﹁ Mẹ ơi, dừng tay. Đau quá! ﹂ Âm thanh giống heo bị chọc tiết lại từ miệng Phí Dĩ Ái phát ra.
﹁ Dì à, thực, thực xin lỗi, đều là con không tốt, là con không cẩn thận té ngã làm đồ của mọi người hỗn loạn, con của dì chỉ là có hảo ý giúp con đứng dậy thôi, cũng không phải có ý muốn đánh con, dì đừng hiểu lầm. ﹂
﹁ Thật sự? ﹂ Có câu “Hiểu con không ai bằng mẹ”, Từ Văn Tú làm sao tin tưởng lời phiên thí* này, bất quá tiểu hài tử này tâm địa thật tốt.
[*lời phiên thí = lời như sh*t =))))~ Chắc theo kiểu lời chém gió khó tin á~]
﹁ Thật mà, thật mà! ﹂ Quản hắn làm gì, đau chết mất thôi, chỉ cần mẹ có thể buông tha lỗ tai của anh là tốt rồi.
[Ape lảm nhảm: edit đến đoạn này thì cùng lúc nghe Hold Me Tight của BTS, cứ “Can you trust me? Can you trust me?” mãi, cũng quá ư là trùng hợp rồi =)))~]
﹁ Được rồi, lần này có người thay mi nói giúp nên mẹ tha cho, lần sau nếu để mẹ nhìn thấy mi còn dám tái phạm, để xem mẹ có lột da của mi không! ﹂
﹁ Vâng, mẹ. ﹂ Hôm nay anh vấp phải bậc cửa thật cao đi? Thực tồi tệ mà!
﹁ Thực xin lỗi, xin hãy để cho con bồi thường tổn thất của mọi người, đây đều là trách nhiệm của con. ﹂ Nam hài cúi đầu không ngừng giải thích.
﹁ Này không tính cái gì, con chỉ cần đem mấy thứ rơi trên đất dựng lại chỗ cũ là được rồi. ﹂ Từ Văn Tú dùng ngữ khí bất đồng khi nói chuyện với con trai, nói chuyện rất ôn hòa đối với cậu học sinh trung học trước mắt.
﹁ Nhưng bảng hiệu đã bị nát rồi, xem ra không thể sửa lại được, xin hãy để con bồi thường cho. ﹂ Nam hài đầu cúi càng thấp.
﹁ Dì nói không cần chính là không cần, ngược lại là con nha, con có biết hay không lúc nói chuyện mà không nhìn đối phương là rất không lễ phép! ﹂ Nam hài nghe vậy ngẩng đầu, đã thấy hắn ngốc lăng, hắn lại làm sao vậy?
﹁ Uy! ﹂ Phí Dĩ Ái chọt chọt hắn, nhưng lại không thấy hắn có phản ứng gì.
﹁ Con làm sao vậy? ﹂ Đứa nhỏ này có phải không thoải mái hay không? Chẳng lẽ khi nãy làm hắn bị thương quá nhiều, phải nhanh chóng đi gọi bác sĩ mới được.
Đang lúc Từ Văn Tú muốn mở miệng phân phó đứa con, nam hài lại đã mở miệng.
﹁ Cái gì! Dì thật là mẹ của anh ấy sao? Con trai đã lớn như vậy lại mà dì còn trẻ đẹp như thế? ﹂ Nhìn bộ đồng phục kia hẳn là đàn em năm nhất của anh, lại nghe hắn nói lưu loát như vậy, Phí Dĩ Ái cảm thấy ghê tởm.
﹁ Mi mắt mù phải không? Như vậy mà kêu trẻ đẹp? ﹂ Kinh ngạc vô cùng khi có người có thể đem lời nói dối biến thành sự thật như thế!
Không để anh nói xong, Phí Dĩ Ái liền bị mẫu thân đại nhân yêu dấu gạt ngã trên đất.
﹁ Ha hả a! Con tên là gì? Miệng thực ngọt mà. ﹂ Quá cao hứng, nàng cũng hiểu được chính mình cũng quyến rũ xinh đẹp nhưng cũng do nhà nàng không hề đánh giá cao đối với những người thất học như nàng.
﹁ Dì, con tên là Tống Công Tắc*, năm nhất trung học Trung Lăng. ﹂ So với anh được sống tốt như vậy, lại còn trẻ, đúng là một tiểu hài tử được giáo dưỡng tốt mà.
[*Tống Công Tắc: 宋功稷 - đọc là /sòng gōngjì/. Như đã nói, truyện này tên nhân vật không viết hoa, mà phiên âm của QT cũng kì kì, nhưng quả thật đọc là Tống Công Tắc!]
﹁ Đứa con của dì cùng học chung trường, coi như nó là đàn anh đi, sau này có con làm bạn với nó rồi. Con đã ăn gì chưa? ﹂
﹁ Mẹ à, con đói bụng. ﹂ Lòi ra thêm một đàn em thì sao, anh phải lo cho cái bụng mình trước đã.
Từ Văn Tú nắm chặt nắm tay uy hiếp đứa con trai —— người lớn đang nói chuyện, trẻ em câm miệng cho ta.
﹁ Nhìn con như vậy nhất định còn chưa có ăn. Không được nga! Các con đang trong thời kỳ trưởng thành, bữa sáng không thể không ăn, đi thôi. ﹂
Từ Văn Tú thân thiện kéo Tống Công Tắc vào trong, không quên quay đầu hướng đứa con dặn dò: ﹁ Nhanh dọn hàng đi, cũng đã muộn, coi chừng ngay cả thời gian để ăn cũng không có! ﹂
Lão ma nữ, không có việc gì ngoài việc ngược đãi con trai sao. Con nhà người ta vào thời kì thanh xuân phát dục rất trọng yếu, con của mẹ thì không trọng yếu hả!
Uy! Thời kì trưởng thành của bổn thiếu gia còn chưa có dừng đâu nha!
Phí Dĩ Ái một bên thu thập, một bên oán niệm, lơ đãng giương mắt đồng hồ treo trên vách.
﹁ Nguy to, hôm nay phải giao đến ba nơi. Không được rồi! ﹂ Phí Dĩ Ái tăng tốc độ, thân thủ gọn gàng, dọn hàng lại vị trí ban đầu sau đó vội vàng vào nhà. Nếu không nhanh lên, anh sẽ trễ học một lần nữa!
﹁ Mẹ ơi, điểm tâm của con đã xong chưa? ﹂ Anh vọt vào trong phòng, phần cơm của mình đang nằm trên tay Tống Công Tắc.
﹁ Đứa con ngu ngốc này, biết ngay sẽ không kịp mà. Công Tắc sớm thay mi chuẩn bị rồi. Nhạ, ăn trong xe đi, hôm nay Từ Công Tắc sẽ chở con, nếu con vừa đi vừa ăn sẽ rất nguy hiểm! ﹂ Từ Công Tắc? Nhanh như vậy liền đổi họ luôn, lão mẹ sao lại làm việc không có nguyên tắc gì thế này?
﹁ Please! Để hắn chở, con sợ rằng sẽ càng muộn hơn. ﹂
﹁ Anh yên tâm đi, kỹ thuật của em tốt lắm. ﹂ Tống Công Tắc nói thực thành khẩn khiến cho Phí Dĩ Ái không dám tin người này chính là kẻ bị Chihuahua dọa đến chạy lung tung.
Nhưng Từ Văn Tú sớm bị mua chuộc cũng không để ý đến tánh mạng của đứa con trai bảo bối ruột thịt, đẩy Phí Dĩ Ái ra ngoài.
﹁ Ngồi cho vững. ﹂
﹁ Uy! A...... ﹂ Dưới sự cưỡng bức của lão mẹ, Phí Dĩ Ái ngồi vào yên xe, xe đột nhiên tăng tốc. Vì để đảm bảo bữa sáng nên anh nhanh chóng ôm lấy thắt lưng Tống Công Tắc.
Trời ạ! Anh còn chưa tốt nghiệp trung học, không muốn cái mạng nhỏ quý giá bị đặt dấu chấm hết như thế này đâu! Ít nhất trước khi xuống hoàng tuyền cũng phải được lấp đầy bụng đã. Phí Dĩ Ái ngồi trên xe phi như bay, hai thành một, đem bữa sáng cố nhét vào trong miệng, còn suýt nữa thì bị mắc nghẹn.
Hoàn hảo, hiện tại hai tay đều trống có thể ôm chặt thắt lưng của người nọ, ít nhất là khi phanh khẩn cấp, anh cũng sẽ không bị văng ra ngoài, toàn là bê tông cốt thép, cứng lắm đó.
Cảm nhận được người phía sau toàn thân buộc chặt và kề sát trên lưng mình, Tống Công Tắc khóe miệng ở nơi người phía sau không phát hiện hơi hơi cong lên.
﹁ Ân...... ﹂
﹁ Quẹo phải phải không? ﹂
﹁ Ân! ﹂ Quá nhiệm màu, bữa sáng còn chưa nuốt xong nên anh chỉ có thế lắp bắp nói chuyện, mong rằng người nọ có thể hiểu được!
Bất quá Phí Dĩ Ái nói quá muộn, hắn đã lướt qua chỗ rẽ mà anh nói, anh nghĩ: quay đầu hay không quay đầu cũng mặc, sau chỗ rẽ này quay lại là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng ở trên đường cái mà xoay đầu xe, mạng nhỏ này của anh còn muốn giữ lại a!
Tống Công Tắc mang đến cho Phí Dĩ Ái rất nhiều bất ngờ. Lấy độ cung cực hoàn mỹ, xoay xe chở hai người vòng ra đường lớn.
Đúng là vận chó mà!
Phí Dĩ Ái không tin trời đất cho nên đã quên phải quý trọng sinh mệnh chó con chưa đủ hai mươi của mình. Đi đến mấy địa điểm giao hàng trước, anh phải tâm phục khẩu phục là kỹ thuật tiểu tử này thật tốt, bất quá vẫn là kém anh một chút nha!
﹁ Ha ha ha! ﹂ Ngồi trên xe máy hưởng thụ niềm vui hóng gió, lại không cần chú ý tình hình giao thông, thật tuyệt vời!
﹁ Làm thế nào mà kỹ thuật của cậu lại tốt như vậy? Thường lái lắm sao? ﹂
﹁ Đôi khi cũng tới trường đua xe. ﹂
﹁ Trường đua xe? ﹂
﹁ Đúng vậy! Ở chỗ đó cũng không sợ có xe dư thừa nào đó dám cản đường, lại có thể tăng tốc thật nhanh, cảm giác rất tuyệt, lần sau sẽ mang anh đi. ﹂
﹁ Tốt! ﹂ Phí Dĩ Ái vô tư đáp ứng, lúc này anh không thể đoán trước được duyên phận của bọn họ sẽ kéo rất dài theo năm tháng, anh còn tưởng rằng qua sáng nay, bọn họ nhiều lắm chỉ là người quen biết, vô tình nhìn thấy nhau trên đường thì gật đầu chào.
Sau khi chuông reo báo nghỉ trưa vang lên, ngồi trước mặt Phí Dĩ Ái chính là bạn tốt—— Hà Kiến Viên.
﹁ Uy! Dĩ Ái, buổi sáng hôm nay làm thế nào mà cậu lại cùng công tử Tống gia cùng nhau đến trường, còn rất kiêu ngạo mà ngồi xe máy đi học muộn nữa chứ? May mắn hai người vào được, nếu không đã bị giáo viên ghi tên rồi, nhưng mà vẫn có rất nhiều đàn em thấy được nha! ﹂
﹁ Ai là công tử Tống gia? ﹂ Phí Dĩ Ái lơ đãng trả lời, anh rất đói, quản y lải nhải cái gì, hiện tại quan trọng nhất là phải lấp đầy cái bụng nha.
Hở? Phần ăn của mình đâu rồi?
﹁ Chính là đang khen ngợi đứa con trai đích tôn của chủ tịch tập đoàn ﹃ Chính Quy ﹄ - Tống Công Tắc, là đứa bé được nuôi dưỡng tốt nha, nghe nói hắn có thể sẽ cùng chúng ta cùng nhau thi đại học nữa, hắn vừa vào trung học đã nhảy lớp rồi! ﹂
﹁ A! ﹂
﹁ Cậu muốn hù chết người phải không! ﹂
﹁ Hộp cơm của tớ không thấy. ﹂ Hôm nay anh cũng quên không mang theo tiền rồi. Không thể nào? Anh phải nhịn đói cho tới khi về nhà sao?
﹁ Phí Dĩ Ái, có người tìm! ﹂ Âm lượng của người bạn cùng lớp giống như sợ người khác không nghe thấy, nói rằng có một nhân vật muốn gặp anh, yêu cầu anh ra gặp người nọ.
Thật tốt quá, lại có tin đồn bát quái để bà tám, suốt ngày chỉ đọc sách K*, thực muốn làm người ta chán chết.
[*sách K: theo Mr.Baike cho biết đây là sách dùng để học, từ K lấy từ chữ LOOK - nhìn. Túm quần lại thì sách K là sách giáo khoa! Ape cũng đoán là SGK rồi nhưng cứ ôm chân Mr.Baike mà hỏi cho chắc =)))~]