Tính Kế Xem Mắt

Chương 3: Chương 3




Ngồi trong phòng ăn, Tống Ninh Ninh luôn cảm thấy buồn bực, dù gì thì cũng chỉ là đi xem mắt thôi mà, có nhất thiết là phải khoa trương như vậy không?

Cô ngẩng đầu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, cô bỗng giật mình, người kia chính là cô sao? Nhưng cô có cảm giác như không giống lắm…. Ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra chính mình nữa rồi.

Trên đỉnh đầu là mái tóc ngắn mềm mại bồng bềnh, kết hợp với khuôn mặt trang điểm, khiến cô có cảm giác như nhìn thấy một người khác vậy, cô kinh ngạc phát hiện ra rằng hình ảnh đó có phần giống với cô em gái Tống Thanh Thanh của mình.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn nghĩ rằng bản thân mình không xinh đẹp, nhưng hôm nay…. Cô lại có cảm giác bản thân mình cũng không đến nỗi tệ lắm. Ánh mắt cô chuyển sang nhìn về phía khung cửa sổ, thấy sắc trời đã ngả sang màu xám đen, cô lại nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo ở trên tay, lại lần thứ hai sửng sốt vì phát hiện chính bản thân mình đã ngồi ngẩn người quá lâu rồi.

Đối tượng xem mắt vừa mới gọi tới một cuộc điện thoại thông báo là sẽ tới trễ, cho nên có dặn dò đầu bếp chuẩn bị cho cô một chút điểm tâm dùng tạm trước.

Trên chiếc bàn nhỏ với chiếc khăn trải bàn trắng tinh, chẳng bao lâu sau đã được bày đầy các loại bánh ngọt nhìn vô cùng đẹp mắt và ngon miệng.

Trước khi tới đây, cô em gái lớn của cô – Tống Thanh Thanh đã đặc biệt huấn luyện cho cô một lớp học thục nữ cấp tốc, còn ân cần chỉ bảo rằng cho dù đầu bếp có đưa lên món ăn là gì, thì chỉ cần cô dùng lướt qua cho có lệ là được rồi, động tác khi ăn phải nhẹ nhàng, không được quá mạnh bạo phát ra tiếng động lớn, nói chuyện cũng không được quá lớn tiếng, khi đứng thì phải đứng sao cho thẳng lưng, ngồi ghế thì không được ngồi toàn bộ diện tích của chiếc ghế, trên mặt thì lúc nào cũng phải nở nụ cười.

Cô mà có thể làm được loại hành động cử chỉ giả dối như thế này sao?! Nếu Tống Ninh Ninh cô thật sự có được cái phong thái kia, chắc chắn cô cũng không còn được gọi là Tống Ninh Ninh rồi!

Cho đến hôm nay cô mới biết được rằng, thì ra làm một thục nữ xinh đẹp lại phiền toái như thế, thật sự cô không hiểu nổi được tại sao mà Thanh Thanh nha cô có thể sống sót được đến giờ?! Làm thế nào với cái đống hết kiêng đông kỵ tây này, như vậy thật sự là mệt mỏi.

Thân thể cô trở nên cứng nhắc giật giật mấy cái, ở bên trong cô có mặc một chiếc quần bó bụng cho nên người khác nhìn vào thì trông thấy cô rất mảnh mai, nhưng thực chất loại quần áo này khiến cô vô cùng khó chịu.

Cô thở dài, sau đó cầm lên một miếng bánh ngọt trông có vẻ vô cùng ngon mắt cho vào miệng một hơi nuốt xuống. Cô là một người luôn luôn không có sức miễn dịch đối với các loại bánh ngọt, về điểm này cô rất giống với người mẹ đã mất của mình.

Mẹ cô là một người vô cùng am hiểu cách làm bánh kem, còn cô chính là trợ thủ đắc lực của mẹ mình, chỉ là đã nhiều năm rồi, dường như cô cũng đã quên đi những ngày tháng vô lo vô nghĩ ở trong bếp làm bánh cùng với mẹ mình….

Cắn miếng bánh ngọt trong miệng, hương vị tỏa ra trong bánh tan trong miệng khiến cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, sớm đem những lời dặn dò của cô em gái ném ra khỏi chín tầng mây rồi.

Ngay sau đó, cô đưa tay với lấy một miếng bánh pudding, xúc một muỗm lớn cho vào trong miệng, vị ngọt mà không ngán lan tỏa trong miệng. Vì vậy, cô đã nhanh chóng giải quyết hết chỗ bánh pudding có mặt trên bàn vào trong bụng mình.

Tiếp đó, ánh mắt cô chuyển sang nhìn tới chiếc bánh ngọt vị socola trên bàn, cầm lên cho vào trong miệng ăn một cách vô cùng ngon miệng và thoải mái, cô còn thong thả bưng ly hồng trà lên uống cho khỏi chết nghẹn, mà một ngụm hết cả nửa ly.

Chỉ thoáng một chốc cái, đồ ăn trên bàn đã được cô giải quyết gọn nhẹ đến hơn nửa, lúc này, cô đã cảm thấy có vẻ no no, thế mà người kia vẫn chưa chịu đến…

Tống Ninh Ninh lại nhìn xuống chiếc đông hồ đeo ở trên tay, thế mà đã hơn hai giờ trôi qua rồi mà người kia vẫn chưa tới?! Trong lòng cô thầm mắng một tiếng, đây là người đầu tiên khiến cô chưa gặp đã sinh ra ấn tượng mạnh như thế.

“Tống tiểu thư?”

Ngay lúc này, quản lý nhà hàng đi tới.

“Thế nào?”

Nhìn vẻ mặt của hắn, trực giác Tống Ninh Ninh mách bảo rằng sắp phải nghe một chuyện không tốt lành nào đó.

“Đỗ tiên sinh cho người gọi điền thoại tới, nói rằng hiện tại đang bận phải tham gia họp hội nghị, nên không thể tới được. Tống tiểu thư, chi phí của buổi hôm nay sẽ kí tên của ngài ấy để thanh toán, xin hỏi…. Hiện tại, Tống tiểu thư còn cần dùng thêm gì nữa không?”

Không tới? Lửa giận trong lòng Tống Ninh Ninh bỗng nhiên ‘Oành’ một tiếng bùng nổ.

Mặc dù ăn bánh ngọt rất ngon, tâm trạng của cô cũng có điểm tốt lên nhờ vào ăn bánh ngọt, nhưng tin tức vừa được mang tới kia, đã phá hủy triệt để cảm giác thỏa mãn hiếm có mới vừa rồi của cô.

Cả ngày nay cô đã cô gắng hết sức phối hợp để đi chọn lựa đồ để mặc, trang điểm, lại còn ngồi đây chờ hắn đến hơn hai tiếng đồng hồ, bây giờ hắn chỉ dùng một cuộc điện thoại gọi tới – nhưng không phải là trực tiếp gọi cho cô, mà là cho người báo tin tới, sau đó nói với cô một câu ‘hắn sẽ không tới’ như thế mà coi được sao?

Hắn coi cô là đứa ngốc nên ra sức đùa giỡn cô sao? Con mẹ nó!

Tống Ninh Ninh nhìn vẻ mặt cảm thông của quản lý nhà hàng, quả thật cô thật sự không thể nhịn được! Có phải là do cô thật sự kém cỏi như thế sao? Tên kia ngay cả đi gặp mặt cô cũng không buồn đi, mà lại trực tiếp đá cô?

Sắc mặt cô trầm xuống, nhìn vẻ mặt niềm nở của vị quản lý nhà hàng tươi cười nhìn lại cô.

“Xấu hổ sao? Tống tiểu thư, cô có cần dùng thêm chút gì không?”

“Không cần!”

Cô lấy khăn lau miệng lại có vẻ dùng lực hơi mạnh, sau đó lại không khách khí đem khăn quăng trên mặt bàn.

“Ăn không khí cũng đủ no rồi thì còn sức chứa nữa đâu mà ăn!”

Nghe được khẩu khí bất mãn của cô, vị quản lý thoáng kinh ngạc mở to mắt. không nghĩ tới vị tiểu thư này trông bộ dáng có vẻ mỏng manh như thế, lại có thể có những động tác…

“Hắn chết chắc rồi!”

Cô càng nghĩ càng thấy tức giận, dùng lực đấm mạnh tay xuống bàn một cái, rồi đột nhiên đứng dậy.

“Hắn không đến gặp tôi được sao? Không sao, bản tiểu thư tôi đây sẽ tự mình đến gặp hắn!”

Cô nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng, lại không quan tâm chính bản thân mình hiện tại đang khoác trên mình một bộ quần áo đầy nữ tính, không sao, đó cũng chỉ là sự giả dối mà thôi. Nhưng mới đi được có vài bước, cô đã bị chính đôi giày cao gót đi ở trên đôi chân mình phản lại khiến cho chân bị trẹo đi.

Cô thấp giọng gầm nhẹ một tiếng.

“Con mẹ nó! Đúng là đôi giày đểu! Cái tên phát minh ra đôi giày cao gót là kẻ đầu óc có vấn đề sao? Làm sao lại có thể nghĩ ra cách ngược đã phụ nữ như vậy, mà hình như trên đời này đúng là có một đám phụ nữ vô cùng lớn ngu xuẩn lại rất thích bị ngược đãi như thế này.”

Bản thân cô hiện tại đã bị hỏa khí bốc lên đến đỉnh đầu rồi cúi người xuống tháo đôi giày ra, hành động này của cô khiến cho tất cả những vị khách còn lại có mặt trong nhà hàng cảm thấy nghẹn họng nhìn cô trân trối, có thể cô không để ý đến ánh mắt của những người khác, nên cứ như vậy liền một mạch bước nhanh ra ngoài.

Hiện tại cô cảm thấy mình có phần may mắn, bởi vì trước khi tới, Thanh Thanh đã yêu cầu cô xem qua tư liệu về đối tượng xem mắt của mình và phải nhớ rõ, cho nên cô đứng ở cổng nhà hàng để bắt taxi, trực tiếp đến công ty của hắn để xử lý hắn.

Đến tập đoàn Hoàn Vũ Kỹ Sinh, cô đã nói rõ mục đích của cô đến để gặp vị phó tổng giám đốc, nhưng lại bị bảo vệ chặn lại ở ngoài cửa, chỉ vì cô không có hẹn trước với Phó tổng giám đốc Đỗ. Nghe được lý do như vậy, Tống Ninh Ninh càng tức giận đến giậm chân lại. Cô hừ một tiếng.

“Hôm nay tôi đã có hẹn với anh ta.”

Bộ dáng của anh bảo vệ có vẻ lực bất tòng tâm, hắn đành gọi điện thoại cho thư ký của phó tổng giám đốc, kết quả là nhận được một đáp án cũng không như ý cô.

“Thật xin lỗi.”

Tống Ninh Ninh tức giận đến độ hai tay nắm chặt chuẩn bị động chân động tay, ở giây mà cô chuẩn bị tiến lên thì ánh mắt của anh bảo vệ nhìn đến cửa thang máy đang mở ra ở phía sau lưng cô, một người đàn ông cao lớn bước ra dẫn đầu, theo sau hắn còn có thêm ba hay năm người gì đó…

Anh ta xuất hiện! Chỉ xuất hiện thôi, có cần phải khoa trương như thế không? Anh ta tưởng mình là bà cô tổ đi tuần tra sao?

Cô nhíu mắt lại, lập tức bộ não bắt đầu hoạt động, chỉ trong vòng 1/10 giây đã nhớ ra rằng, hắn chính là đối tượng xem mắt của mình, thân hình anh ta ngoài đời thật có vẻ còn cao hơn so với trong ảnh một chút. Có điều, đó không phải là trọng điểm a…

Cô lập tức lọt qua vòng vây của mấy người bảo vệ, bước nhanh tới phía người đàn ông đó.

Mấy người bảo vệ cũng không ngờ rằng cô lại có hành động bất ngờ như vậy, trong lúc nhất thời trở tay không kịp, chỉ có thể ngẩn người nhìn cô hùng hổ bước đi.

“Đỗ Phù Lãng!”

Cô bước nhanh về phía người đàn ông cao to quát lớn.

Đang bàn chuyện công việc cùng với người trợ lý đi bên cạnh, Đỗ Phù Lãng cảm thấy hơi sững sờ một chút, quay đầu lại, hoang mang nhìn người con gái ở trước mặt.

“Anh là Đỗ Phù Lãng phải không?”

Lửa giận trong lòng Tống Ninh Ninh nổi lên bừng bừng giơ tay lên không khách sáo chỉ thẳng mặt anh, nhìn người đàn ông phía trước bộ dáng cũng không đến nỗi, trên khuôn mặt lại treo bộ mặt lạnh nhạt nhìn lại cô.

Đỗ Phù Lãng nhìn cô, trong đầu bắt đầu hoạt động hết công lực suy nghĩ xem mình đắc tội gì với cô gái này, nhưng cuối cùng đành bất lực không thu được kết quả gì.

“Thật xin lỗi, Đỗ tiên sinh.”

Người bảo vệ vô cùng bối rối vội vàng chạy tới.

“Chúng tôi lập tức đưa cô ta ra khỏi nơi này.”

“Không được động vào tôi!”

Tống Ninh Ninh trừng mắt nghiêm nghị vào mấy người bảo vệ.

Ánh mắt sắc bén của cô khiến bọn họ bị sửng sốt. Cánh tay đang đưa ra để túm lấy cô đột ngột dừng ở giữa không trung, họ không ngờ được rằng cô gái nhỏ xinh đẹp này lại có một ánh mắt có khả năng giết người như thế!

Tầm mắt Tống Ninh Ninh chuyển hướng sang người đàn ông cao lớn, ánh mắt cô sáng như đuốc, hỏi lại một lần nữa.

“Anh có phải là Đỗ Phù Lãng không?”

“Đúng vậy.”

Đỗ Phù Lãng lạnh lùng mở miệng, anh chắc chắn chính bản thân mình không biết cô.

“Vị tiểu thư này, nếu như có bất kỳ bất mãn gì với Hoàn Vũ Sinh Kỹ hay đối với sản phẩm của chúng tôi, đều có thể tìm gặp bộ phận chăm sóc khách hàng của chúng tôi, bọn họ nhất định sẽ làm hài lòng cô.”

“Con mẹ nó!”

Nghe cô thốt ra những lời nói thô tục, đáy mắt Đỗ Phù Lãng hiện lên vài phần kinh ngạc.

“Giữa chúng ta có ân oán cá nhân, liên quan gì đến bộ phận chăm sóc khách hàng của các người?!”

Tống Ninh Ninh lớn tiếng nói, âm lượng cực lớn truyền đi ra khắp đại sảnh, khiến cô trở thành tiêu điểm của mọi người.

Đỗ Phù Lãng hơi nghiêng đầu nhìn và đánh giá cô, cô gái nhìn xinh đẹp này lại có bộ dáng thở phì phò như vậy thật là khó có thể hình dung được, hơn nữa lại còn mở miệng ra nói những lời thô tục như thế…. Thực khiến cho người ta nhìn vào không dám khen ngợi.

“Tiểu thư, tôi nhớ là mình không có quen biết cô.”

Hừ! Tống Ninh Ninh hừ lạnh một tiếng, hắn nghĩ hắn đang chơi cô sao? Không có cửa đâu!

“Nếu như anh đúng là Đỗ Phù Lãng, thì tôi đây dám khẳng định 200% là tôi không có nhận lầm người.”

Cô trợn mắt nhìn lại hắn, tiếp tục trả lời với giọng cường điệu hơn.

“Tốt nhất, bây giờ anh hãy cho tôi một câu giải thích hợp lý, tại sao hôm nay tên Đỗ Phù Lãng anh lại cho tôi leo cây?”

Đối với câu đối chấp của cô, lúc đầu Đỗ Phù Lãng còn cảm thấy buồn bực, nhưng chỉ vài giây sau, trong đầu hắn loáng thoáng như nhớ ra điều gì đó.

“Tống…”

Hắn nhớ tới bộ dáng thưởng thức của ông nội hắn khi nói về chuyện người con gái này lúc trước ở trên đường đã hăng hái thực hiện hành động trượng nghĩa như thế nào, lại nhìn về phía cô.

“Tống Ninh Ninh…”

Cô hất cằm lên, khuôn mặt giễu cợt.

“Con người của công việc như anh cuối cùng cũng nhớ ra tôi là ai rồi sao? Thật sự làm tôi cảm động chết đi được.”

Đỗ Phù Lãng nghe ra được sự châm chọc trong giọng nói của cô, trong lòng có phần kinh ngạc, hắn cũng không ngờ tới việc chỉ vì mình lỡ hẹn với cô mà cô lại chạy tới tận công ty của hắn để chất vấn hắn như vậy.

Trong xã hội thượng lưu nơi mà hắn sống, có thể nói hoàn toàn không thể nào gặp được người con gái nào như cô.

“Tốt nhất anh nên nói rõ ràng, cho tôi một lời giải thích, nếu không, cho dù hiện tại anh có bận việc quan trọng gì đi chăng nữa, thi tôi cũng không để anh đi khỏi nơi này đâu!”

Cô chỉ thẳng tay vào mặt hắn, giọng nói càng có phần cường điệu hơn.

“Tôi không quan tâm anh có bị tổn thất vì để lỡ mất công to việc lớn gì, dù sao, chỉ vì anh, mà lãng phí hẳn một ngày tốt đẹp của bà đây, đây là anh con mẹ nó thiếu nợ tôi!”

Đây chính là người phụ nữ có sức lực mạnh mẽ đánh được tên cướp, giành lại được văn kiện cho ông nội hắn sao? Có nhầm lẫn không vậy?

Được rồi, khí thế của cô ta cũng thật kinh người, chỉ là hắn không nghĩ tới cô lại có bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn như thế! Cho dù đi ở dưới đôi chân đôi giày cao gót năm phân, thì chiều cao của cô cũng chỉ đến cằm của hắn mà thôi. Có điều…

Tầm mắt hắn mang theo vài tia thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp khoác trên mình bộ trang phục hàng hiệu chất liệt tơ tằm dán sát vào trên cơ thể để lộ những đường cong dịu dàng của người con gái mới trưởng thành.

“Nhìn cái gì vậy?!”

Tống Ninh Ninh trợn lớn đôi mắt xinh đẹp, lửa giận bừng bừng hỏi.

“Hiện tại anh không nói lời nào là có ý gì?”

Đỗ Phù Lãng liếc xéo cô một cái, tâm tình thưởng thức cái đẹp vừa mới nổi lên trong đáy mắt đột nhiên biến mất, để lại sự lạnh lùng vốn có.

“Hôm nay tôi phải đi họp.”

“Họp?”

Có loại trả lời thối nát như vậy sao? Tay cô không khách khí gì chỉ thẳng vào mũi hắn.

“Anh nói lại cho tôi biết, anh có thể vì cuộc họp mà lỡ hẹn với tôi được sao? Câu hỏi của tôi đối với anh chỉ là cái rắm sao?”

Lời của cô vừa được thốt ra khỏi miệng, Đỗ Phù Lãng có thể nghe thấy rõ ràng thanh khí thốt ra sự kinh ngạc của những nhân viên đằng sau mình.

Hắn cúi đầu nhìn cô, ngăn hành động chuẩn bị tiến lên khống chế cô của những người bảo vệ.

“Tống tiểu thư.”

Hắn cất tiếng, đôi lông mày anh tuấn khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói.

“Tôi thừa nhận chuyện hôm nay tôi thất hẹn với cô là lỗi của tôi, để hôm nào tôi sẽ cho người đem quà đến nhà để tạ lỗi. Thật xin lỗi, hiện tại tôi còn một cuộc hẹn, nếu bây giờ không đi ngay, e rằng sẽ bị trễ mất, xin lỗi vì đã không tiếp được.”

Sắc mặt Tống Ninh Ninh bởi vì lời nói của hắn mà hết chuyển xanh rồi lại đen lại, cô sắp bị hắn chọc giận đến tức chết rồi. Cô còn tưởng rằng, trên đời này, người đàn ông có thể chọc tức chết cô chỉ có thể là ông anh trai song sinh ẻo lả của cô thôi, không ngờ cái tên bị bệnh quỷ đáng chét này, rõ ràng cũng có khả năng khiến cô tức chết như vậy.

Cánh tay cô duỗi ra, bắt lấy cánh tay hắn, ngăn không cho hắn rời đi.

“Anh nghĩ rằng tôi tới nơi này chỉ vì cái đống quà tạ tội của anh thôi sao?”

Cô trừng mắt nhìn hắn, cô thề với bản thân mình rằng, nếu hắn dám gật đầu, thì tuyệt đối chắc chắn rằng cô sẽ xử đẹp hắn.

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Ánh mắt hắn lạnh đi, khẩu khí cũng lạnh lùng hơn.

“Tôi nghe nói cô là người đã đánh cướp, mặc dù cô đã cứu ông nội tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ phải giữ quan hệ với cô. Tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa, đã qua cái thời kỳ mơ mộng viển vông rồi, đến đạo lý đơn giản như thế cô cũng không hiểu sao?”

“Mẹ nó!”

Cô nắm chặt cánh tay hắn.

“Anh cho rằng tôi là loại người nào? Anh cho là anh có chút tiền thì Tống Ninh Ninh tôi đây giống như kẻ đào mỏ quấn quýt anh không buông sao? Hôm nay, nếu không phải là do anh trai của tôi, thì bản tiểu thư đây cũng không cần phải làm trò vô ích đi xem mắt với anh, ăn với chả cơm!”

“Tiểu thư.”

Hắn cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân mình.

“Cô nên tu dưỡng bản thân thật tốt, một người con gái con nhà gia giáo mà mở miệng ra là nói lời thô tục, thật sự là làm trò cười cho người khác mà.”

Tống Ninh Ninh sắp bị phát điên rồi! Rõ ràng, người lỡ hẹn là hắn, thế mà hắn lại còn lên mặt giáo huấn cô?

Cô nổi giận, một tay túm lấy cổ áo hắn, hung dữ nói.

“Bản tiểu thư đến nơi này không phải là để nghe anh giáo huấn hay đòi quà tạ lễ gì, tôi chỉ muốn nghe ba chữ đơn giản ‘Thật xin lỗi’, có phải là quá khó để nói ra khỏi miệng?”

Đỗ Phù Lãng cúi đầu xuống nhìn gương mặt cô gần trong gang tấc, đôi mắt tức giận của cô tỏa sáng nhìn chằm chằm mình, hơn nữa, hắn nghĩ, trên đời này chẳng có ai ngoài cô dám túm cổ áo hắn như vậy.

Hắn vốn tưởng rằng, chuyện này có thể bỏ qua một cách dễ dàng bằng cách đưa một phần quà tặng để từ chuyện lớn hóa thành nhỏ, nhưng nhìn bộ dáng của cô lúc này….

Hắn quan sát cô, ánh mắt phức tạp xen lẫn tia hứng thú trong lòng thầm đánh giá một phen.

Bộ dáng tức giận cùng với tính tình bướng bỉnh. Bàn tay nắm lấy cổ áo hắn của Tống Ninh Ninh có phần thêm chút lực.

“Nhìn cái là biết anh chính là kẻ luôn tự cho mình là đúng. Đi sau mình luôn có một nhóm người bảo vệ, đúng là tự cho mình là trung tâm. Nhưng trên thực tế, anh chẳng là cái thá gì cả!”

Khuỷu tay cô dùng lực sức huých vào bụng hắn một cái, khiến cho Đỗ Phù Lãng phải rên lên một tiếng, thân thể lảo đảo bước về phía sau một bước, tay giơ lên ôm lồng ngực mình, sắc mặt trắng bệch, bước chân loạng choạng.

Vẻ mặt tức giận của Tống Ninh chăm chú nhìn sắc mặt của hắn dần dần cứng đờ lại.

“Này! Không cần phải giả bộ yếu ớt với tôi, tôi cũng đâu có dùng sức cho lắm!”

Chẳng lẽ thân hình cao lớn đẹp đẽ của hắn chỉ là để làm cảnh thôi sao? Đúng là cùng một dạng với ông anh trai vô dụng của cô sao? Không đúng…

Lúc này, trong đầu cô loáng thoáng nhớ lại lời của anh trai mình, hắn là người có bệnh…. Bệnh tim?

Toàn bộ sự tức giận trong đáy mắt của cô thoáng chốc biến mất hết.

“Đáng chết!:

Cô nguyền rủa một tiếng.

“Không phải là bây giờ anh bị phát bệnh tim đấy chứ?”

“Cái gì?”

Hắn lấy tay che ngực, giọng nói buồn bực hỏi lại.

“Phát bệnh à?”

Trong đôi mắt cô nổi lên tia lo lắng.

“Mặc dù tính tình của tôi cũng có kém một chút, nhưng cũng không đến mức làm chuyện trái với đạo lý.”

Bàn tay cô lo lắng vuốt vuốt ngực hắn.

“Thuốc đâu? Anh để thuốc ở đâu?”

Trong đầu Đỗ Phù Lãng không tìm ra được bất cứ điều gì để giải thích cho hành động này của cô, bàn tay tiếp tục che lồng ngực mình,

“Tôi không có.”

“Không có?”

Cô vừa nóng vội vừa giận la ầm lên.

“Thuốc chính là thứ cứu mạng anh, làm sao anh lại không có được? Giống như tôi mắc bệnh khó thở vây, cho dù tám trăm năm cũng không phát bệnh, nhưng tôi vẫn phải mang thuốc theo bên người a. Trời ạ! Nếu lúc này có chuyện không may xảy ra với anh, nhất định cả đời này tôi sẽ day dứt chết mất. Bây giờ, tôi lập tức đưa anh đi bệnh viện!

“Không cần.”

Hắn lắc đầu. Tình huống này hết sức hoang đường, hắn nghĩ, nhưng cũng rất thú vị, tâm trạng của cô thay đổi một cách đột ngột như thế khiến hắn rất muốn ôm bụng cười lăn lội. Hắn đã quên rằng, không biết bao lâu rồi hắn không có cảm giác này.

“Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một lát. Tôi không thể quá kích động!”

“Đương nhiên.”

Tống Ninh Ninh hít một hơi thật sâu, bày ra bộ dáng hiểu biết, đứng đắn gật đầu một cái.

“Đương nhiên, anh không thể quá kích động. Anh có muốn ngồi xuống một lát không?”

Hắn nhẹ lắc đầu.

“Tôi còn vài cuộc hẹn nữa. Nhưng bây giờ đã bị trễ cả rồi.”

“Con mẹ nó!”

Tính tình ôn hòa của cô duy trì không được bao lâu, bây giờ lại bị hắn chọc cho tức giận đến trợn cả mắt lên mắng.

“Anh đã sắp chết đến nơi rồi, lại còn quan tâm đến chuyện hẹn này hẹn kia nữa à?!”

Chết? Người con gái này không tính đến chuyện ăn nói thô tục, bây giờ lại còn độc mồm độc miệng rủa hắn…

“Cô yên tâm đi, tôi chắc sẽ không…”

“Không được!”

Cô cắt ngang lời nói của hắn, nhìn đám nhân viên ở phía đằng sau bị dọa cho đến phát ngốc kia.

“Chỗ nào có thể cho anh ta nghỉ ngơi một chút?”

Mọi người anh nhìn tôi tôi lại nhìn anh, phân vân không biết nghe theo ông chủ mình hay vị tiểu thư đang cuống cuồng lên kia, lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến phó tổng giám đốc của bọn họ mắc phải bệnh tim.

“Không cần. Có xe đang ở bên ngoài chờ tôi…. Tôi chỉ cần nghỉ ngơi ở trên xe một chút là tốt rồi.”

Ánh mắt Đỗ Phù Lãng thâm trầm liếc nhìn cô một cái.

“Như vậy có thể sao?”

Tống Ninh Ninh nhanh chóng suy nghĩ một lát.

“Có thể.”

Rồi cô đưa tay đỡ lấy hắn.

Vốn là Đỗ Phù Lãng muốn cự tuyệt cô, nhưng nhìn lại vẻ mặt khẩn trương của cô, hắn lại cố kiềm chế bản thân suýt chút nữa muốn bật cười kìm lại.

Chỉ là, đỡ hắn đi không được bao nhiêu bước, chân cô đột nhiên bị chẹo một phát, đôi giày cao gót cả một buổi chiều bởi vì không chịu nổi những bước đi thô lỗ của cô, bây giờ mới được dịp bộc phát, gãy luôn cả gót.

Trong nháy mắt, hắn nhanh tay vịn đỡ lấy cô.

“Con mẹ nó giày rách!”

Cô thấp giọng rủa một câu, nếu không có hắn đỡ, có lẽ cô đã trực tiếp ngã ở trong đại sảnh rồi.

Hắn nghe xong, mi tâm nhíu lại.

Tống Ninh Ninh không thèm quan tâm hiện tại mình đang đứng đâu, không nói thêm câu thứ hai, trực tiếp, cúi người xuống, tháo đôi giày cởi ra, vốn nghĩ muốn thuận tay mà vứt đi, nhưng nhìn bốn xung quanh cũng không trông thấy cái thùng rác nào, vì thế, cô không nghĩ nhiều tiện tay đem đôi giày vừa mới cởi ra ấn vào trong túi sách hàng hiệu của mình.

“Cô…”

Hắn gần như nghẹn họng trân trối nhìn hành động của cô.

“Đôi giày này đúng là con mẹ nó làm người ta phát ghét!

Tống Ninh Ninh tức giận nói.

“Thật là nguy hiểm, chẳng thế mà nếu tôi còn đi nó nữa, sớm muộn gì cũng bị ngã dập mặt trên đường!”

Nghe lời nói của cô, hắn nhịn không được, xoa xoa huyệt thái dương.

Nhìn bộ dáng cực kỳ không thoải mái của hắn, Tống Ninh Ninh thực sự cho rằng bệnh của hắn bị tái phát, vội vàng đến đỡ hắn, cũng không quản đến việc chính bản thân mình đang đi chân trần, kiên trì dìu hắn đến bên xe.

Đỗ Phù Lãng ngồi vào trong hàng ghế sau của mình, chăm chú nhìn cô đứng nguyên ở ngoài xe.

“Cô không lên sao?”

Cô có chút nghi hoặc nhìn hắn, nghĩ muốn nổ cả đầu mà không tìm ra lý do nào để bản thân mình bước lên xe.

“Đi lên đi.”

Hắn ngồi nhích sang một bên cất tiếng bảo cô, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

“Tôi đưa cô đi mua một đôi giày.”

Cái đáp án này cô chưa từng nghĩ qua, mua giày? Mới chỉ nghĩ đến đây, cô không khỏi khíu mày.

“Yên tâm đi, tôi sẽ đưa cô đi mua loại mà cô thích.”

Dường như nhìn ra sự chần chờ trong lòng cô, Đỗ Phù Lãng thản nhiên nói.

“Chỉ là tôi không thể yên tâm để cô về nhà với đôi chân trần như vậy.”

Cô có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thế mà hắn lại có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô! Còn nữa, hắn đã bị cơn giận của cô làm cho bệnh tim của hắn tái phát, lại vẫn còn nhớ tới chân trần của cô, muốn mua giày cho cô…. Tống Ninh Ninh càng nghĩ càng thấy áy náy, cảm thấy mình cực kỳ không nên như vậy.

“Không cần.”

Cô cực kỳ không tự nhiên gãi gãi đầu, nhưng không nghĩ tới, bàn tay vuốt tóc lại bị chiếc kẹp ghim trong tóc đâm cho một phát. Cảm nhận được sự đau đớn ấy, cô lại cất tiếng chửi rủa theo phản xạ.

“Con mẹ nó!”

Đỗ Phù Lãng nhíu mày nhìn về phía cô, tỏ ra không để ý mỉm cười, trong lòng cảm thấy người con gái này vô cùng thú vị.

“Lên xe đi.”

“Không cần.”

Cô vẫn lắc đầu cự tuyệt.

“Tự tôi có thể đi mua được rồi.”

“Đừng tranh luận với tôi.”

Hắn nhìn chằm chằm cô, giọng nói không cho phép cự tuyệt.

“Đừng quên tôi là người có bệnh, cho nên đừng có khiến tôi kích động.”

Lời nói của hắn khiến trong lòng Tống Ninh Ninh nổi lên vài phần bất an, vốn nghĩ có trăm phương ngàn kế nghĩ ra để không phải lên xe vừa mới nghĩ ra đành phải nuốt vào bụng mà từ bỏ.

Mở cửa xe, cô thuận tiện ngồi bên cạnh hắn, mặc cho xe chạy vào hướng nội thành phồn hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.