Cho đến gần hai ngày
sau đó,không thấy động tĩnh gì,Mẫu Đơn sợ quá liền thành thực khai báo
với Dạ Hàn.Số là mọi khi nàng ta gõ cửa đều có tiếng lịch kịch đáp
lại,nhưng hôm nay đến cả một thở hơi cũng không nghe được.
Trác Dạ Hàn đang ngồi đọc sách,trừng mắt nhìn Mẫu Đơn một cái.Hắn nổi cơn thịnh nộ:
-Lôi ra ngoài đánh đủ trăm trượng cho trẫm,sau đó đem phơi nắng.Còn sống thì tha,nếu chết vứt xác trôi sông.
Mẫu Đơn tái mặt,quỳ lạy cầu xin,vô vọng nhìn Dạ Hàn bước ra ngoài.Chưa đầy khắc sau,Mẫu Đơn đã bị Mộc Hoan trực tiếp giải đi.
-Hạ Cơ !!!
Trác Dạ Hàn xô cửa điện Cẩm Ngọc chạy vào.Cung nữ thái giám ngơ ngác nhìn hắn,không ai bảo ai đều hết sức hoang mang.
-Hiền phi đâu?
-Bẩm Hoàng thượng,nương nương nào có ra ngoài dù chỉ một lần.
Dạ Hàn chạy đến trước cửa phòng nàng,lấy chùm chìa khoá treo trên giá mở khoá.Khoá đồng rơi xuống đất kêu chói tai.
Hắn bàng hoàng thấy Diễm Cơ gục đầu bên bàn trang điểm,tay buông thõng,
dưới chân là chiếc vòng đá vỡ vụn.Trên tay nàng có vết xước bầm tím.
-Hạ Cơ ! Hạ Cơ !
Hắn bế xốc nàng lên,để khuôn mặt nhợt nhạt vùi trong lòng mình.Hắn có cảm
giác nàng đã gầy đi rất nhiều.Mái tóc mềm mại trở nên xơ cứng vì không
được chăm sóc cẩn thận.Y phục cũng là bộ đồ như đêm hắn bắt gặp nàng và
Vũ Hạo,nàng căn bản chưa hề thay ra.
Trác Diễm Cơ không phải tuyệt thực, nàng không ngu ngốc đến mức tự làm tổn thương bản thân chỉ vì bị Dạ Hàn hiểu lầm.
Do Mẫu Đơn đã quên mất cửa bị khoá.
Nàng ta đặt đồ ăn trước cửa nhưng lại không hề mở cửa,thành ra nàng không
thể ra ngoài bê đồ ăn vào. Định đến lúc Mẫu Đơn đem bữa sau đến sẽ gọi
nhưng thật không may,nàng ta đi rất nhẹ đến nỗi nàng không biết được Mẫu Đơn tới lúc nào,đi lúc nào.
Mẫu Đơn hầu hạ nàng nhưng không hề
quan tâm đến nàng,cái nàng ta quan tâm chính là theo dõi nàng.Chẳng
trách đến chìa khoá cũng quên mở ra.Trác Diễm Cơ đói nhưng không dám kêu vì sợ mất mặt,thành ra bị hiểu nhầm là tuyệt thực.Hôm nay để đỡ thấy
cồn cào nên ép mình ngủ một lát,nào ngờ mở mắt dậy đã thấy mình nằm trên long sàng.
Diễm Cơ hé mắt nhìn trần nhà trạm trổ hình long phượng tinh xảo.Nàng không cần nghĩ cũng đoán ra được đây là đâu.
Nàng khẽ cựa mình.Lưng mỏi nhừ,đầu đau đến tê dại,hơn nữa là rất,rất đói.
Diễm Cơ kéo chăn xuống tìm miếng ngọc Vũ Hạo tặng nhưng không thấy, lại
phát hiện y phục đã thay đổi,cơ thể cũng được lau sạch sẽ.Bộ y phục này
không phải của nàng,nó rộng thùng thình,hơn nữa rất giống của nam nhân.
Của nam nhân ư?Lẽ nào...
Nàng đỏ mặt.
Đúng lúc đó,Trác Dạ Hàn bước vào. Ánh mắt tràn ngập ý lo sợ và hối hận. Thấy nàng đã tỉnh,hắn mừng rỡ quỳ xuống cạnh long sàng,nắm lấy bàn tay gầy
của Diễm Cơ:
-Tha lỗi cho ta.Tha lỗi cho ta.Ta không cố ý nhốt nàng.Là ta nhất thời hồ đồ ! Là ta đã quá nóng giận nên mới trách nhầm nàng !
Diễm Cơ không hề nói gì.Nàng trơ mắt nhìn hắn,giọng nói đến tai nàng cũng trở nên mơ hồ.
-Tiểu Hạ,nàng giận ta cũng được,trách ta cũng được,nhưng xin nàng hãy đối đãi bản thân thật tốt.Nàng ghét ta,bắt ta nhịn ăn cũng chẳng có gì lạ,đằng
này tự mình nhịn đói,hại ta sợ đến bủn rủn chân tay.May mà ta đến
kịp,nếu không chắc ta sẽ ân hận cả đời.
Diễm Cơ nghĩ hắn không
phải làm quá như thế,dù sao cũng chỉ đói bụng mà ngất xỉu.Nàng định mở
miệng thanh minh,bỗng thấy không còn cần thiết nữa.
-Tiểu Hạ !
Mẫu Đơn chăm sóc nàng không tốt,bị đánh chết rồi.Ta sẽ chọn cho nàng một cung nữ thân cận,chăm sóc nàng thật tốt những lúc ta không ở bên cạnh.
Ngừng một lát,hắn tiếp lời:
-Tiểu Hạ à,là ta hồ đồ.Từ nay về sau ta sẽ chỉ tin lời một mình nàng,dù người khác có nói gì,nàng cho đúng thì là đúng,sai thì là sai,ta nghe hết.Chỉ cần nàng không gặp Trác Vũ Hạo nữa,Triệu Tử Mai cũng không thể kiếm
chuyện bắt bẻ nàng.
Trác Dạ Hàn thao thao bất tuyệt,nàng nghe xong chỉ đáp lại đúng một từ:
-Được.
Hắn không biết cái “được” của nàng có nghĩa là gì nhưng hắn cũng chẳng tiện hỏi thêm.Diễm Cơ chợt nhớ ra vấn đề gì đó,chỉ vào bộ y phục đang mặc:
-Dạ Hàn,bộ đồ này là...?
-Không có sẵn đồ của nàng ở điện Vĩ Tuyên nên đành lấy tạm.
Hắn nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại bổ sung:
-Ta không làm gì cả.
-Còn miếng ngọc?
Dạ Hàn đặt lại miếng ngọc bội vào tay nàng.Diễm Cơ cẩn thận đón lấy,chùi
cho thật sạch rồi đeo lại bên hông.Hắn cảm thấy nghi hoặc:
-Hạ
Cơ,ta chưa thấy vật này bao giờ. Đồ của nàng một tay ta chọn lựa,lẽ nào
ta lại sót mất thứ này?Ta thấy hơi quen quen,hình như đã thấy ở đâu rồi
thì phải.
-À...Ta không biết.Ta thấy trong hộp trang sức nên đeo
thử.Chàng chắc từng xem qua nhưng nhiều quá nên không thể nhớ nổi ấy
mà.Không cần bận tâm.
Trác Dạ Hàn gật đầu.Dù gì cũng không nên
quá đa nghi.Nàng đối với hắn chưa có nửa điểm giả dối,hắn tin là vậy.Thế nên Dạ Hàn gạt tất cả sang một bên, nhổm người lên long sàng hôn nàng
một cái.
-Thật tốt khi nàng tỉnh lại.
-Ta không cần về điện Cẩm Ngọc sao?
Hắn lắc đầu:
-Để nàng một mình ta không yên tâm. Ở đây có ta,có Mộc Hoan,có rất nhiều
cung nữ hầu hạ,nàng sẽ được chăm sóc tốt hơn.Nghỉ đi,ta không làm phiền
nữa.Sau khi khoẻ lại ta sẽ đưa nàng về điện Cẩm Ngọc.
-Được.
-Nghe nói Diễm Cơ bị ngất?
-Hả?-Dạ Hàn ngửng đầu lên.
Trác Vũ Hạo đứng trước mặt hắn,chắp tay ngang ngực.Vũ Hạo nghe người trong
cung nói rằng thấy Dạ Hàn bế Diễm Cơ từ điện Cẩm Ngọc chạy ra,sắc mặt
nàng trắng bệch.Vũ Hạo không khỏi lo lắng.
Dạ Hàn thản nhiên cầm bút lông vạch đỏ lên tấu chương,nét mặt không chút cảm xúc:
-Đúng vậy.
-Hoàng thượng không chút áy náy à?
Đường bút lập tức khựng lại,Dạ Hàn đặt bút lên bàn.Hắn không viết nữa.
-Vũ Hạo,nếu ngươi lo cho Diễm Cơ thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nàng
nữa,ít nhất cũng đừng trò chuyện thân mật hay gặp gỡ nhau thường xuyên.
Hiện giờ Diễm Cơ đã gả cho ta rồi,nên đổi cách xử sự đi.Ngươi cứ tiếp
tục quấy rầy nàng thế này không phải càng làm rối rắm thêm sao?!
Vũ Hạo nhìn Dạ Hàn rôi cười khinh bỉ:
-Huynh ở đâu ra ý nghĩ tự cho mình cái quyền cấm đoán ta vậy?!Diễm Cơ mãi mãi
là Diễm Cơ,dù huynh có trăm phương ngàn kế cũng không biến Diễm Cơ thành Hạ phi của huynh được.Vả lại,huynh có hơn gì ta?Chỉ là hạng người đạo
đức giả ! Đừng tưởng huynh đối xử với Diễm Cơ như vậy là muội ấy biết ơn huynh.
Dạ Hàn trừng mắt nhìn Vũ Hạo,hắn thách thức nhìn lại.Sau cùng Vũ Hạo bật cười trào phúng:
-Có lẽ ta đã chỉ trúng tim đen của ai đó chăng?!
Trác Vũ Hạo ngông nghênh đi ra,trên tay còn thoải mái phe phẩy chiết phiến như không hề biết tới khuôn mặt hắc ám sau lưng.
Lúc sau Vũ Hạo tình cờ bắt gặp Lục Nương.Nàng ta trông già thêm vài tuổi vậy.
-Nô tỳ tham kiến Nhị Vương gia.
Vũ Hạo biết Lục Nương đã không còn hầu hạ bên cạnh Trác Diễm Cơ nên không tiện hỏi,vậy mà nàng ta đã mở lời trước:
-Vương gia,Hiền phi có sao không?
-Việc trong cung ta cũng không rõ nữa, nhưng chiếu theo sắc mặt Dạ Hàn có lẽ
muội ấy ổn.Nếu có chuyện gì hắn đã sớm lồng lộn lên rồi.
Lục Nương thở phào một cái:
-Thật là may quá !
Vũ Hạo vỗ vỗ vai nàng ta:
-Ngươi không cần quá lo lắng.Dạ Hàn không để cho cửu muội chịu thiệt thòi
đâu.Vả lại nếu Dạ Hàn dám làm thế thì vẫn còn ta cơ mà.
-Vương gia nói vậy là nô tỳ yên tâm rồi.
-Tốt ! Ta đi trước đây.
Những ngày sau,trong cung đã rộ lên tin Hoàng hậu được sủng hạnh trở lại, còn ở lại điện Vĩ Tuyên cả đêm.Ai cũng cảm thấy ngạc nhiên.Có kẻ ghen tỵ
với may mắn ấy,có kẻ lại lạc quan hơn cho rằng chỉ là bên ngoài diễn trò nhằm củng cố địa vị để Triệu gia yên lòng thôi.
Trác Dạ Hàn biết rõ bị hạ dược nhưng không hề vạch trần Triệu Tử Mai.Bởi nếu nói ra sẽ
càng mất mặt,hơn nữa nếu mọi người biết chắc chắn sớm muộn cũng đến tai
Diễm Cơ.Vì vậy hắn tha cho Tử Mai lần này nhưng đồng thời quyết không
cho nàng ta đạt được mục đích.
Thái y đã báo cáo lại Triệu Tử Mai đã ngoan ngoãn uống thuốc,còn cảm ơn vì đã ban cho đặc ân này.Dạ Hàn
nghe vậy thấy có vẻ đã xong xuôi nên bèn bảo thái y không cần cấp thuốc
nữa,còn mình ung dung ngồi đọc tấu chương.
-Hoàng thượng,đến giờ rồi.-Lương công công đứng cạnh nhắc nhở.
Hắn nhanh chóng sắp xếp lại mớ lộn xộn trên thư án rồi đẩy ghế bước ra. Mộc Hoan đứng canh cửa thấy thế liền hỏi:
-Hoàng thượng,người định đến điện Vĩ Tuyên ư?Tấu chương tiểu nhân vừa đem đến
chắc chắn Hoàng thượng chưa đọc xong,hơn nữa ngày mai còn phải xuất cung đến Trường Võ,e là thời gian sẽ chẳng kịp.
Trác Dạ Hàn nhìn Mộc Hoan một cái, Mộc Hoan nhìn lại hắn một cái,cuối cùng vẫn phải thở dài:
-Để tiểu nhân đi cùng Hoàng thượng.
Trác Diễm Cơ buồn chán ngồi tựa lưng ngưỡng cửa,đưa mắt nhìn tán cây đào đày hoa đỏ thắm nhô lên từ phía sau bức tường.
Giữa ngày nắng ấm,tay nàng vẫn lạnh toát.Khuôn mặt nhỏ nhắn dùng vai làm
điểm tựa,hai mắt khép hờ tựa hồ như đang rất mệt mỏi.Đã mấy ngày không
ra khỏi phòng nửa bước.Đúng hơn là Dạ Hàn không cho nàng bước xuống
giường,suốt ngày nằm đến phát chán.
Nhân lúc không có Dạ Hàn ở đây,nàng có thể ngồi ở đây một lát.
Bỗng Diễm Cơ nghe thấy tiếng chổi quét phát ra từ cây hoa đào kia.Hẳn là
đang có người quét hoa rơi.Tiếp đó lại có tiếng hai nữ nhân nói chuyện
với nhau:
-Này,hôm nay ta thấy vị quan thái y túc trực ở điện Ngân Bích quay trở lại Ty dược làm việc rồi.
-Thật không?Hoàng hậu sướng thật đấy,thị tẩm xong lại còn được Hoàng thượng quan tâm đến vậy.
-A,ngươi thật ngốc,Hoàng thượng trước nay đâu sủng ái Hoàng hậu như vậy.Người
Hoàng thượng sủng ái chính là Quận chúa Diễm Cơ.Ta e thứ mà Hoàng hậu
uống đó không đơn thuần là thuốc bổ đâu.
-Cũng phải ! Không biết
sau khi Quận chúa biết chuyện Hoàng hậu được thị tẩm thì sẽ như thế nào
nhỉ?!Chắc chắn sẽ ghen tức không thôi cho mà xem.
-Ha ha,thật
đáng đời ! Ai bảo dám đem lòng yêu Hoàng thượng đến mức bất chấp tất cả
phản đối để làm Hiền phi. Có tâm yêu ruột thịt,thật kinh khủng ! Nếu là
ta thì ta đã cắn lưỡi tự sát từ lâu rồi.
-Suỵt ! Bé bé cái mồm thôi.Kẻo người khác nghe thấy.
Trác Diễm Cơ dường như bừng tỉnh.Có lẽ thường ngày đứng ở một nơi quá cao để nhìn xuống,nàng đã quên mất những lời dè bỉu khinh thường kia vẫn tồn
tại song song và chưa hề bao giờ biến mất.
Những lời cay độc đó,duy chỉ có một tác dụng duy nhất:Nhắc nhở nàng về mối thù nhất định phải trả cho Trác Dạ Hàn.
Nhưng lâu không nghe,nàng tự nhiên có cảm giác rằng mình đã buông lỏng bản
thân quá nhiều,nhất là còn tự do hưởng thụ cái an nhàn từ chính Dạ Hàn
tạo ra.