AD: CÔ QUÂN
Beta: Sunlia
Mạn Mạn đi tới lớp Hà Phương để tìm cô ta thì mới biết hôm nay cô ta cũng không đi học. Hừ! Giỏi lắm! Gây họa rồi bây giờ còn không dám lộ mặt. Cô nghĩ rằng Mạn Mạn tôi sẽ không có cách lôi cô ra ngoài sao? Mạn Mạn đen mặt đi về phía kí túc xá.
Lúc này ở võ quán Băng Thăng.
Runa có chút mệt mỏi vì đêm qua không ngủ, cô và Ngọc Anh nằm tâm sự cả đêm tới khi cô bé mệt mà thiếp đi rồi mà cô vẫn trằn trọc không ngủ được.
Vì lâu nay bận học nên đã lâu Runa chưa về võ quán tham gia tập buổi sáng. Hôm nay thấy mọi người bắt đầu chuẩn bị tập luyện, cô cũng muốn tham gia, khởi động chút gân cốt, xả nỗi uất ức trong lòng. Runa đi tới cửa phòng tập thì có tiếng gọi tên cô.
“Ồ, ai kia nhỉ, có phải chị Runa đó không, lâu quá không thấy chị.” Cry đi tới nói.
“Runa, lâu không gặp!” Tuấn đang đi tới cũng lên tiếng chào.
“Chào mọi người, lâu nay tôi bận học cho đầu năm học nên còn nhiều việc.” Runa nói.
“Đã lâu không khởi động gân cốt, hôm nay mọi người có ai muốn cùng tôi tập luyện, đấu giao hữu chút không?” Runa mỉm cười lên tiếng hỏi mọi người.
Ngọc Anh hôm qua thức muộn nên sáng nay dậy trễ lúc vừa tới phòng tập thì thấy mọi người đang xôn xao bàn tán. Tính nhiều chuyện nổi lên, cô lao nhanh vào phòng tập. Vừa đi vừa nói to:
“Chào mọi người! Mới sáng ra đã có chuyện gì vui thế?” Ngọc Anh vẫn như trước, chưa thấy người đã thấy tiếng.
“Ngọc Anh nay tới trễ nhé. Runa nói cô ấy đã lâu không khởi động gân cốt nên muốn cùng mọi người tập luyện, đấu giao hữu ấy mà.” Tuấn trả lời.
“À, ra vậy, chị Runa dù lâu không tập thì chị vẫn là giỏi nhất!” Ngọc Anh nói xong giơ ngón tay cái về phía Runa, cười hì hì.
Runa thấy thế cũng chỉ mỉm cười. Rồi cô lại nói:
“Sao rồi? Mọi người muốn tập cùng tôi không?”
“Được, có mình.” Một bạn nam đứng ra nói.
“Chào, chắc bạn mới vào võ quán à, trước đây không thấy bạn.” Runa nói.
“Đúng, mình là người mới, xin chỉ giáo.” Bạn nam kia nói.
“Vậy tôi sẽ là trọng tài, hai người chuẩn bị đi” Tuấn lên tiếng nói.
Hai người bắt đầu làm các động tác khởi động sau đó vào tư thế chuẩn bị.
“Sẵn sàng chưa?” Tuấn nói.
“Sẵn sàng.” Cả hai đồng thanh nói.
“Vậy trận đấu bắt đầu!” Tuấn hô lên một tiếng.
Hai người bắt đầu so chiêu, bạn mới kia đánh cũng khá tốt. Nhưng tới chiêu thứ năm liền bị thua.
“Dừng! Trận đấu kết thúc!” Tuấn lại hô lần nữa.
“Người chiến thắng là Runa!” Tuấn tuyên bố người thắng cuộc.
Runa đứng đó tiếp tục làm các động tác khởi động. Runa tuy là người thắng cuộc nhưng không kiêu căng mà còn chỉ những lỗi sai trong động tác của bạn nam kia để sửa chữa tốt hơn.
“Còn ai muốn luyện tập cùng mình nữa không?” Runa hỏi.
“Mình, xin chào mình là Ly.” Lần này là một bạn nữ.
Trong phòng tập bắt đầu sôi nổi hơn vì Runa thắng nhưng không ra oai mà còn chỉ lỗi sai mà họ không biết không nhận ra để sửa nên mọi người cũng muốn so tài cùng Runa xem thực lực mình đến đâu.
“Được rồi, hai người sẵn sàng chưa?” Trọng tài Tuấn hỏi.
“Sẵn sàng.” Cả hai đồng thanh đáp.
Lần này bạn nữ này có vẻ hơi yếu thế.
Mới chưa tới năm chiêu đã thua rồi. Nhưng cũng tâm phục khẩu phục.
“Runa Thắng!” Trọng tài tuyên bố.
“Runa Thắng!”
“Runa Thắng”
“Runa Thắng”
... ...... ...
Cho tới khi đã bắt đầu thấm mệt và gần như tất cả mọi người đều đã so tài cùng Runa. Buổi luyện tập hôm nay dừng lại tại đây.
“Runa, chị quá giỏi, hì hì.” Ngọc Anh hớn hở chạy lại đưa khăn và nước cho Runa rồi nói.
Runa chỉ mỉm cười không nói gì. Nãy giờ luyện tập khiến cô quên đi mấy chuyện phiền phức kia. Cũng cảm thấy cơ thể thư giãn hơn sau khi vận động. Suy nghĩ một lúc Runa quyết định thời gian này sẽ ở lại võ quán. Về trường sẽ gặp tên kia mà cô không muốn gặp.
Quay lại với kí túc xá Yến Phụng.
Lúc này Mạn Mạn đang hùng hổ đi tìm Hà Phương. Cô ta chắc chắn đang núp trong phòng kí túc.
Trên đường đi cô gặp Rer, quay mặt đi không thèm để ý tới anh. Rer thấy vậy liền gọi Mạn Mạn lại.
“Này, cô coi tôi là người vô hình đấy à? Tôi có chuyện muốn nói.”
“Hừ, Tôi thì không có chuyện gì muốn nói với anh cả.” Mạn Mạn lên tiếng. Rồi quay người đi luôn.
“Này, này. Cô đứng lại! Tại sao hôm nay Runa không đi học?” Rer chạy tới trước mặt Mạn Mạn hỏi.
“Anh còn hỏi tôi, còn không vì VỊ HÔN THÊ chưa cưới của anh hay sao!!” Mạn Mạn tức giận quát lên.
“Tôi đã nói mọi chuyện tôi sẽ điều tra rõ ràng, chưa biết rõ cô đừng nói như vậy“. Rer nhíu mày nói rõ ràng.
“Vậy anh đi mà lo cho vị hôn thế của anh, chuyện của tôi mặc kệ tôi.”
Mạn Mạn nói xong đẩy Rer ra một bên rồi bước đi.
Về tới kí túc xá thì lại gặp Max đứng trước kí túc.
Thấy Mạn Mạn thì Max liền đi tới cũng hỏi tại sao Runa nghỉ học.
Mạn Mạn dù sao cũng có thiện cảm vs Max hơn Rer nên trả lời anh.
“Runa nói bạn ấy muốn yên tĩnh một mình, không biết đi từ hôm qua tới giờ chưa về.” Mạn Mạn trả lời.
“Cậu đã đi tìm cô ấy chưa? Có cần tôi giúp không? Mà bây giờ cậu định đi đâu vậy?” Max nói.
“Anh hỏi cung tôi đấy à! Tôi xử lí xong Hà Phương sẽ đi tìm bạn ấy ngay.” Mạn Mạn nói.
“Mạn Mạn bình tĩnh đi. Mọi chuyện còn chưa rõ mà.” Max ôn tồn nói.
“Chưa rõ? Chưa rõ vậy mà cô ta dám đi tung tin đồn khắp nơi. Tôi phải cho cô ta bài học về việc này!”
“Việc bây giờ cần tìm Runa trước, sau khi mọi chuyện rõ ràng cô muốn xử Hà Phương cũng chưa muộn!” Max khuyên nhủ Mạn Mạn.
Mạn Mạn suy nghĩ một hồi cũng gật đầu. Vừa rồi là cô quá nóng giận, Runa đi từ đêm qua không về cô cũng rất lo lắng rồi, bây giờ đi tìm Runa trước. Chuyện Hà Phương.... hừ! Cô sẽ tính cả vốn lẫn lãi sau vậy.
Hai người lại cùng nhau rời đi.
Ở trong góc khuất có bóng người nhìn hai người rời đi, ánh mắt hiện lên một tia gian ác. Hai tay người đó nắm thành nắm đấm thật chặt, nghiến răng ken két.
Thật đáng sợ!.