CHƯƠNG 12. BỞI VÌ NGƯƠI, TA TIN YÊU.
Lúc tối, đêm nay nguyệt nương dùng vòng tròn màu bạc mê người treo cao trên bầu trời, tuyên cáo tầm quan trọng của nó tại bầu trời đêm.
Tiểu Quân Thần chúng ta lại tại lý do tản mạn giải sầu rời đi chỗ ở đến trước tẩm cung thái tử, trong vòng một canh giờ ảnh vệ của Vân Thiên Hạo lại thay thế Tư Quân Thần trở về, miễn cho người Tĩnh quốc tâm khả nghi, cho nên thái tử ca ca chúng ta mới nói cho tiểu thỏ tử có thể trực tiếp đến không việc gì, hết thảy y đều tại an bài xuống.
Đi vào hoa viên ngoài tẩm cung thái tử, thấy một người nam nhân mặc áo choàng minh hoàng đứng đưa lưng về phía hắn, tiểu thỏ tử xem ngây người nghĩ rằng: “Nam nhân là thái tử ca ca chính mình yêu nhất!”
“Ta còn cho là ta đêm nay muốn đi bắt cóc nương tử nhà ta đâu!”. Vân Thiên Hạo soái khí xoay người, muốn nhượng nương tử chính mình càng thêm mê luyến y, thế nhưng……
Hôm nay Tư Quân Thần mặc trường bào màu thủy lam, áo trong là màu ngân bạch , dưới ánh trăng phụ trợ xuống, Tư Quân Thần giống như tiên tử lầm nhập nhân gian, thuần khiết không gì sánh được, Vân Thiên Hạo dùng sức nuốt một ngụm nước miếng.
“Thái tử ca ca, Thần nhi không phải cố ý !”. Tư Quân Thần vẻ mặt vô tội nói.
“Thái tử ca ca dọa đến ngươi, nhìn ngươi tới bản thái tử thật sự thực cao hứng, đến… Đừng vẫn đứng , đến theo giúp ta thưởng thức ánh trăng đêm nay”. Vân Thiên Hạo kéo Tư Quân Thần ngồi xuống.
Tư Quân Thần nhìn đến Vân Thiên Hạo không có sinh khí lòng yên tâm rất nhiều, nói: “Đêm nay là ngày hội Trung thu, sao Viêm quốc các ngươi không có tham gia chúc mừng đâu?”
“Bởi vì mẫu hậu ta là ở đêm Trung thu đó mất, vì không để phụ hoàng nhớ tới bi thương đã qua, cho nên không ai dám chúc mừng vào lúc này!”. Vân Thiên Hạo nói nói biểu tình nghiêm túc lên.
“Thái tử ca ca, ta không biết, thực xin lỗi cho ngươi nhớ tới đến chuyện này”. Tư Quân Thần chủ động nắm tay Vân Thiên Hạo.
Vân Thiên Hạo nắm trở lại Tư Quân Thần, nhận chân nhìn Tư Quân Thần nói: “Bởi vì ngươi, ta quên những bi thương này. Bởi vì ngươi, ta tin tưởng yêu thương. Bởi vì ngươi, khiến ta không hề cô đơn. Thần nhi không cần rời đi ta được không ! lưu lại ta bên người”.
Tư Quân Thần lập tức ôm chặt lấy Vân Thiên Hạo nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Thần nhi không ly khai thái tử ca ca, thái tử ca ca chớ buồn ! Thần nhi sẽ vĩnh viễn lưu lại tại bên người thái tử ca ca……”. Bên nói, bên chụp bả vai Vân Thiên Hạo, dựa vào vân thái tử ngửi hương vị giống đực dương cương.
Vân Thiên Hạo cùng Tư Quân Thần tại dưới trăng ôm nhau, một đạo hắc ảnh tại mái hiên nhìn hai người, vui mừng chảy xuống nước mắt chưa từng xuất hiện hồi lâu.
Vân Thiên Hạo mởi Tư Quân Thần uống rượu nói chuyện phiếm: “Hôm nay hoàng muội ta có phải hay không đến chỗ ngươi giương oai a?”
“Ngươi nói Nhan Thừa công chúa sao? Có a ! nhưng là nàng thực ngoan, thực khả ái ác”. Tư Quân Thần nhớ tới buổi chiều thiếu nữ hồn nhiên
Vân Thiên Hạo cười nói: “Ngươi biết không? Vừa nãy khi ta đang dùng bữa thì, nàng đã chạy tới liên tục nói chuyện của ngươi ác ! cái gì thần tiên ca ca, bảo ta nhanh lên mà đem ngươi thú về nhà, đại tẩu đẹp quá lời nói linh tinh, xem ra nàng giống như thực thích ngươi dục!”
“Phải không? Vậy ngươi trả lời nàng sao !”. Tiểu thỏ tử hảo kì hỏi
Vân Thiên Hạo bá đạo ôm Tư Quân Thần nói: “Ta nói với nàng sau này có thể sửa lại kêu hoàng tẩu!”
“Ngươi…… như vậy dạy hỏng tiểu hài tử”. Tư Quân Thần đấm đánh ***g ngực rắn chắc của Vân Thiên Hạo.
“Ta có kêu nàng trước giữ bí mật , hảo ngoan, đừng sợ ! có việc vi phu thay ngươi vác được không, hiện tại chúng ta chuyên tâm uống rượu ngắm trăng đi”. Kế hoạch đêm trăng lãng tình của Thái tử ca ca không thể bởi vì đề tài tiểu quỷ Nhan Thừa mà thất bại, cho nên Vân Thiên Hạo lập tức nói sang chuyện khác.
Hai người tại dưới trăng cùng ẩm,vì sao ở trên trời lấp lánh đánh nhau tranh giành xinh đẹp, đáng tiếc trong mắt Vân Thiên Hạo sinh mệnh trong lòng thái tử chúng ta mới là đẹp nhất thiên hạ.