CHƯƠNG 2
“Tôi có ý kiến!” Giọng nói của Đông Huyên Xuyên không lớn nhưng cũng khiến mọi người trong giáo đường bị thu hút.
Đông Tễ Tương ngồi trên xe lăn ở vị trí của chú rể, không cần quay đầu thì y cũng có thể cảm nhận được không khí rét lạnh khiến người ta đau đớn kia đến từ ánh mắt lạnh như băng của Đông Huyên Xuyên.
Những người khác, bao gồm cả cô dâu và người nhà của cô dâu, luật sư Vương, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn kẻ vừa bước vào cửa. Luật sư Vương nhìn biểu hiện hoảng sợ của vợ mình, đồng thời cũng bắt gặp ánh mắt của Đông Huyên Xuyên.
“Tôi không thể để cậu em họ của mình cưới một người mà đến chính cậu ta cũng chẳng biết là ai được. Các người nhìn bộ dạng gầy yếu của cậu ta xem, nếu như cậu ta bị đối xử tệ bạc, ông chú của tôi dưới suối vàng sẽ không thể nhắm mắt được! Cho nên tôi muốn mang cậu ta đi, tôi sẽ tự mình bảo vệ cho cậu ấy.” Đông Huyên Xuyên vừa đi vừa tiến đến bên cạnh Đông Tễ Tương.
“Anh…” Đông Tễ Tương còn chưa kịp nói câu nào thì Đông Huyên Xuyên đã cúi người ghé bên tai y thì thầm: “Người nhà của luật sư Vương đang ở trong tay tôi, chú Khang quản gia và vợ của ông ấy cũng được tôi “mời” đi, cậu có đồng ý kết hôn với tôi hay không thì nói một câu. Cậu nên nhớ rằng, chỉ một câu nói của cậu cũng có thể quyết định mạng sống của rất nhiều người.
Đông Tễ Tương tức giận đến cả người phát run: “Anh dám làm như vậy với bọn họ? Anh không sợ bị luật pháp chế tài?”
“Chậc chậc, làm thế nào mà hôm nay có nhiều người nói vấn đề chế tài của luật pháp với tôi thế này nhỉ? Nói cho cậu biết: tôi không sợ! Giết bọn họ sẽ chỉ khiến người nhà bọn họ đau lòng, kẻ thù của bọn họ khoái trá thôi cậu em họ đáng yêu của tôi ạ. Muốn tôi lấy mạng đền mạng? Có thể lắm chứ! Nhưng mà, người đau lòng thì vẫn đau lòng, cũng giống như cậu đau lòng, tức giận vì bạn gái cậu vậy, đều giống nhau cả.”
“Anh là đồ cầm thú! Là tên khốn!” Đông Tễ Tương chửi hắn, sắc mặc trắng bệch vì tức giận. Trong lòng y tràn ngập đau xót, hình ảnh người mình thật tâm yêu thương trước khi chết vẫn khắc sâu vào tâm trí y, chưa từng phai nhạt.
“Chỉ cần thủ hạ của tôi nói đây là hành vi bọn họ tự thực hiện, không quan hệ với tôi, vậy thì cậu nghĩ tôi cần phải chịu trách nhiệm không? Tôi tưởng rằng từ sau sự kiện của bạn gái mình thì cậu đã biết rút kinh nghiệm rồi chứ.” Đông Huyên Xuyên cười lạnh lùng.
“Tôi sẽ không để sản nghiệp của Đông gia rơi vào tay anh!” Đông Tễ Tương oán hận nói: “Tên cầm thú!”
“Tôi có từng nói là mình muốn có được sản nghiệp của Đông gia sao? Tôi là muốn cậu kết hôn với tôi. Câu trả lời của cậu?” Đông Huyên Xuyên ung dung hỏi.
“Nếu như mình máu lạnh như tên Đông Huyên Xuyên này thì tốt rồi. Nếu mình có thể không cần quan tâm tới sống chết của mọi người thì tốt rồi, như vậy mình có thể cự tuyệt hắn thẳng thừng. Nhưng mà, mình đâu phải Đông Huyên Xuyên, mình là cháu trai của ông nội… Nếu không để ý tới bác Khang, mợ Khang, không để ý tới người nhà của bác Vương, cho dù mình có bảo vệ được gia sản của ông nội thì cả đời này vẫn phải sống trong áy náy. Ông nội cũng sẽ không đồng ý để mình vì bảo vệ tài sản mà tạo thành thảm cảnh cho gia đình bác Vương.”
Nghĩ tới cảm giác đau khổ của bản thân khi mất đi ông nội và người yêu, Đông Tễ Tương chỉ có thể thỏa hiệp trong đau khổ và phẫn nộ. Y thực sự không muốn khiến bác Vương phải chịu cảm giác đau khổ như mình.
“Trừ phi anh thề độc và cam đoan, bất luận là anh hay thủ hạ của anh cũng không được phép hãm hại bọn họ. Mặc khác, trừ phi tôi đơn phương li hôn, nếu không thì cả đời này anh phải ở bên tôi, bị trói buộc bên tôi cả đời.”
Cảm giác phẫn nộ cháy trong tim Đông Tễ Tương, nếu y bắt buộc phải thỏa hiệp vậy thì Đông Huyên Xuyên nhất định phải cam đoan, đảm bảo an toàn cho mọi người, đương nhiên y cũng muốn hắn phải trả giá, trả giá bằng cả đời của hắn! Y biết mặc dù Đông Huyên Xuyên lạnh lùng tàn nhẫn nhưng là một kẻ đã nói là làm, đây chính là điều giúp hắn lập nên uy tín trong giới hắc đạo.
Đông Huyên Xuyên nheo mắt lại, thận trong suy nghĩ. Điều kiện thứ nhất đối với hắn không thành vấn đề, nhưng điều kiện thứ hai… chẳng lẽ Đông Tễ Tương muốn cùng hắn trói buộc cả đời?
“Tễ Tương, cậu rất biết cách nói đùa! Người đang ở trong tay tôi, cậu dựa vào cái gì mà ra điều kiện? Cậu đồng ý thì ngoan ngoãn theo tôi tới Hà Lan kết hôn, không chịu thì tôi cũng đành phải biến con trai con gái của luật sư Vương thành gái gọi trai bao.” Đông Huyên Xuyên nhìn thẳng về phía luật sư Vương mà thốt ra những lời này.
Luật sư Vương vô cùng căng thẳng nhìn Đông Tễ Tương, ông chưa bao giờ nghĩ rằng người nhà của mình sẽ bị đưa ra làm vật trao đổi. Dù sao những người kia cũng là thân nhân thật sự của mình. Ông không muốn cầu xin Đông Tễ Tương giúp đỡ, bởi vì ông biết giữa y và Đông Huyên Xuyên quả thực có mối hận không đội trời chung. Hiện tại ông chỉ có thể chờ xem y sẽ làm như thế nào. Nhưng là, Vương phu nhân lập tức lên tiếng cầu xin Đông Tễ Tương.
“Tễ Tương, cầu xin cháu đấy…” giọng nói của Vương phu nhân cất cao, đấy là hai đứa con của bà mà, sao có thể để cho bọn họ chịu khổ như vậy! Việc đó so với giết bọn họ còn tàn nhẫn hơn!
“Kiên trì thêm chút nữa! Kiên trì thêm chút nữa!” Đông Tễ Tương khổ sở tự thuyết phục bản thân, y muốn tìm một cơ hội để tạo thế cân bằng với Đông Huyên Xuyên.
“Nếu anh không đồng ý thì tôi cũng chỉ còn cách học theo cái tính cách máu lạnh của anh, lập tức cưới Nhan tiểu thư, đến lúc đó thì anh chẳng có được thứ gì cả. Anh cũng không muốn mạo hiểm để tôi kết hôn với người khác, bằng không anh cũng chẳng đưa người tới nơi này uy hiếp tôi. Đồng ý với điều kiện tôi đưa ra thì anh chẳng những có thể giám sát tôi mà còn có thể đạt được cơ hội trở thành chủ của tập đoàn Đông thị. Nếu anh không đồng ý thì không có được gì cả. Đây là cái giá mà tôi đưa ra, anh không đồng ý cũng được thôi, tôi lập tức kết hôn cùng Nhan tiểu thư.”
“Tễ Tương…” Chân của Vương phu nhân đã nhũn cả xuống. Luật sư Vương thì run rẩy toàn thân, chờ quyết định của Đông Huyên Xuyên.
Cậu em họ Tễ Tương của hắn vô tình như vậy sao? Không để ý tới tính mạng của những người này? Vì bảo vệ tập đoàn Đông thị, rất có thể Đông Tễ Tương sẽ không để ý tới tính mạng của bọn họ. Hiện tại những người này chính là lợi thế của hắn chứ không phải phiền toái. Nếu gây bất lợi với con tin lại chẳng đạt được một chút lợi ích nào, vậy thì chẳng phải mọi việc hắn làm đều đã phí công? Cậu em họ Đông Tễ Tương này quả không hổ là tổng giám đốc của tập đoàn Đông thị, thủ thuật bàn bạc điều kiện với người khác đúng là số một.
Đôi mắt trầm tĩnh của Đông Huyên Xuyên có chút tán thưởng. Hắn đã bắt đầu suy nghĩ về điều kiện mà y đưa ra.
Trong không khí trầm mặc này, tự tin của Đông Tễ Tương sụp đổ từng chút từng chút một. Y sợ, sợ điều kiện của y không đả động được tới Đông huyên Xuyên, sợ rằng kết quả cuối cùng là Đông Huyên Xuyên vẫn gây tổn hại cho những người bên cạnh mình. Đông Tễ Tương cảm thấy bản thân đang dựa lên vách đá mang tên Đông Huyên Xuyên ở bên bờ vực thẳm, được cứu lên hay rơi xuống cũng chỉ dựa vào một câu nói của hắn.
“Được, tôi đồng ý.” Đông Huyên Xuyên nhẹ nhàng nói ra câu này.
Cảm giác đè nặng trong lòng Đông Tễ Tương rốt cuộc cũng giãn ra, thân thể cứng ngắt lạnh như băng của mỗi người đang chờ đợi câu hỏi cũng mềm xuống, không ngừng run rẩy. Vợ chồng luật sư Vương đứng trong giáo đường cũng kiềm không được mà toát mồ hôi, liên tục cảm tạ trời phật phù hộ.
“Vậy thì mời Tễ Tương và luật sư Vương theo tôi. Tới Châu Âu kết hôn vẫn cần có sự làm chứng của ngài mà. Sau khi luật sư Vương chứng hôn xong, tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn của mọi người, để cho bọn họ trở về với cuộc sống vốn có của mình.” Nói xong, hắn tự mình đẩy xe lăn của Đông Tễ Tương ra ngoài, còn khom lưng ghé bên tai y trêu tức: “Như vậy đã được chưa, Tễ Tương?”
“Anh đã đồng ý rồi thì cứ giấy trắng mực đen viết bản hiệp nghị ra đây, hai bên cùng ký tên, cũng mời luật sư Vương làm chứng, tránh cho người khác bảo nói miệng không có bằng chứng.” Đông Tễ Tương lạnh lùng trả lời. Mặc dù Đông Huyên Xuyên là người có tiếng về chữ tín, nhưng y vẫn cần một vật đảm bảo, bởi vì con người sẽ thay đổi, đến lúc đó hắn trở mặt không thừa nhận thì y còn có vật này làm chứng.
“Đương nhiên.” Đông Huyên Xuyên lập tức đồng ý mà chẳng tỏ thái độ gì cả.
Từ đầu đến cuối, người nhà Nhan tiểu thư kia đều nhìn mọi việc mà không dám lên tiếng. Xem cách Đông Huyên Xuyên cùng người tên Trạm Dật kia nói chuyện cũng biết người này lai lịch không nhỏ, không thể đắc tội. Huống chi vừa nãy mọi người còn nói cái gì mà chết, cái gì mà chế tài của luật pháp, vậy nên bọn họ càng không dám tự tiện xen miệng vào. Nếu như bị liên lụy, chắc chắn ngay cả bản thân mình chết như thế nào cũng không biết.