Kì quái? Nóng quá! Máy điều hòa chẳng lẽ mở không đủ mạnh sao?
Tuy nhiên, nhiệt độ lại từ hạ thân chuyển lên, thoải mái vô cùng. Phí Dĩ Ái mơ màng mở mắt.
“Ân ——” Âm thanh của ai sao mà dâm đãng như vậy chứ?
“A ——”
Ngay khi đang tự hỏi, âm thanh kia càng kêu dâm đãng hơn, khiến cho anh nhịn không được mà đỏ mặt.
“Thoải mái sao, Dĩ Ái?”
Nói với tôi?
Phí Dĩ Ái muốn mở miệng trả lời, nhưng lại nghe thấy âm thanh dâm đãng kia. Kỳ quái, vì sao chỉ cần anh mở miệng thì lại nghe thấy?
Âm thanh kêu to kia hình như rất quen thuộc!
Dục vọng cao trào khiến cho Phí Dĩ Ái vừa muốn chạy trốn, vừa tò mò muốn biết cảm giác thế nào.
“Ân...... A ——”
Anh lại nghe thấy âm thanh rên rỉ kia không ngừng vang lên.
Anh cảm thấy rất rất nóng, cảm giác giống như cả người đang tắm trong bể nước vậy.
“Dĩ Ái, em thật hạnh phúc.”
Chuyện gì vậy?
Chỉ thấy một bóng đen ngược sáng đang tiến lại gần anh, gần hơn, gần hơn nữa. Sau đó trên môi truyền đến một cỗ ấm áp lạ thường, làm anh tự động hé mở đôi môi để người nọ xông vào, hấp dẫn đến khó tả.
Không biết là ai phát ra tiếng rên rỉ, một lúc sau, môi lưỡi tách biệt, điều này làm cho Phí Dĩ Ái có cơ hội thấy rõ người đã mang lại cho mình cảm giác yêu thích lạ thường này.
Tống Công Tắc!?
“A!”
Vốn phải là âm thanh thét chói tai, không ngờ lại biến thành rên rỉ dâm đãng.
Bàn tay của Tống Công Tắc như có ma lực, làm anh run rẩy không thôi. Nhiệt độ dưới lòng bàn tay của hắn như rót vào tứ chi của anh khiến anh uốn éo không ngừng.
Không đủ, anh còn muốn thêm nhiều nữa, tuy rằng không biết chính mình thèm muốn cái gì, nhưng anh biết bản thân chính là cảm thấy không đủ, anh muốn nhiều hơn nữa.
“Không......”
Bàn tay ấm áp đang vuốt ve cơ thể anh đột nhiên dừng lạ khiến cho Phí Dĩ Ái nhịn không được ra tiếng kháng nghị: “Không mà!”
Bất mãn đột nhiên tăng lên khiến anh buồn bực vô cùng.
Không cần, anh không cần mà!
Anh lắc lắc thân hình tiến lại gần Tống Công Tắc.
Anh còn muốn nữa, đừng dừng mà!
“Em rất hạnh phúc khi nghe anh nói rằng anh yêu em, em rất hạnh phúc đó!”
Bậy bạ! Ta như thế nào có thể nói như vậy!
Nghĩ muốn biện giải nhưng trong lòng giống như có tiếng hò reo phản đối.
Hai tròng mắt kéo theo một tầng sương mù, xuyên qua hơi nước mà nhìn đến Tống Công Tắc đang từ từ nâng hai chân anh đặt lên bờ vai rộng rãi của mình.
Không!
Anh là nam nhân, bọn họ như vậy là ý gì?
Anh giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đột nhiên vặn vẹo thân mình.
“Không! Không cần!”
****** SpencerApe
“Học trưởng, học trưởng?”
Phút chốc Phí Dĩ Ái mở mắt, nhìn thấy Tống Công Tắc mặt mũi phóng đại trước mắt khiến anh cả kinh, một cước đạp hắn xuống giường.
Đông! Một tiếng nổ thật lớn.
“Học trưởng, sao anh đá em chứ? Đau quá!” Tống Công Tắc có chút ủy khuất.
Phí Dĩ Ái hồi thần, nhìn người ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Học trưởng, anh liên tục hét lên 『 Không cần 』, có phải gặp ác mộng đáng sợ không? Anh không sao chứ?” Tống Công Tắc đầy quan tâm nói, cẩn thận quan sát sắc mặt của Phí Dĩ Ái.
Mộng? Là mộng?
Anh sao có thể nói với Tống Công Tắc chuyện kia, hơn nữa chính mình đường đường là một đại nam nhân, như thế nào có thể ở dưới thân một nam nhân khác khó khăn thở dốc như vậy được chứ?
Anh làm sao lại nằm mơ thấy chuyện này?
Người ta thường nói ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó, đánh chết anh cũng không thừa nhận anh sẽ có loại dục vọng này! Dù là tiềm thức hoặc theo bản năng, cũng không thể được!
Chẳng lẽ vì gần đây mình luôn dựa vào Tống Công Tắc giải quyết nhu cầu sinh lý mà nhận lấy kết cục này?
“Học trưởng, nơi đó của anh có phản ứng, muốn em giúp hay không?”
Tống Công Tắc trên mặt đất bò bò dậy, giống như trước kia, “hảo tâm” muốn thay Phí Dĩ Ái thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Nhưng ấm áp kia lại khiến cho Phí Dĩ Ái nhảy dựng, đạp Tống Công Tắc sang một bên rồi chạy vào phòng tắm, đem chính mình khóa trái bên trong, mở nước lạnh, muốn làm cho nhịp tim rộn ràng kia bình ổn lại.
Trời ạ! Mọi thứ cùng ngày thường chẳng có gì khác nhau nhưng vì sao hiện tại không thể để cho Tống Công Tắc giúp mình ‘thẩm du’?
Nếu mà còn như vậy nữa, anh sẽ trở nên không bình thường, chuyện này nhất định là bởi vì chính mình cùng hắn quá mức thân cận. Còn có, không gần nữ nhân cũng là một trong số nguyên nhân đi. Vì không để bản thân trở nên kì quái, bản thân anh nghĩ tốt nhất nên tìm bạn gái.
Vào một buổi sáng sớm từ lúc hai người chung sống cùng nhau, Phí Dĩ Ái đã hạ quyết tâm ra một quyết định chắc chắn sẽ gây ra cho Tống Công Tắc không ít khó khăn.
****** SpencerApe
Xuân đến, hoa nở chim hót khiến tâm trạng của mọi người trở nên rạo rực. Kỳ thật cảm xúc của con người vốn không hề liên quan đến bốn mùa, ‘mùa xuân’ chỉ dùng để tác giả viết thơ mà thôi.
Tống Công Tắc ngoài mặt rất là kiên nhẫn, nhưng tâm cũng như tên, công vu tâm “kế”*. Để có được trái tim của Phí Dĩ Ái, bao nhiêu cái giá phải trả, hắn đều nguyện ý.
[*Tống Công Tắc đọc là /sònggōngjì/, đọc gần giống “công vu tâm kế” đọc là /gōng yú xīnjì/ đó~. Tác giả nói như vậy có nghĩa là nói Tống Công Tắc bên trong xảo quyệt, mưu mô.]
Nhưng hắn mạo hiểm không nổi, hắn vẫn không dám tiến thêm một bước, bởi vì hắn sợ nếu không chiếm được, hắn sẽ hoàn toàn mất hết tất cả, hắn thật sự không thể mạo hiểm được.
Càng coi trọng một người, càng không muốn mất đi người đó, Tống Công Tắc tình nguyện bảo trì hiện trạng, muốn dùng thời gian cùng với những hành động nho nhỏ này của mình chứ không dám hành động bừa bãi.
Hắn không muốn mất đi a!
Vì thế, mấy học kì sau đó, mối quan hệ giữa bọn họ chẳng có một bước tiến nào nữa.
Nhưng mà gần đây có chút quái dị. Hắn vẫn giữ mình rất tốt, cái chính là Phí Dĩ Ái không cho hắn tới gần.
Hình thức ở chung của bọn họ bình thường vô cùng thân thiết. Đám sinh viên cũng dòm ngó không ít nhưng lâu dần thành quen, hơn nữa hai người biểu hiện cũng tự nhiên, các sinh viên sau cũng chỉ nói bọn hắn tình bạn quá tốt. Hai người chính là quan hệ hữu nghị trong sạch mà thôi, tin đồn cũng tan biến.
Giống hiện tại, Phí Dĩ Ái lại ngẩn người, tuy nói ngày thường anh rất hay mơ mơ màng màng nhưng rất ít khi im lặng đến mức khiến người ta quên đi sự tồn tại của mình.
Cùng với anh như trẻ sinh đôi kết hợp, Tống Công Tắc sao lại không tới gần anh chứ.
“Học trưởng, anh làm sao vậy?”
Đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt Tống Công Tắc lại gần, bây giờ anh không thể hồn nhiên như ngày trước, dễ dàng tiếp nhận.
“Làm gì a? Mi dọa người phải không!”
Phí Dĩ Ái một phen đẩy khuôn mặt đẹp trai đang dán sát bên mình ra, như là bị điện giật.
Mặt hắn đáng sợ như vậy à?
Cho dù có đáng sợ thật thì không phải nhìn lâu sẽ quen sao; huống chi hắn lại đẹp trai như vậy.
“Học trưởng, anh gần đây rất lạ, có tâm sự sao?”
“Không có, cậu ít nói bậy bạ, là do cậu quá mức thân mật khiến anh hoảng sợ đó.”
“Học trưởng?”
Hắn căn bản không tin, sao có thể là nguyên nhân này.
“Đừng nói dối.”
Giống như muốn chạy trốn ép hỏi, Phí Dĩ Ái chạy đi, liền đụng phải hội trưởng của CLB Giải trí —— Tần Cảnh Ngạn.
Tống Công Tắc thay Phí Dĩ Ái kiếm tiền tích trữ, làm việc vất vả ở quán kia cũng đã nghĩ. Hắn muốn để anh có thể về nhà sớm, có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Song song đó, anh cũng làm sinh viên nhàn rỗi luôn.
Phí Dĩ Ái vốn không phải người quen nhàn hạ cho nên đột nhiên quyết định phải tham gia vào party quan hệ hữu nghị này, đương nhiên là sau khi biết được ý định ấy, Tống Công Tắc cũng theo chân anh đi đăng kí.
Khỏi phải nói người phụ trách – chính là Tần Cảnh Ngạn vui vẻ vạn phần, đem tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, số người báo danh vào hội nhiều vô số, ngay cả người bên mấy hội khác cũng muốn chen chân vào.
Cho nên rần rần rộ rộ lưu lại không ít chuyện hay ho.
Từ khi hai người tham gia đã kéo theo không ít ánh mắt. Ngoài nguyên nhân chính ra, còn vì bọn họ gắn bó với nhau như hình với bóng, một bước cũng không rời.
Rất nhiều kẻ muốn chen ngang nhưng dù làm thế nào cũng không được.
Từ lần đi học trước đây cũng chẳng thấy bóng dáng nữa, người có tâm dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội lần này rồi.
Bỏ tiền đến một địa điểm xa hoa như vậy, Phí Dĩ Ái hận chính mình làm chuyện không hợp bản tính.
Tiền anh nhịn đau giao ra cho gã một khối lớn, cho dù gần mấy trăm nguyên đi nữa thì đối anh mà nói, đó cũng là số tiền không nhỏ.
Xem ra có thể không được ăn mấy món cao quý rồi, còn không bằng cùng Tống Công Tắc đi ăn mì sợi ở chỗ kia.
Thứ đen đen kia là cái gì a?
Ăn đã không ngon còn nghe thấy tiếng sàn sạt, quá ghê tởm!!!
Nghe nói có mỗ mỗ công tử nào đó hữu tình tài trợ, cơ mà có thể thấy được phần hữu tình này nào có thâm hậu.
Nhìn vào đại sảnh một đám nam nữ, nhìn xem cái đức hạnh giả tạo cùng bộ dạng đáng khinh kia, quá ư đáng sợ. Không đúng! Cái này không phải mục đích khiến anh tới đây nha.
Mặc kệ, đối với một người giữ tiền như mạng là anh mà nói, trước tiên nên cho mấy em giun trong bụng ăn no trước đã, đây mới là điều quan trọng.
Ế? Tống Công Tắc đâu rồi?
Thì ra nãy giờ đứng có một mình, bảo sao không thấy là lạ! Phí Dĩ Ái không tự giác đem tầm mắt đảo quanh tìm thân ảnh người nọ.
Người cao lớn chính là có loại ưu đãi này. Vì thế Phí Dĩ Ái một bên ăn, một bên tìm kiếm.
Hắn không phải nói muốn đi tiểu sao? Như thế nào đi đến chỗ đó thôi mà cũng lâu như vậy? Chẳng lẽ hắn không phải đi tiểu, mà là đi giải phóng hàng tồn tích trữ lâu ngày?
Ặc, hiện tại nhẫn một chút, muốn cười hắn vẫn là nên chờ hắn trở lại rồi nói sau. Phí Dĩ Ái trốn vào một góc ăn.
Nhìn a nhìn, Phí Dĩ Ái rốt cục nhìn thấy bị một đám nữ sinh vây quanh ở giữa chính là Tống Công Tắc cao hơn một cái đầu.
Nổi tiếng như vậy luôn đó, một bộ dáng như cá gặp nước.
Lúc trước còn khuyên anh khó có được một ngày nghỉ, đừng tham gia mấy loại party quan hệ hữu nghị này, thì ra là muốn một mình tự đi. Thối lắm!
Nhìn hắn tươi cười, Phí Dĩ Ái đáy lòng khó chịu cực kỳ!