Dịch + biên: Tiên Cầm
Nguồn: Lương Sơn Bạc
“Cái gì?
Sơn Bản Thái Dương đã trốn về Nhật Bản?” Lôi Bằng giận dữ hỏi. “Các
người làm ăn kiểu gì vậy hả? Xuất động tổ A còn để hắn trốn thoát! Tổ A
không phải có mấy thành viên thực lực rất cao hay sao?”
Hứa Cường
đứng trước mặt Lôi Bằng, cười khổ nói: “Cục trưởng, Sơn Bản Thái Dương
ẩn giấu rất sâu, nhẫn thuật của hắn sợ là đã đạt tới Thượng Nhẫn cảnh
giới rồi. Lần hành động này, lẽ ra nên để Long tổ hành động, trong tổ A
mặc dù cũng có vài người thực lực không tồi. Nhưng so với Thượng Nhẫn
chênh lệch không nhỏ. Lần truy bắt này không tổn thất thành viên nào đã
rất may mắn rồi!”
Lôi Bằng nhíu mày: “ Sơn Bản Thái Dương lại là
một tên Thượng Nhẫn. Tin tức quan trọng như vậy mà chúng ta không biết.
Hứa Cường, cục tình báo cần phải tăng mạnh công tác hơn nữa!”
Lôi
Bằng giao cho Hứa Cường một cái usb rồi nói tiếp: “Trong này có tư liệu
về một số quan viên bị tổ chức Sơn Khẩu mua, ngươi đi mời bọn họ tới Cục bảo an uống trà!”
Hứa Cường cầm lấy usb rồi nhận lệnh rời đi.
“Tiểu Vương, lập tức báo cho mấy người bên bộ phận kĩ thuật công nghệ qua
đây. Máy vi tính của ta như vậy mà dễ dàng bị xâm nhập, lần này may mắn
đối phương là một người Trung Quốc có hảo tâm. Nếu như đối phương là
người của thế lực đối địch thì hậu quả ngươi có thể tưởng tượng. Mẹ nó,
mặc dù biết máy tính không đáng tin nhưng vẫn phải sử dụng!” Lôi Bằng
hít sâu một hơi, điều tiết trạng thái của mình một chút. Sơn Bản Thái
Dương chạy trốn, điều này làm cho tâm tình của hắn rất buồn bực, cầm lấy điện thoại nội bộ: “Lão Long, là ta – Lôi Bằng. Nói cho ngươi một tin
tức: một người phụ trách của tổ chức Sơn Khẩu tại Trung Quốc - Sơn Bản
Thái Dương là một Thượng Nhẫn. Ta cho người đi bắt hắn, không ngờ lại
trốn thoát về Nhật Bản. Hắn phạm vào rất nhiều đại tội, nếu có cơ hội,
ta sẽ để Long tổ của ngươi đi diệt trừ hắn!”
“Thượng Nhẫn? Đây là thất trách của Long tổ ta, Yên tâm, chuyện này ta sẽ lo. Lão Lôi, giọng của ngươi có vẻ rất tức giận, hạ hoả đi, đã lớn tuổi rồi mà nổi giận
thì không tốt cho thân thể đâu!” Trong điện thoại truyền ra tiếng cười
nói sang sảng.
“Gần đây ta không thể nào cười nổi. May mắn là sự việc ở Quốc Khánh cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm qua đi. Chờ thêm một thời
gian nữa, ta chắc là có thể thoải mái một chút, lúc đó sẽ đi ra ngoài
giải sầu. Được rồi, Lão Long, không nói với ngươi nữa, còn một đống việc chờ ta đi làm đây!”
Vừa cúp điện thoại thì người bên bộ phận kĩ thuật công nghệ đã tới.
“Các ngươi kiểm tra một chút, máy tính của ta có phải có lỗ hổng nào không.
Mặt khác, thử xem có thể được vết tích người xâm nhập kia lưu lại
không!” Lôi Bằng đứng trách ra, để mấy người bên bộ phận kĩ thuật công
nghệ tới kiểm tra.
Bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, Chủ nhiệm bộ
phận kĩ thuật công nghệ - Phùng Cương cười khổ nói: “Cục trưởng, không
tìm được lỗ hổng, vết tích cũng không có. Những tư liệu này giống như tự nhiên xuất hiện vậy!”
“Các ngươi đi ra ngoài đi!” Lôi Bằng cũng
không phê bình đám Phùng Cương mà khoát tay nói. Hắn biết rõ Phùng
Cương, đây là một người cho dù là ở quốc tế hay quốc nội đều được xem là đứng đầu bên kĩ thuật công nghệ. Ngay cả hắn mà tìm không ra một chút
vết tích gì thì có thể nói người xâm nhập lần này kĩ thuật đã vượt qua
phạm trù của con ngời rồi!
“Quốc gia chúng ta có nhân tài như vậy thì ta hẳn nên vui vẻ mới đúng!” Lôi Bằng nhẹ than mộ tiếng rồi ngồi xuống.
Trải qua chuyện này, một người tên Vô Danh đã được lập hồ sơ trong Cục bảo
an quốc gia, bên trong ghi lại tỉ mỉ chuyên phát sinh lần này.
Phòng 306.
“Tiểu Linh, Sơn Bản Thái Dương thực sự đã trốn thoát?” Lâm Thiên có chút bất ngờ hỏi. “Với thực lực của cục bảo an muốn bắt
một tên tiểu Nhật Bản mà không thành công sao?”
“Chủ nhân, Sơn Bản
Thái Dương không phải người thường, mà là một tên Thượng Nhẫn. Thực lực
của Thượng Nhẫn tương đương với một cao thủ có tu vi 50 năm nội lực!”
Tiểu Linh giải thích. “Cục bảo an quốc gia (Cục quốc an), trên cơ bản
chỉ nhằm vào người bình thường mà hành động, trong đó mặc dù cũng có vài cao thủ nhưng thực lực so với Sơn Bản Thái Dương vẫn còn kém hơn không
ít!”
“Ý ngươi là trên Cục quốc an còn có thế lực đặc thù khác?” Lâm Thiên hỏi.
Tiểu Linh nói: “Đúng vậy, từ trong máy tính của cục trưởng Cục quốc an – Lôi bằng, Tiểu Linh biết trên Cục quốc an có một đội ngũ gọi là Long tổ tồn tại, trong đó đều là cao thủ và dị nhân; còn về phần trên Long Tổ còn
lực lượng nào khác hay không thì Tiểu Linh không biết.”
“Quên đi, lần này coi như Sơn Bản Thái Dương mạng lớn, nhưng cho dù hắn có trở
lại Nhật Bản cũng sợ là không thoải mái đâu. Tiết lộ nhiều tư liệu mật
của tổ chức Sơn Khẩu như vậy mà không bị nghiêm phạt mới là lạ!” Lâm
Thiên nói. “Tiểu Linh, Độc Mân Côi kia – người phụ trách ở phía nam của
tổ chức Sơn Khẩu thì như thế nào?”
“Độc Mân Côi này rất cẩn thận, Tiểu Linh không tìm được chứng cứ phạm tội nào!” Tiểu Linh có vẻ bất mãn nói.
Lâm Thiên nói: “Cho dù có chứng cứ, nếu diệt trừ ả, tổ chức Sơn Khẩu có
phái một người khác tới hay không?” Lâm Thiên không hề muốn thấy chuyện
này xảy ra.
Căn tin trong trường đại học Hải Thiên tổng cộng có
mười cái. Khu ký túc xác nam sinh chỗ mấy người Lâm Thiên cũng có một
cái, nhưng có không ít nam sinh lại chạy tới căn tin chỗ ký túc xác của
nữ sinh để ăn. Lâm Thiên đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy, hắn
xuống căn tin dưới ký túc xác tuỳ tiệm mua cái gì đó ăn là coi như xong
bữa sáng.
Suy nghĩ một chút, Lâm Thiên đi ra hướng bên ngoài vườn trường. Hắn chuẩn bị mua một cái laptop. Tiền có dễ dàng nên hắn cũng
không cần phải tiết kiệm, tốt xấu gì cũng là sinh viên khoa công nghệ,
mua một cái máy vi tính cũng cần thiết.
Lúc này, điện thoại di
động của Lâm Thiên chợt vang lên. Tiếng chuông điện thoại là hắn tự đặt
nhưng tối hôm qua Tả Vân Phi lại loay hoay cài lại thành ra hôm nay nó
vang lên khúc nhạc trong bài “Chuột yêu gạo”. Thấy trên màn hình là tên
của Chu Dao, trong lòng Lâm Thiên có chút vui mừng, nhưng rất nhanh lại
nhíu mày. Có mỹ nữ tìm tới tất nhiên là chuyện vui, nhưng bên cạnh mỹ nữ luôn luôn có phiền phức kèm theo!
“A lô!” Giong Lâm Thiên có chút lãnh đạm.
“Lâm Thiên, có thể cùng tôi đi ra ngoài mua đồ một chút không?” Chu Dao ôn
nhu nói, trong giọng nói có chút lo lắng Lâm Thiên sẽ từ chối.
Lâm
Thiên hơi chần chờ một chút, chờ đến lúc Chu Dao hơi khẩn trương một
chút mớinói: “Tôi cũng muốn đi ra ngoài mua vài thứ, cùng nhau đi đi!”
“Tốt, tôi thay quần áo một chút, anh đợi tôi dưới ký túc xá nhé?” Chu Dao nói.
Ở chỗ nào chờ cũng không quan trọng, nên Lâm Thiên liền đáp ứng rồi cúp điện thoại chậm rãi bước tới chỗ ký túc xá nữ.
Đại học Hải Thiên rất rộng, từ khu ký túc xá nam sinh tới khu ký túc xá nữ
sinh đi nhanh cũng mất gần mười phút. Mà Lâm Thiên thì chậm rãi đi nên
mười lăm phút sau mới tới toà nhà số 15, nhưng tới nơi vẫn chưa thấy Chu Dao xuống. “Nữ sinh thay quần áo mà cũng lâu vậy sao!” Lâm Thiên thầm
nói.
Bên dưới toà nhà số 15 này cũng không ít nam sinh đang đứng, có người trong tay thậm chí còn ôm một bó hoa hồng rất to, quần áo
chỉnh tề.
“Này bạn, đang chờ mỹ nữ nào à?” Bên cạnh Lâm Thiên là một người có vẻ thường hay đến đây thấy Lâm Thiên đi tới liền hỏi.
“Lát ngươi sẽ biết!” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Biết? Ta biết? Tiễn Nhân ta mặc dù biết không ít nữ sinh nhưng cũng không dám mạnh miệng nói là biết nữ sinh của ngươi. Lẽ nào người huynh đệ chờ là
một trong người trong danh sách hoa hậu giảng đường? Đúng rồi, ở toà nhà này có bốn người được bài danh trong top 10. Đa số mấy nam sinh tới đây không phải để chờ người mà chủ yếu là ngắm bốn mỹ nữ này. Huynh đệ nói
xem, người huynh đệ chờ là ai? Tần Kha? Mộ Dung Tuyết? Chu Dao? Hay là
Nam Cung Uyển Nhi?”
Lâm Thiên nhắm mắt lại không nói lời nào, hắn nghĩ rằng mình không nói gì thì tên kia sẽ thấy chán mà không nói nữa.
Nhưng hắn thật sự đã xem thường người tên Tiễn Nhân này!
“Huynh đệ
không nói à? Cũng được, ta sẽ tự thôi trắc một chút: Mộ Dung Tuyết hẳn
là không có khả năng, quá lạnh, khó tiếp cận! Nam Cung Uyển Nhi chắc
cũng không có khả năng, nàng này mặc dù xinh đẹp thật nhưng sự xinh đẹp
này lại đi cùng vói sự bạo lực của nàng. Chỉ còn lại Tần Kha và Chu Dao, huynh đệ, ta thật phục ngươi, Tần Kha đứng đầu danh sách hoa hậu giảng
đường, tính cách rất tốt, nhưng một năm qua cũng chưa từng nghe nói có
nam sinh nào có thể tiếp cận được. Còn Chu Dao, một mỹ nữ cổ điển, nàng
tựa như tiên nữ vậy, ta …” Tiễn Nhân đang nói thì đột nhiên ngoác miệng, có chút không dám tin nhìn Chu Dao đang đi xuống cầu thang, rồi lại
nhìn qua Lâm Thiên, một lúc sau mới nói được một câu: “Huynh đệ, người
ngươi chờ là Chu Dao thật à?”
“Lâm Thiên!” Chu Dao đi tới, ôn nhu nói, thấy Tiễn Nhân đứng bên cạnh Lâm Thiên thì tưởng là bạn Lâm Thiên
nên cũng hơi gật đầu chào.
“Đi thôi!” Lâm Thiên nói một tiếng rồi xoay người đi trước. Hôm nay Chu Dao ăn mặc rất đẹp: một bộ váy liền áo trắng tinh khiến nàng trông như tiên nữ vậy. Lâm Thiên nếu không đi
trước, sợ là sẽ bị một đám đông vây lại uy hiếp hắn mất. Cho nên vì sự
an toàn tính mạng của bản thân, hắn xoay người đi phía trước.
Hai người vừa rời đi, phía sau liền truyền tới những tiếng lang rống: “Trời ơi, Chu Dao đi cùng một nam nhân, ta không muốn sống nữa!”
“Tiểu tử kia là ai? Ta muốn quyết đấu với hắn!”
Trong đó cũng vang lên tiếng của Tiễn Nhân: “Ha ha, Chu Dao cười với ta!”
“Chu Dao, cô muốn hại chết tôi hả?” Lâm Thiên nhỏ giọng oán giận.
Chu Dao khẽ cười nói: “Một đại cao thủ như anh mà cũng sợ bọn họ sao?”
“Đại cao thủ? Tôi không phải, nếu tôi là cao thủ thì ngày đó cũng không
thiếu chút nữa là mất mạng!” Nhớ tới lần đỡ đạn đó mà Lâm Thiên vẫn còn
cảm thấy sợ.
“Cô muốn mua cái gì thế? Sao lại rủ tôi? Mấy người bạn cùng phòng đâu?”
Chu Dao lắc đầu nói: “Không biết, mới sáng ra đã không thấy họ rồi. Tôi
muốn mua một cái laptop. Từ Bắc Kinh trở về, tôi phát hiện cái laptop
của tôi đã biến mất. Tôi thấy an ninh trong trường cũng không kém, không ngờ lại bị mất đồ, sớm biết như vậy tôi đã mua một cái két sắt rồi!”
Lâm Thiên lắc đầu: “Tỉ lệ bị trộm bên ký túc xá nữ các cô thường rất cao.
Nhưng cô cũng đâu cần phải mua cái mới, biết đâu cái cũ còn có thể tìm
lại được!”
“Hi vọng sợ là không lớn, tôi mỗi ngày đều cần dùng
máy tính, cho nên trước tiên cứ mua một cái bình thường để dùng tạm đã.” Chu Dao nói.
“Chủ nhân, người hỏi Chu Dao một chút về cái laptop bị mất của nàng đi, chẳng hạn như: của hãng nào, kiểu dáng, màu sắc như thế nào … Tiểu Linh có thể hỗ trợ tìm giúp!” Tiểu Linh nói với Lâm
Thiên.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu rồi quay sang hỏi Chu Dao: “Cái máy tính của cô là của hãng nào? Kiểu dáng, màu sắc như thế nào?”
Chu Dao kinh ngạc nhìn Lâm Thiên rồi nói: “Là của hãng Apple, bốn nhân, ổ
cứng hai ngàn G, mặt trên có hình bức tranh thanh sơn lục thuỷ đồ.”
Lâm Thiên dùng ý niệm hỏi Tiểu Linh: “Tiểu Linh, tìm được không?”
“Tìm được rồi chủ nhân, máy tính của Chu Dao đang lên mạng ở trong phòng
quản lý dưới lầu ký túc xá của nàng.” Tiểu Linh hưng phấn nói tiếp: “Thế nào chủ nhân, có phải là muốn lấy nó?”
“Hắc hắc, ngươi đúng là một tiểu quỷ mà!” Lâm Thiên mắng một tiếng.
Làm sao để Chu Dao biết cái máy tính của nàng đang ở trong phòng quản lý mà không khiến nàng nghi ngờ, đúng là vấn đề đau đầu. Nhưng Lâm Thiên lập
tức không để ý nữa, bởi vì tên Lâm Uy lúc trước tìm tới hắn đang đứng
trước mặt hai người.