Tinh Hà Đại Đế

Chương 89: Chương 89: Đêm rét lạnh




Giang Ly thật ra có vài phần khâm phục Vương Thường Vinh Không vì cái gì khác, có thể sinh tồn được trên La Sát Tinh, còn sống được hơn 10 năm quả thật rất có năng lực.

- Vương Thường Vinh, có thoát ra khỏi cảnh lao tù này hay không chúng ta nói sau, sắc trời đã muộn, tôi cùng bạn học của tôi nhất định phải tránh né giá lạnh ban đêm, không có thời gian dông dài với ông. Ông không có thực lực ăn tôi, tôi cũng không có thực lực đánh bại ông, lưỡng bại câu thương, không bằng tự tìm bình an.

Giang Ly đột nhiên cảm thấy bầu trời hằng tinh rơi xuống, từng đợt hàn khí trong không trung bắt đầu thẩm thấu.

Cỗ hàn khí này ê buốt đến tận xương tủy.

Đây không phải là ảo giác tâm linh, mà là cái rét thật sự, đến từ giới vật chất.

Dựa vào cảnh giới Nhập định của Giang Ly hiện tại, rất dễ phân biệt được sự khác biệt của giới vật chất và giới tâm linh.

- Cậu có tư cách vào trong hang động, đi thôi

Vương Thường Vinh quái mắt chợt lóe, trực tiếp chui vào bên trong. Giang Ly dừng lại 1 chút, dùng tư duy, nắm rõ tình hình bên trong.

Đặc thù của cảnh giới nhập định chính là ở chỗ này, tinh thần lực bắn ra, có thể cảm giác tất cả hoàn cảnh, thậm chí là trong đêm tối như mực cũng không bị ảnh hưởng.

Bởi vì loại cảnh giới này không phải dựa vào mắt để nhìn, hoàn toàn dùng tâm để tìm kiếm thế giới, tất cả giới vật chất gì đó, đều rõ mồn một, nhìn thấy mọi việc.

- Chúng ta đi vào thôi Vương Thường Vinh một mình chui vào trong động, Giang Ly lập tức chui vào. - Cái huyệt động này vào sâu bên trong như mê cung, bốn phương thông suốt, có thể ở rất nhiều người, chúng ta ở nơi của ba tên cướp đầu trọc, bên trong có cỏ khô có thể giữ ấm, hơn nữa còn có không khí lưu thông, có thể ở bên trong nhóm lửa sưởi ấm.

- Sắc trời u am, lạnh quá

Mới ngắn ngủimười mấy phút, nhiệt độ cao tới 60 độ liền hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nhiệt độ dưới 0 độ.

Nhiệt độ không khí biến hóa cực nhanh, căn bản làm cho người ta không chịu nổi.

- Mau mau theo tôi, đi vào trong! Nhiệt độ không khí bên ngoài sẽ nhanh chong giảm xuống.

Giang Ly vội vàng hô: - Ôm lấy eo tôi, đừng đi lạc, đứng ở bên ngoài bây giờ chỉ có con đường chết.

Lạc Hàm và Tuyết Linh đã sớm biết lợi hại, lúc này cũng không để ý cái gì, ngay lập tức dựa vào Giang Ly, bốn cánh tay mềm mại ôm lấy hắn, chui vào bên trong.

Hang động càng vào sâu càng hẹp, hắc ám.

Nhưng nhiệt độ so với bên ngoài cao hơn rất nhiều, hàn khí thẩm thấu vào trong đã bị khí nóng triệt tiêu. Bởi vì nham thạch màu đen trên đỉnh núi ban ngày hấp thụ sức nóng, chứa đựng sâu bên trong, buổi đêm bắt đầu phóng thích, khiến cho nhiệt độ trong động luôn giữ trên 0 độ.

Mà phần hàn khí ban đêm huyệt động hấp thụ cũng sẽ được bảo tồn, ban ngày chậm rai phóng thích, khiến cho nhiệt độ trong động thấp hơn so với bên ngoài rất nhiều.

Như vậy mới có thể sinh tồn được, ông trời luôn để lại cho người ta một đường sinh sống.

Giang Ly chui vào hang động, từng giây từng phút cảnh giác Vương Thường Vinh đánh lén, cũng may hắn tới cảnh giới nhập định, có thể nắm giữ nhất cử nhất động của đối phương, đối phương thôi miên cũng không làm gì hắn được.

Nếu không phải nhập định, tám chín phần mười sẽ bị đối phương ăn luôn.

Phải sống trong hoàn cảnh ác nghiệt trên La Sát Tinh, ăn thịt người đã là cái gì?

Bên ngoài hàn khí không ngùng tiến vào, tinh thần Giang Ly phóng ra bên ngoài, xem xét bên ngoài hang động, khắp nơi đều là gió lạnh, cát bay đá chạy, bầu trời thậm chí có tuyết rơi, cũng may sức mạnh tâm linh của hắn không cảm giác được giá lạnh, bằng không hắn cũng bị đông cứng rồi.

Ba người chui vào khoảng 3 giờ đồng hồ, đi tới một huyệt động sâu bên trong, bốn phía nham thạch ấm áp. Huyệt động này cao hơn người, bên trong trải rất nhiều cỏ khô, còn có một đống lửa và một ít dầu thô.

Cũng không biết dầu thô đó từ đâu lấy được, có thể nhóm lửa sưởi ấm.

- Dược phẩm dinh dưỡng của các cô hãy giữ lại đi. Thứ này không cần lãng phí, vô cùng quý báu. Giang Ly nói: - Chúng ta ăn cá luôn đi, bảo tồn thể lực, cũng không nhóm lửa, ăn sống đấy. Vừa rồi vừa lạnh vừa nóng rất dễ sinh bệnh, các cô không có sao chứ?

- Yên tâm, thể chất của chúng tôi tốt lắm. Lạc Hàm nói: -Trước khi tham gia cuộc thi, gia tộc tôi đã tiêu mười triệu Tinh Nguyên mua cho tôi một dược phẩm cường hóa thể chất công nghệ cao, tăng cường thể lực, nên không dễ dàng sinh bệnh như vậy. Tuyết Linh cũng thế, hai chúng tôi sinh mạng lực cũng đã tới 1.3 rồi.

- Vậy là tốt rồi. Giang Ly bắt đầu yên tâm, sinh mạng lực 1 tất nhiên sẽ không dễ dàng sinh bệnh, trong cơ thể có sức miễn dịch vô cùng mạnh, cho dù là vi khuẩn lây nhiễm cũng sẽ bị tế bào miễn dịch giết chết.

Tố chất cơ thể của người hiện đại mạnh mẽ hơn nhiều so với thời đại quốc gia hai trăm năm trước.

Huống chi sinh mạng lực của Lạc Hàm và Tuyết Linh đã tới 1.3. Thể chất mạnh, tuyệt đối không thể vì nhiệt độ không khí biến hóa mà bị đánh bại.

Ba người liền trốn trong huyệt động này, ăn cá sống. Giang Ly lấy ra 1 con cá, móng tay vừa chuyển động, như lưỡi dao sắc bén cắt xuống.

Mùi vị của những con cá này rất ngon, ăn vào miệng có một loại dầu trơn giống như hương vị, hiển nhiên cũng là một vật đại bổ thể lực.

- Tiểu tử, đây là cá Răng ngọc hồ Đao Phách, mùi vị không tồi chứ. Một âm thanh truyền tới, là Vương Thường Vinh. - Ta chính là dùng cá này để vượt qua những năm tháng gian nan, tuy nhiên luôn ăn cá, thân thể thiếu các loại vi-ta-min, sinh ra rất nhiều tật bệnh, khiến cho cơ thể của ta bắt đầu thoái hóa, cũng may bắt được mấy thí sinh, lấy được dược phẩm dinh dưỡng trong tay bọn họ...

- Giết người dường như không phải chuyện gì đáng khoe. Tinh thần Giang Ly phát ra, liền thấy Vương Thường Vinh ngồi ngay ngắn sâu trong hang động, bên cạnh có mấy cỗ thi thể, thân hình cao lớn, làn da tuyết trắng, hai nam một nữ, dường như không phải người Hoa, mà là người da trắng.

Hơn 1 vạn học sinh trên địa cầu lần này, người da vàng có khoảng 2000 người, người da trắng có sáu bảy ngàn, những loại khác chiếm 2000-3000

- Ta không giết người Hoa Hạ, nhất là những học sinh có được huyết thống quốc gia Hoa Hạ cổ. Người da trắng này, có chết cũng chết rồi Vương Thường Vinh cười sặc sụa: - Còn nữa, người xem, những thí sinh trong cuộc thi nhất định sẽ có tình trạng ăn thịt bạn học, trong 10 năm nay, đại học Tinh Không đã có 3 cuộc thi ở La Sát Tinh, ta nhìn thấy tình trạng này cũng rất nhiều rồi, những bạn trẻ, khi không có thức ăn nước uống, đến thời điểm tuyệt vọng, hai nữ sinh ở bên cạnh cậu, cũng coi như thực phẩm đi.

- Lời này của ông có gì đáng cười, cũng không thể ly gián chúng tôi. Giang Ly cười cười 1 tiếng: - Lạc Hàm, Tuyết Linh, các cô nghi ngơi đi, khôi phục thể lực. Dược phẩm dinh dưỡng mỗi ngày chúng ta uống 1 ngụm nhỏ là được, bổ sung vitamin và các chất dinh dưỡng khác, món chính của chúng ta vẫn là cá.

- Ăn cá? Quá ngây thơ rồi, cá hồ Đao Phách một tháng mới xuất hiện một lần, ở đáy hồ có một cống ngầm sâu đến mấy ngàn thước, cá đó chỉ có hôm nay mới lên mặt hồ, lúc khác căn bản sẽ không xuất hiện. Đại học Tinh Không chọn ngày hôm nay chính là cho các ngươi một đường sinh tồn. Vương Thường Vinh lại kỳ quái mỉm cười:

- Ngày đầu tiên cũng tương đối khá, những ngày tiếp theo càng ngày càng gian nan, ha hả... Ba mươi ngày thời gian cũng không ngắn nha.

- Ông không phải cũng sống qua 10 năm đó sao? Tuyết Linh lên tiếng.

- Ta sống qua mười năm, chẳng qua là do ta ăn thịt người. Vương Thường Vinh giọng điệu âm trầm: - Cô bé, tội phạm trên La Sát Tinh này rất nhiều, huyệt động này là nơi rất tốt, có rất nhiều phạm nhân đến đoạt hang động với ta, ta giết hết bọn họ lấy thịt ăn. Ba tên đầu trọc mà các ngươi giết chính là thực phẩm ta nuôi dưỡng, đến khi thiếu lương thực ta cũng sẽ ăn hết bọn họ.

- Đừng nói nữa.

Lạc Hàm cau mày nói: - Ăn thịt người thật sự không có đạo đức, đánh mất nhân tính, thứ này không đáng thảo luận.

- Thật sự là tiểu nha đầu yếu đuối. Vương Thường Vinh thở dài một hơi, đột nhiên có hứng thú với Giang Ly: - Tiểu tử, đêm còn dài, không bằng chúng ta thảo luận võ học, thế nào? Bộ võ học ngoài hành tinh kia của ngươi tên là gì?

- Đại Đế Lôi Ấn, Đại Đế Phong Ấn Giang Ly cũng không giấu diếm, nói rõ hai cái tên ra: - Một cái là Lôi pháp, một cái là tốc độ thuần túy, ông thấy thế nào?

Hắn có chút nắm chắc kinh nghiệm thực chiến, nhưng đối với lý giải võ học vẫn còn khiếm khuyết, thiên hạ võ học từ Vương gia, Vương Thường Vinh lý giải võ học có thể sẽ có chút dẫn dắt mình.

- Phong Lôi Nhị Ấn? Trong võ học Bát Quái chưởng của Vương Gia cũng có Phong Lôi nhị thức, phong là Tốn, Lôi là Chấn, nhưng cùng ý nghĩ của ngươi hoàn toàn khác nhau. Trong Kinh Dịch nói, theo gió tốn, quân tử lấy thân mệnh làm việc, tiến lôi chấn, quân tử lấy sợ hãi tu tỉnh. Phong Lôi Nhị quái, nhìn như rất mạnh, trên thực tế nội tâm vạn lần không được cấp tiến dũng mãnh, mà là cẩn thận, dè dặt, mới có thể khống chế phong lôi chi lực. Ta xem ngươi vẫn chỉ là mặt dũng mãnh, vì thế vừa mới không thể lâu dài

Vương Thường Vinh đi sâu vào võ học, ngay lập tức mặt mày hớn hở, có một loại khí chất mặc kệ là ai, ta vẫn là nhất

- Cẩn thận?

Một câu bừng tỉnh người trong mộng.

Giang Ly nghe thấy lời nói này, nhớ tới Phong Lôi quái tượng trong Kinh Dịch, kết hợp với võ học, sẽ có một sự lĩnh ngộ không thể giải thích được.

Võ học của Vương Thường Vinh cao thâm hơn rất nhiều, có thể học được không ít thứ, tuy nhiên càng như vậy, lại càng không thể lơ là thiếu cảnh giác.

- Cậu đánh một bộ Phong Lôi Nhị Ấn cho ta xem? Vương Thường Vinh nói: - Ta trao đổi, ta cũng sẽ đem Bát Quái thần công phong lôi nhị chưởng của Vương gia cho cậu xem, thế nào?

- Không thành vấn đề. Giang Ly đứng thẳng người, chậm rãi diễn luyện trong hang động này, dù sao bộ võ học này không có minh tưởng, cũng chỉ là những động tác tay chân mà thôi. Giao lưu với Vương Thường Vinh, giấu đầu hở đuôi cũng không được.

Hơn nữa, bây giờ hắn hiểu được, lợi hại không phải là võ học mà là lòng người.

Ngay cả Giang Lưu cũng có thể nhập định, hắn ta tu luyện Não Vũ Trụ chậm chạp không thể nhập định, đây là lòng người không thông, không có sự thay đổi, thần công tuyệt học có lợi hại đi nữa cũng không để làm gì.

Đại sư tâm linh Tông sư võ học chân chính, giao lưu với võ học thuần túy đều rất vô tư trong sáng, không giấu giếm, trực tiếp giao lưu.

Tuy rằng hắn và Vương Thường Vinh cách xa nhau mấy cái huyệt động, tuy nhiên Vương Thường Vinh tuyệt đối có thể thấy, đây là đặc quyền nhập định.

Kỳ thật Giang Ly còn đang âm thầm phòng bị, sợ đối phương thôi miên Lạc Hàm và Tuyết Linh.

Cũng may sau khi hắn nhập định, thuật thôi miên phóng đại, đối với Não Vũ Trụ lại có toàn bộ lĩnh ngộ mới, thuật thôi miên tăng lên tuyệt đối không phải nhỏ tí tẹo.

Nhưng thật ra hắn mong muốn trở lại Địa cầu, trở lại Tinh Hoa Thành, xem mình 1 hơi có thể thôi miên bao nhiêu người? Bây giờ chỉ sợ là 500? 800? Thậm chí 1000?

Phải biết rằng, nhập định và không nhập định khác nhau quá lớn.

Trước kia hắn thôi miên 300 người, bây giờ gấp đôi cũng không có gì ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.