Tinh Hà Đại Đế

Chương 30: Chương 30: Khoản bồi thường lớn II.




Giang Ly không hề kích động, biết rằng thế lực của gia đình Trịnh Văn Băng, Dương Vũ và Trương Nhạc đều không phải nhỏ. Nếu đánh bọn chúng trọng thương tàn phế tại đây một khi truy cứu đến cùng rất phiền phức. Dù sao thì giám đốc Lôi cũng rất có tình nghĩa, song mức độ bền vững của thứ tình nghĩa này cũng chẳng có gì là đảm bảo.

Người ta giúp mình quá nhiều rồi.

- Trịnh Văn Băng, mày đợi ngồi tù đi.

Giang Ly nói hết câu liền quay lưng bước đi.

- Đợi một chút!

Lúc này Trịnh Văn Băng mới bình tĩnh trở lại.

- Sao hả? Hay là mày muốn níu kéo tao? Giang Ly quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh khiến ba tên đều ớn lạnh trong lòng.

- Giang Ly, giữa chúng ta cũng đâu có thâm thù đại hận gì, sao phải tuyệt tình đến vậy chứ? Giọng điệu Trịnh Văn Băng dịu xuống: - Cậu nếu sử dụng thủ đoạn để bắt tôi, nói cho mà biết cậu không làm được đâu, gia đình tao dù ít dù nhiều cũng có chút thế lực. Có điều cũng không phải ép người tới bước đường cùng như vậy, chúng ta đều là học sinh cấp ba, tương lai sáng lạng còn ở phía trước, hai bên cùng chuốc lấy rắc rối cũng chẳng tốt đẹp gì. Như vậy đi, sự việc lần này tôi xin lỗi cậu, tôi bồi thường cho cậu một khoản gọi là tạ lỗi, mọi chuyện xí xóa nhé?

- Xí xóa?

Trong lòng Giang Ly đương nhiên là không thể xóa bỏ được. Có điều nghe đối phương nói những điều này thì vừa khéo trùng với ý định ban đầu của cậu ta là đòi một khoản bồi thường kếch xù.

- Như vậy đi, tôi sẽ bỏ ra mười nghìn Tinh Nguyên làm phí bồi thường, ân oán giữa chúng kết thúc tại đây. Trịnh Văn Băng trực tiếp rút tiền ra, y tự tin rằng số tiền này có đủ sức mê hoặc.

- Mười ngàn Tinh Nguyên... Giang Ly tỏ ra khinh bỉ. - Trịnh Văn Băng, mày nghĩ tao chưa từng thấy tiền hay sao? Làm như xua đuổi ăn xin vậy?

- Vậy mày muốn bao nhiêu chứ? Trương Nhạc quát: - Tài sản nhà mày cộng lại tất cả không biết có nổi mười vạn không nữa! Thế mà lại lòng tham không đáy như vậy?

- Mày nghĩ vậy sao? Giang Ly ấn nhẹ con chip của mình, bên trên truyền đến âm thanh: - Số dư tài khoản của quý khách là 19 nghìn Tinh Nguyên, chi tiêu tháng này là 114 nghìn Tinh Nguyên...

- Sao cơ?

Trương Nhạc, Trịnh Văn Băng, Dương Vũ nghe thấy hóa đơn điện tử này suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên, chi tiêu tháng này những 120 nghìn Tinh Nguyên, một tháng mà tiêu nhiều tiền như vậy bọn họ cũng không thể tưởng tượng nổi.

- Mày tưởng tao cần 10 nghìn Tinh Nguyên của mày sao? Giang Ly xua xua tay: - Trịnh Văn Băng, mày coi thường tao quá rồi đấy, một chút tiền mà có thể xua đuổi tao sao. Không sao cả, dù sao thì lưới rách cá chết, ba đại thiếu gia các người coi như có duyên cùng ngồi tù. Có điều trong hồ sơ mà có vết đen thì không có cách nào mà đăng kí thi đại học Tinh Không được. Tao phá hủy tiền đồ của chúng mày là đủ rồi.

- Mày... Cái mà Trịnh Văn Băng sợ chính là điều này. Nếu như mất cả chì lẫn chài cùng với Giang Ly thì không đáng tẹo nào, y rất sợ phiền phức. Hiện tại là năm cuối cùng thi đại học Tinh Không, vô cùng quan trọng, cứ coi như không xảy ra chuyện gì cả mà thân đầy tiền án cũng chẳng đáng chút nào.

- Vậy mày muốn bao nhiêu đây, cho tao một con số cụ thể đi! Trương Nhạc tiến lên trước một bước: - Tao biết là mày muốn đòi tiền mà.

- Hừm! Chúng mày cứ đợi đấy, tha cho chúng mày hay không đợi tao gọi điện thoại cho giám đốc Lôi đã. Giang Ly đi ra ngoài. Trương Nhạc và Trịnh Văn Băng nán lại trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt u ám nặng nề.

Chuyện này vẫn nên hỏi ý kiến của Lôi Đông, gã ta dù sao cũng đã từng tải nhiều rồi.

- Có chuyện gì vậy, người anh em? Nhận được điện thoại, Lôi Đông liền hỏi.

- Anh Lôi à, chuyện là thế này... ... ... Giang Ly kể lại tỉ mỉ một lượt tình hình lúc này. - Tôi đang tính tống bọn chúng vào nhà giam, có điều bọn chúng muốn tự dàn xếp, anh Lôi có thể cho một chủ ý được không?

- Ra là vậy... Lôi Đông nghĩ một lát: - Giang huynh đệ, cậu rất muốn tống chúng vào ngục đúng không nào?

- Đúng vậy. Giang Ly gật đầu:

- Thậm chi tôi còn muốn giết chúng nữa, dám chơi tôi.

- Đừng kích động. Lôi Đông vội nói: - Thực ra bây giờ cậu có thể đường đường chính chính khởi tố, nhưng tôi không tán thành cậu làm như vậy. Thứ nhất trình tự khởi tố rất phức tạp gây rất nhiều phiền phức cho cậu, mà đây lại là giai đoạn cậu chuyên tâm học tập. Thứ hai, quan tòa một khi đã mở phiên tòa xét xử thì người nhà của Trịnh Văn Băng, Dương Vũ và Trương Nhạc rất có thể chó cùng rứt giậu, nhỡ như làm càn chuyện gì thì không đáng chút nào. Thứ ba, nếu bây giờ chúng ta bắt giữ nhân vên quản lý cấp cao của công ty con mà không có đủ bằng chứng chứng minh Trịnh Văn Băng trực tiếp làm những chuyện này thì cho dù có làm đi nữa hắn cũng chỉ bị coi là tòng phạm hãm hại bố mẹ cậu, nhiều lắm cũng bị giam giữ mấy chục ngày và chỉ có chút chấm đen trong hồ sơ mà thôi. Hơn nữa bố mẹ cậu cũng không bị tổn hại gì, chẳng qua chỉ là phòng cảnh sát tra hỏi theo đúng quy định mà thôi, cho nên tòa án chỉ có thể đồng ý chuyện cậu đòi phí bồi thường tổn thất tinh thần thôi. Tôi khuyên cậu nên tự dàn xếp thì hơn, có thể đòi một khoản bồi thường thật lớn, bọn họ chắc sẽ chấp nhận yêu cầu này thôi. Cậu còn có tương lai sáng lạng phía trước, không cần lãng phí thời gian với mấy tên cặn bã này đâu.

- Rất cảm ơn anh Lôi, tôi nên đòi bồi thường bao nhiêu thì thích hợp?

Giang Ly khẽ gật đầu. Lôi Đông dù gì cũng là một giám đốc lớn, nhìn xa trông rộng, những điều ông ta nói đều rất thực tế. Bố mẹ cũng không bị tổn hại gì, nếu như cứ cố truy đến cùng, khi phòng cảnh sát chính thức hỏi đến thì về mặt trình tự chẳng có sơ hở gì.

- 300 nghìn, bắt người nhà bọn họ mỗi tên chi ra 100 nghìn Tinh Nguyên làm phí bồi thường. Có điều nói chuyện với chúng cần thẩn trọng một chút, nhất định phải để bọn chúng chủ động đề xuất, tránh việc bọn chúng quay lại cắn cậu, nói cậu dọa dẫm tống tiền. Lôi Đông nhắc nhở lại lần nữa. - Như vậy đi, tôi sẽ cử một luật sư đến thương lượng với bọn chúng.

- Bọn họ dám cáo buộc tôi dọa dẫm tống tiền sao? Giang Ly được nhắc nhở nên mới nhận ra là có thể có khả năng này. - Tôi vừa mới quay một video cũng có thể dùng làm bằng chứng.

- Vậy nhớ cất giữ cẩn thận. Tôi sẽ cử luật sư đến thương lượng với chúng, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, từ bây giờ cậu chỉ cần đợi kết quả, không cần phải đề xuất chuyện bồi thường với bọn chúng đâu. Lôi Đông quả nhiên không hổ là giám đốc lớn, những âm mưu quỷ kế này đối với ông ta mà nói chỉ là trò con nít mà thôi.

- Cảm ơn anh Lôi.

- Đừng lo gì cả. Thuật thôi miên của cậu lợi hại như vậy, sau này có thể giúp đứa con trai tôi thôi miên. Nó bây giờ đang học tiểu học mà cạnh tranh kịch liệt lắm. Lôi Đông biết rằng kết giao với một cao thủ thôi miên sẽ không lỗ vốn.

Cạch.

Giang Ly cúp điện thoại rồi đi vào, Trịnh Văn Băng đứng dậy: - Giang Ly, rốt cục mày định thế nào đây?

- Chẳng thế nào cả, anh Lôi nói rồi, bọn mày lại dám làm ảnh hưởng đến uy tín tập đoàn Tuyết Thị hả, suýt chút nữa thì gây ra tiếng xấu. Bên họ muốn khởi tố mày đấy, song tao có đỡ lời rằng đều là học sinh, hà cớ gì phải hủy hoại tiền đồ của nhau chứ? Hiện giờ luật sư của giám đốc Lôi đang trên đường, khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ đến đây, tụi mày liệu mà thương lượng với người ta đi. Giang Ly hoàn toàn không đề cập đến việc bồi thường để tránh bị vu cáo là dọa dẫm tống tiền: - Chuyện này tao khuyên tụi mày nên thông báo với người nhà để cùng bàn bạc giải quyết thì hơn.

Sắc mặt Trịnh Văn Băng trắng bệch: - Giang Ly, mày điên rồi!

- Chém chém giết giết là những chuyện chỉ có kẻ phàm phu mới làm. Bây giờ đã là xã hội pháp chế rồi, chúng ta phải tuân theo trình tự pháp luật, nên làm gì thì làm như vậy Giang Ly chậm rãi ngồi xuống.

Dương Vũ, Trương Nhạc không gọi điện thoại cho người nhà, bọn chúng biết rằng chuyện lần này không thể để lộ ra ngoài. Nếu gọi điện cho người nhà có thể sẽ bị một trận chửi bới, sẽ càng thêm khó xử hơn.

Nửa tiếng sau, luật sư đã đến.

Đó là một người trung tuổi mắt đeo cặp kính, hào hoa phong nhã, vừa mới bước vào đã bắt tay Giang Ly: - Xin chào anh bạn Giang Ly, tôi là luật sư tập đoàn Tuyết Thị.

- Xin chào, lần tranh cãi này hoàn toàn phải dựa vào anh rồi, tôi không rõ về pháp luật lắm, nhờ anh đến thương lượng với bọn chúng vậy. Giang Ly nói.

- Được thôi. Vị luật sư quay người lại. - Các cậu là Trịnh Văn Băng, Dương Vũ, Trương Nhạc phải không?

- Vậy ông muốn thế nào? Trịnh Văn Băng đứng dậy, ánh mắt rất căng thẳng.

- Tập đoàn Tuyết Thị chúng tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ, cậu đã cấu kết với giám đốc công ty con ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản của công ty, hãm hại cả bố mẹ người khác, lại thêm tội cấu kết với ông chủ quyền chợ đen mưu đồ buôn bán người, chỉ ngần này thôi đã đủ cấu thành tội nghiêm trọng rồi. Chứng cứ chúng tôi nắm giữ, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi tố các người. Luật sư nói năng hùng hồn đầy lí lẽ. - Theo điều 3751 bộ luật công dân, nếu như các cậu nhận được sự tha thứ từ phía người bị hại, người bị hại có thể lựa chọn không khởi tố bởi vì đây không phải là vụ án công tố nên có thể tự dàn xếp giải quyết.

- Nói nhiều như vậy, suy cho cùng cũng chỉ là muốn bồi thường chứ gì, ông muốn bao nhiêu? Trịnh Văn Băng nghe xong liền hiểu ra: - Lần này ta sẽ bỏ tiền, mười nghìn Tinh Nguyên, có đủ không?

- Sai sót của vị giám đốc kia đã gây ra tổn thất nghiêm trọng đối với công ty chúng tôi, tài chính phát sinh thua lỗ. Ít nhất cũng phải 300 nghìn Tinh Nguyên, công ty chúng tôi nhất định phải đòi lại khoản nợ này.

Luật sư nói.

Giang Ly đứng bên cạnh nghe, cảm thấy luật sư đúng là luật sư, không cần nói bao nhiêu tiền mà chỉ cần nói công ty bị tổn thất bao nhiêu.

Cách này khiến đối phương không thể nắm bắt được điểm yếu.

Thật lợi hại.

Nếu như là mình, nhất định đã nói là 300 nghìn rồi. Như vậy sẽ sinh ra hiềm nghi là dọa dẫm tống tiền.

- 300 nghìn! Trịnh Văn Băng, Dương Vũ, Trương Nhạc xém chút nữa thì nhảy dựng lên. - Vậy thì khác gì đi cướp chứ!

- Tôi nói là công ty tôi bị tổn thất 300 Tinh Nguyên, số tiền này nhất định phải truy hồi. Vị luật sư giọng điệu lạnh lùng. - Lẽ nào các cậu câu kết với công ty con, các cậu cũng nắm giữ tài sản của công ty? Nếu thật sự là như vậy, tôi khuyên các cậu nên bồi thường cho công ty, chúng tôi sẽ không khởi kiện, nếu không thì tổn thất của công ty chỉ có thể nhờ đến pháp luật truy hồi lại thôi.

- Ông... Trịnh Văn Băng nghe những lời này thực sự không tìm thấy chút sơ hở nào.

Dương Vũ và Trương Nhạc nhìn chằm chằm vào Giang Ly và luật sư, bọn chúng cũng không có cách nào cả.

- 300 nghìn thì 300 nghìn! Một lúc lâu sau đó Trịnh Văn Băng chợt hạ quyết tâm: - Tôi bồi thường, hy vọng lần này đạt được thỏa thuận, xóa bỏ tất cả.

- Tổn thất của công ty truy hồi lại được rồi, chúng ta không cần phải kháng án nữa. Vị luật sư lấy ra một văn bản. - Các cậu ký tên vào, sau đó tiến hành bồi thường.

- Trương Nhạc, Dương Vũ, mỗi người chúng ta chi 100 nghìn. Trịnh Văn Băng nhìn bản thỏa thuận rồi thương lượng.

- Anh Băng à, tất cả số tiền em tích cóp được.... Trương Nhạc không nỡ bỏ tiền ra, 100 nghìn đối với y cũng không phải là một con số nhỏ. Đây là tất cả phí sinh hoạt mà bố mẹ cho và tiền tiết kiệm từ nhỏ tới lớn của y. Mặc dù bọn chúng đều là gia đình triệu phú nhưng cũng không thể đặt tất cả tài sản của gia tộc lên người chúng được.

Mỗi người có thể bỏ ra được 100 nghìn đã là tốt lắm rồi.

- Nói ít thôi, qua ải này trước đã rồi hãy nói. Trịnh Văn Băng nói.

- Em phải tìm anh trai để vay 50 nghìn đã. Dương Vũ vội gọi điện.

Giang Ly lạnh lùng nhìn ba tên góp tiền lại, không nói lời nào cả. Khoản tiền 300 nghìn không thể nào mà hóa giải mối hận trong lòng cậu, nếu như có cơ hội thì sẽ khiến cho bọn chúng không thể thoát thân được.

Chỉ một lát sau, leng keng! Ba người đã chuyển khoản thành công, vị luật sư yêu cầu bọn họ ký tên vào bản thỏa thuận, đợi cho ba người vội vã rời đi liền chuyển khoản cho Giang Ly. Trên tài khoản của Giang Ly lập tức có hơn 300 nghìn Tinh Nguyên.

Giang Ly còn muốn trả phí cho luật sư, nhưng vị luật sư vội xua tay: - Cậu là anh em của anh Lôi, tôi sao có thể nhận tiền của cậu được. Chuyện mà anh Lôi giao phó, tôi đây sẽ ra sức hoàn thành. Chẳng qua chỉ là ba cậu học sinh, kinh nghiệm xã hội vẫn còn non nớt, đối phó với chúng chỉ dễ như trở bàn tay.

- Rất cảm ơn anh. Giang Ly cảm ơn lại lần nữa.

- Chết tiệt! Chết tiệt thật! Lần này ba chúng ta đều trở thành nghèo rớt mồng tơi mất rồi!

Suốt dọc đường, ba tên Trịnh Văn Băng, Dương Vũ, Trương Nhạc đều vô cùng phẫn nộ.

- Anh Băng, lần này chúng ta bị dọa dẫm như vậy, chẳng lẽ không có cách nào phản kháng sao? Trương Nhạc không cam lòng.

- Vậy có cách gì sao? Anh mày vốn dĩ muốn đàm phán với Giang Ly để nó ra giá! Sau đó dụ nó nói ra một vài câu không nên nói, như vậy có thể phản cáo nó tội dọa dẫm tống tiền. Ai mà ngờ được tự dưng lại có một tên luật sư chứ, một chút sơ hở cũng không nắm được! Trịnh Văn Băng cảm thấy tất cả mọi âm mưu đều sụp đổ.

- Cài gì mà công ty tổn thất chứ! Em thấy cũng chỉ là muốn lừa gạt một khoản tiền của chúng ta mà thôi. Trương Nhạc đánh một quyền vào tường.

- Tổn thất của công ty bọn họ hoàn toàn có thể tự bịa đặt ra, không chút sơ hở nào. Chúng ta biết rõ là bị dọa nạt mà không thể làm khác được. Đầu Dương Vũ hiện giờ vẫn hơi choáng váng, bị Giang Ly tát cho một cái quả là một mối nhục lớn, song y cũng không dám tiến tới tính sổ.

- Cứ đợi đấy! Tao quyết không đội trời chung với hai anh em Giang Ly, Giang Đào chúng mày. Trịnh Văn Băng nghiến răng nghiến lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.