Tính Kế Xem Mắt

Chương 6: Chương 6




Editor: Chuongnhobe

Vừa bước vào trong phòng họp thấy em gái đang ngồi trong đó, Tống Tĩnh Ninh không khỏi bĩu môi.

“Ninh Ninh, em không nghe lời, không phải là người ta đã nói muốn em…”

“Ngậm miệng!”

Tống Ninh Ninh không để ý gì, ngắt lời anh trai, ngón tay chỉ ra phía sau.

“Anh ta đang đến rồi.”

Tống Tĩnh Ninh sửng sốt, tầm mắt chuyển hướng ra phía sau cô thì nhìn thấy Đỗ Phù Lãng. Đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã giấu đi không thấy bóng dáng.

“Anh ta muốn bàn chuyện với anh.”

Cô ngồi thẳng người trên sofa, cởi giày ra, cực kỳ tự nhiên co chân lại, tìm một tư thế thoải mái nhất mà ngồi.

Tầm mắt Đỗ Phù Lãng nhìn tới trên người cô, đem tất cả những động tác của cô thu vào trong mắt.

“Không thể được?!”

Bắt gặp ánh mắt anh, miệng cô nhếch lên.

“Như vậy cũng không thể được?”

“Đây là chỗ làm việc.”

Đỗ Phù Lãng trả lời ngắn gọn.

“Mẹ nó! Như thế mà cũng nói xuôi cho được à?”

Đỗ Phù Lãng nhíu mày nhìn cô.

Cô làm một cái mặt quỷ nhìn lại anh, rồi cũng không tình nguyện đặt chân xuống, vừa xỏ giẩy, vừa bĩu môi nói.

“Đây mà là văn phòng của anh trai ẻo lả của tôi, tôi muốn làm cái gì anh ấy đều sẽ không nói gì, anh sao lại lắm chuyện như vậy chứ?”

Đỗ Phù Lãng quay đầu về phía Tống Tĩnh Ninh, cố ý làm như không nghe thấy lời cô nói.

Tống Tĩnh Ninh ngạc nhiên nhìn hành động của em gái, mặc dù trên mặt biểu hiện không muốn nghe theo, nhưng lại ngồi rất nghiêm trang, ngoan ngoãn nghe lời…. Tống Ninh Ninh có thể ngoan ngoãn nghe lời sao?

Anh nhìn người đàn ông ở trước mặt, ngầm đánh giá người này thật là không đơn giản.

“Ông nội tôi có hứa với anh một việc, vừa đúng lúc tôi có thời gian, cho nên tôi sẽ đứng ra xử lý việc đó.”

Đỗ Phù Lãng nhàn nhạt nói với Tống Tĩnh Ninh.

Đối với cá tính của hai anh em sinh đôi bọn họ hoàn toàn trái ngược này, ngay cả đến hình dáng bên ngoài đã rất khác nhau đến vậy. Nếu như bọn họ không nói ra, thì chẳng có ai có thể đoán được bọn họ là hai anh em sinh đôi.

Hơn nữa, người anh cả của nhà họ Tống này, mặc dù mới là lần đầu tiên anh gặp anh ta, nhưng lại khiến cho anh có cảm giác rất quen thuộc.

“Ông nội anh?”

Vẻ mặt Tống Tĩnh Ninh hơi sững sờ một chút, sau đó rất nhanh liền khôi phục lại.

“Đương nhiên. Ninh Ninh, anh có vệc phải bàn với anh Đỗ đây một lát, em ra ngoài một chút đi.”

“Có chuyện gì thì cứ nói ở trước mặt em là được rồi.”

Tống Ninh Ninh ngay lập tức cự tuyệt đề nghị của anh trai.

“Ninh Ninh,”

Tống Tĩnh Ninh làm nũng kêu lên.

“Cho người ta một chút mặt mũi đi mà, người ta không muốn bị mất mặt, chuyện đó em cũng biết mà.”

“Được, được.”

Cô bày ra vẻ mặt như muốn ói đến nơi đi được.

“Xem như em sợ anh, dù sao tôi cũng không muốn ở chỗ này mà chứng kiến bộ dáng ẻo lả của anh, nếu không tôi sẽ chết ngay lập tức mất.”

Nghe thấy lời nói của cô, Đỗ Phù Lãng hoài nghi nhìn Tống Tĩnh Ninh mà là kẻ ẻo lả sao?

Tống Ninh Ninh nói xong đứng dậy đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, khiến trong phòng họp rộng lớn bỗng chốc chỉ còn lại có hai người đàn ông

Tống Tĩnh Ninh đứng dậy đi vòng qua ghế salon tới trước bàn làm việc của Đỗ Phù Lãng.

“Mời ngồi.”

Tay chỉ một bê nghế salon.

“Anh có muốn uống gì không?”

“Không cần.”

Đỗ Phù Lãng nhìn vào ánh mắt của Tống Tĩnh Ninh, sau khi em gái rời đi có nhiều thay đổi, trông trầm ổn mà nghiêm túc. Anh hoài nghi, hắn ẻo lả sao? Không thể nào!

Anh rút từ trong túi ra một tấm chi phiếu.

“Đây là ông nội tôi đưa cho anh, tôi không biết anh cần bao nhiêu, cho nên anh tự mình điền vào đi.”

Tống Tĩnh Ninh nghe thấy thế liền cười một tiếng, khóe miệng cong lên.

“Thật là hào phóng nha.”

Nhưng anh không có đưa tay ra tiếp nhận chi phiếu trắng, chỉ liếc nhìn một cái.

“Không sợ tôi sẽ điền vào một khoản đủ khiến cho Hoàn Vũ Sinh Kỹ của cậu bị phá sản sao?”

“Anh là anh trai của Ninh Ninh, cho nên tôi tin tưởng anh.”

Tống Tĩnh Ninh nhịn không được cười rộ lên.

“Cậu hiểu em gái tôi được bao nhiêu? Không phải là chỉ mới quen biết nhau thôi sao?”

“Cô ấy rất chân thành, hơn nữa còn rất bảo vệ anh.”

“Đúng, nó luôn luôn như thế.”

Tống Tĩnh Ninh bỗng nhiên hạ tầm mắt nhìn xuống, nhẹ giọng nói.

“Chi phiếu này tôi không cần, cậu cầm lại đi.”

Đỗ Phù Lãng buồn bực, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại, mặt đầy nghi vấn.

“Tôi không bị khuyết thiếu tài chính gì cả.”

Tống Tĩnh Ninh bình tĩnh nói.

Đán án này khiến cho Đỗ Phù Lãng rất bất ngờ.

“Nói thẳng ra, chuyện này chỉ là một kế hoạch do tôi lập ra, chỉ để cho gậy ông đập lưng ông mà thôi.”

Trong lòng Đỗ Phù Lãng kinh ngạc không thôi, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, anh tiến tới salon ngồi xuống, mặc dù vẫn đang bận nhưng vẫn ung dung nhìn Tống Tĩnh Ninh hỏi.

“Mời anh giải thích một chút.”

Tống Tĩnh Ninh cười thần bí.

“Cậu với Ninh Ninh nhà tôi mặc dù mới quen biết không được bao lâu, nhưng chắc cậu cũng đoán biết được với cá tính của nó rồi, dù sau thì sự đơn thuần của nó cũng không thể che giấu được.”

Đỗ Phù Lãng hạ mi mắt xuống, không có lời đáp, quả thật anh cũng nhận thấy được rằng cô rất khác biệt so với những người con gái mà anh đã từng tiếp xúc, mặc dù miệng cô toàn nói ra những lời thô tục, cử chỉ lại thô lỗ, nhưng anh lại có thể thấy được sự lương thiện ở trên người cô.

“Nếu ngay từ lúc đầu, nếu tôi không nói là tài chính của công ty nhà chúng tôi đang bị thiếu hụt, xét với tính tình của Ninh Ninh có thể ngoan ngoãn đồng ý đi xem mắt cậu sao?”

Đỗ Phù Lãng gật đầu, Tống Ninh Ninh đúng là chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của người khác, chỉ là…. Tròng mắt đen của anh chuyên chú nhìn Tống Tĩnh Ninh, tò mò không hiểu dụng ý của hắn là gì.

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng anh, Tống Tĩnh Ninh bình tĩnh tiếp tục nói.

“Lúc ông nội cậu tới để nói lời cảm ơn chúng tôi, có nói qua về cậu, tôi liền nhớ đến chuyện về mấy năm trước tại Anh có từng gặp qua cậu.”

“Chúng ta đã từng gặp mặt sao?”

“Đúng vậy, đại khái là vào khoảng mười năm trước, tại buổi triể nlãm nghệ thuật của cha cậu.”

Tống Tĩnh Ninh nhàn nhạt mở miệng.

“Cha cậu nhiều năm trước đã từng thiết kế cho người cha đã mất của tôi một bản thiết kế về một ngôi nhà, về sau, cha cậu đã gửi thiệp mời đến cho cha tôi, nhưng thật không may, khi đó cha tôi mới mất…. khi đó, tâm trạng của tôi vô cùng rốt bời, nên đã nhân cơ hội này, quyết định xuất ngoại để giải sầu, thuận tiện thay cha tham dự triển lãm nghệ thuật.”

Đỗ Phù Lãng đang suy nghĩ nhớ lại, chuyện về mười năm trước.

“Anh chính là người đó…”

Ánh cất tiếng nói vài tiếng thì dừng lại. dù sao, đối với chuyện ngoài ý muốn kia, cho dù chỉ là người ngoài nghe thấy đã cảm thấy không đành lòng, huống chi hắn lại chính là người phải đối mặt với hiện thực nghiệt ngã đó.

Tống Tĩnh Ninh mỉm cười, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc khó nói.

“Không sao, chuyện đã qua, năm đó cha mẹ tôi bị bắt cóc, sau đó thì không thể quay trở về được nữa.”

“Thật xin lỗi, tôi vô ý quá.”

“Tôi đã nói rồi, không sao.”

Tống Tĩnh Ninh dựa lưng vào ghế dựa, thở dài một hơi.

“Đời này tôi luôn luôn nhớ đến sự quan tâm của cha mẹ cậu dành cho tôi. Cậu có còn nhớ không? Cậu đã từng tặng cho tôi một bức tranh.”

“Tôi vẫn nhớ. Bức tranh vẽ cảnh trời xanh biển ngọc và một giáo đường màu trắng.”

Đảo thánh Toryni, thắng cảnh nghỉ mát biển Aegean Sea, là nơi có cảnh biển đẹp nhất, giống như cuộc sống chậm rãi vận động, nhìn vào có thể khiến con người ta trở nên bình tĩnh.

“Bức tranh đó bây giờ đang ở trong tay của Ninh Ninh, nó rất thích bức tranh đó.”

Vẻ mặt Đỗ Phù Lãng cuối cùng cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc, cũng không có cách nào có thể bình tĩnh mà duy trì trạng thái hờ hững của bản thân được nữa.

Bắt gặp được khuôn mặt lộ rõ sự kinh ngạc hiếm có của anh, Tống Tĩnh Ninh không nhịn được cười.

“Tất nhiên là nó không biết bức tranh đó là do cậu vẽ, tôi còn nhớ rõ năm đó ông nội cậu rất tức giận vì cha của cậu kiên trì đi theo con đường thiết kế nghệ thuật, thậm chí còn đặc biệt chạy đến khu triển lãm nghệ thuật của cha cậu cãi nhau với cha cậu, gây ra xung đột vô cùng căng thẳng, cuối cùng là do cậu nói sẽ đáp ứng quay trở lại Đài Loan tiếp quản công ty, mới có thể giải quyết tất cả…. Chuyện đó cậu còn nhớ chứ?”

Tất nhiên là Đỗ Phù Lãng còn nhớ. Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành một họa sĩ lưu lạc chân trời góc bể, thế nhưng hôm nay, anh lại đang bị chìm sâu trong đống công việc bộn bề, thậm chí đến thời điểm ngẩng đầu lền để nghỉ ngơi thì lại phát hiện ra đó đã là rạng sáng ngày hôm sau rồi…. những tháng ngày tự do tự tại dường như đã quá xa xôi rồi.

“Ông nội của cậu lúc đến cảm ơn tôi, có nhắc đến việc cậu còn chưa có kết hôn, trong đầu tôi lúc đó bất chợt lóe lên suy nghĩ này. Tôi không biết liệu cậu và Ninh Ninh nhà tôi có thể trở thành một đôi được hay không, nhưng tôi phải làm một điều gì đó.”

Hơi khép hờ đôi hàng mi, Tống Tĩnh Ninh dừng lại một chút, tự khiến cho tâm tình bản thân tốt lên mới tiếp tục nói.

“Từ sau khi cha mẹ tôi qua đời, nhà chúng tôi, bốn đứa trẻ đều phải trải qua một đoạn thời gian vô cùng khó khăn…. Đừng nhìn thấy hiện tại, Ninh Ninh như bây giờ thì cho rằng nó rất mạnh mẽ và tự tin, thực ra, trước đó em ấy là một đứa trẻ vô cùng bẽn lẽn và tự ti, toám lại nó nghĩ nó là một đứa trẻ kém cỏi hơn xa so với tôi và hai cô em gái kia. Nhưng may mắn thay là mẹ tôi rất thương yêu nó, và nó cũng rất lệ thuộc vào mẹ tôi…. Sau khi cha mẹ tôi qua đời, so với chúng tôi, nó còn đau khổ gấp bội, vì cho rằng cả thế giới của nói đã rời bỏ nó, cuộc sống của nó không còn ý nghĩa gì nữa, vì thế, để làm vơi bớt đi sự đau khổ của nó, tôi đã làm một chuyện.”

Anh nở nụ cười, nhún vai, có ý định không nói quá rõ ràng.

“Đương nhiên, mục đích của việc này đều là để tốt cho nó. Trong lòng nó, hiện tại tất cả mọi người trong nhà tôi đều coi nó là trụ cột, nếu không có nó thì mọi người đều sẽ suy sụp, những năm gần đây, nó luôn nghĩ là như thế, đây cũng là điều mà tôi muốn.”

“Chỉ là thời gian trôi qua, nó cũng đã trưởng thành rồi. Nếu cứ để cho nó coi chúng tôi là trách nhiệm cả đời của nó cũng không bỏ xuống được, tôi thực sự sợ rằng cả đời nó sẽ không thể nào tìm được một người đàn ông tốt. Vừa đúng lúc anh xuất hiện, bởi vậy, tôi liền thuận tiện đẩy một cái. Lời giải thích của tôi như thế, cậu đã hiểu chưa?”

Đỗ Phù Lãng còn đang mải tiêu hóa lời nói của anh, sau đó mới thu hồi trạng thái, lại trầm tĩnh như thường, đôi mắt đen láy trầm ổn nhìn lên.

“Đã hiểu, chỉ còn một vấn đề?”

“Vấn đề gì?”

“Chuyện tôi bị bệnh tim.”

Anh nhìn thẳng vào Tống Tĩnh Ninh lên tiếp đáp.

“À, đó là do tôi bịa ra.”

Tống Tĩnh Ninh cực kỳ thành thật thừa nhận.”

“Nếu không với tình tình của nó như thế, sớm muộn gì sẽ khiến cho cậu bị tức chết. Có điều, tôi nghĩ, nếu được cậu nên tìm cơ hội nói cho nó biết.”

“Chuyện này tôi có thể xử lý được.”

“Chuyện này tôi có thể xử lý được.”

“Cậu nói như thế thì tốt quá rồi.”

Tống Tĩnh Ninh thở hắt ra một cái nhẹ nhõm.

Đỗ Phù Lãng lại liếc mắt nhìn hắn dò xét, bắt đầu nhìn nhận người đàn ông này bằng con mắt khác. Nhìn vẻ ngoài lịch sự của người đàn ông này, xem ra cũng không đơn giản, cha mẹ anh đều chết lúc hắn còn quá trẻ tuổi, thế mà anh lại có thể một mình gánh vác mọi trọng trách của công ty, lại vẫn có thể chăm sóc ba cô em gái còn nhỏ. Quả thật không dễ dàng gì.

Hắn có thể dùng cách đặc biệt của bản thân để bảo vệ em gái. Mà hiện tại, trách nhiệm này hắn lại muốn giao đến tay anh rồi sao? Anh vui vẻ giơ tay lên.

“Ninh Ninh…”

Đỗ Phù Lãng nhàn nhạt mở miệng.

“Vẫn cho rằng anh là cái đồ ẻo lả.”

Tống Tĩnh Ninh cười.

“Đúng vậy, có đôi khi tôi cũng rất thích thú với điều này.”

Câu trả lời này khiến cho Đỗ Phù Lãng nhịn không được lắc đầu mấy cái. Anh em nhà này…. Anh không biết phải sử dụng từ nào để diễn tả cho hợp lý được.

“A Lãng, giúp đỡ tôi nha?”

Tống Ninh Ninh lớn giọng, rống to, con mắt sáng lên.

Đỗ Phù Lãng nhíu mày, chờ anh mở miệng.

“Mặc dù để cho em gái tôi đi bên cạnh cũng không tệ lắm. Nhưng có lúc…. Chỉ là có lúc…. Thật sự có phần phiền, phiền một chút thôi…”

Giọng Tống Tĩnh Ninh cường điệu hơn một chút

“Cho nên?”

“Cho nên mong cậu dẫn theo nó với nha.”

“Có ý gì?”

Đỗ Phù Lãng không thể lý giải được lý do nhìn hắn. Đúng là người đàn ông này với Tống Ninh Ninh là một loại người mà, có lối suy nghĩ vượt quá xa sự tưởng tượng của anh. Quả thật là ‘Không phải là người một nhà không thể tiến vào một cửa.”

“Để cho Ninh Ninh đến công ty của cậu làm nhân viên bảo vệ đặc biệt.”

Tống Tĩnh Ninh cười nói.

“Để nó đi theo bên cạnh cậu, thuận tiện vừa có thể cùng cậu bồi dưỡng tình cảm, đúng lại thuận cả đôi đường.”

Đỗ Phù Lãng nhìn vẻ mặt nóng bỏng của hắn, cảm thấy hơi buồn cười.

“Anh cảm thấy Ninh Ninh rất phiền toái nên muốn nhanh nhanh chóng chóng đẩy cô ấy cho tôi đúng không?”

“Haha!”

Tống Tĩnh Ninh có điểm lúng túng vì bị đoán trúng suy nghĩ.

“Làm sao tôi cho thể coi em gái mình là phiền toái được? Chỉ là thỉnh thoảng nó có chút thô lỗ thôi mà.”

Đỗ Phù Lãng không có tiếp tục vạch trần hắn.

“Tôi hiểu. Nhưng Ninh Ninh đã coi việc bảo vệ anh là trách nhiệm của cô ấy, bây giờ muốn cô ấy buông tay, thật không dễ dàng như vậy.”

“Cậu chỉ cần phối hợp diễn tuồng cùng với tôi, sau đó tùy thời cơ mà lắc hay gật đầu là được rồi.”

Tống Tĩnh Ninh hào hứng bày tỏ.

Trong lòng Đỗ Phù Lãng tràn đầy nghi vấn, thật sự không biết trong túi của hắn có bán loại thuốc gì.

Tống Tĩnh Ninh đứng lên, coi sự im lặng của Đỗ Phù Lãng là đồng ý với mình, mở cửa ra gọi em gái.

“Ninh Ninh, vào đây một chút.”

Tống Ninh Ninh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lập tức bước nhanh đến chỗ anh.

“Nói chuyện xong rồi?”

“Đúng vậy.”

Tống Tĩnh Ninh lộ vẻ mặt cảm kích nói.

“Lần này cần phải cảm ơn em.”

Tống Ninh Ninh tức giận liếc nhìn anh không nói. Bước qua người anh đi thẳng vào trong văn phòng, nhìn gương mặt không chút thay đổi của Đỗ Phù Lãng.

“Coi như chúng tôi nợ anh một ân tình.”

Anh không cho là đúng liếc nhìn cô, không muốn nghe cô nói lời khách khí như vậy.

“Không cần nợ, hiện tại em có thể hoàn trả lại tôi.”

Tống Ninh Ninh nhíu mày, lúc này mới đem toàn bộ chú ý nhìn đến anh trai mình.

“Nói như thế là thế nào?”

“Còn nhớ ngày đó em giúp đỡ ông nội của cậu ta đoạt lại phần tài liệu từ tay tên cướp không?”

Tống Ninh Ninh gật đầu một cái.

“Thật ra tập tài liệu đó vô cùng quan trọng.”

Tống Tĩnh Ninh nghiêm túc nói.

“Đó là công thức chính của quá trình nghiên cứu một loại thuốc bảo vệ sức khỏe của Tập đoàn Hoàn Vũ Sinh Kỹ, đó là mấu chốt của dự án này, cho nên có không ít người có ý đồ chiếm dụng nó. Trước kia, tài liệu đó là do Tổng giám đốc bảo quản, nhưng do Phó tổng giám đốc hiếu thuận, sợ người khác hại ông nội, cho nên hiện tại, phần tài liệu đó là do hắn giữ gìn, cho nên, hiện tại có rất nhiều người đang nhắm vào cậu ta.”

Nói dối không chớp mắt. Đỗ Phù Lãng rất bội phục Tống Tĩnh Ninh có thể mặt không đỏ, thở không gấp khi nói dối, người này không đi làm diễn viên thật đúng là lãng phí tài nguyên.

“Có phải không?”

Tống Ninh trầm mặt xống, nhìn về phía Đỗ Phù Lãng.

Anh mở miệng đang muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Tống Tĩnh Ninh, lại ngậm lại thở dài một hơi, không nói gì, thay vào đó là gật đầu một cái.

“Mẹ nó!”

Tống Ninh Ninh không nhịn được mắng.

“Trong mắt bọn họ không có luật pháp hay sao?”

“Ninh Ninh!”

Đỗ Phù Lãng kêu lên một tiếng coi như là cảnh cáo.

“Đây chỉ là câu nói cửa miệng thôi.”

Cô tức giận cãi lại.

“Đổi đi.”

Đỗ Phù Lãng dứt khoát nói.

Tống Ninh Ninh vuốt trán mình, nếu như cứ tiếp tục ở chung một chỗ với hắn, cô sớm muộn gì cũng sẽ “Phát bệnh mà nội thương”.

“Được rồi, cho tôi một chút thời gian. Ẻo lả, tiếp tục nói.”

Tống Tĩnh Ninh tiếp tục mở miệng.

“Cho nên, hiện tại phó tổng cần một người bảo vệ hắn, anh trái lo phải nghĩ…. Ninh Ninh, lựa chọn em là thích hợp nhất rồi. Coi như báo đáp đi, cậu ta giúp chúng ta, chúng ta cũng giúp lại.”

“Anh muốn tôi đi bảo vệ anh ta?”

Tống Ninh Ninh chỉ vào Đỗ Phù Lãng hỏi.

Tống Tĩnh Ninh gật đầu.

“Nhưng có một vấn đề.”

Đỗ Phù Lãng lên tiếng.

“Cái gì?”

Tống Ninh Ninh hỏi.

“Đi theo bên cạnh bảo vệ tôi phải khiêm tốn một chút, không thể để cho người ta phát hiện được, cho nên em chỉ có thể lấy danh nghĩa là trợ lý riêng của tôi mà đi theo tôi thôi.”

Tống Tĩnh Ninh kinh ngạc quét mắt nhìn hắn một cái.

Đỗ Phù Lãng nhíu mày nhìn lại hắn, muốn nói thì mọi người cùng nói. Anh tiếp tục nói.

“Cho nên từ cách ăn mặc đến hành vi cử chỉ của em cũng cần phải thay đổi, phải làm sao cho giống với hình tượng một trợ lý riêng. Em có thể không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề.”

Tống Ninh Ninh hào sảng đáp ứng, trong lòng tinh thần làm việc nghĩa nảy sinh tự nhiên.

Tống Tĩnh Ninh vỗ cằm nhìn Đỗ Phù Lãng--- thật không đơn giản! Không đơn giản…. anh đã từng nhiều năm thử qua tất cả các biện pháp để khiến cô em gái mình ngoan ngoãn nghe lời thế mà đều không có tác dụng, thế mà người này, mới chỉ hai ba câu đã khiến cho cô em gái cố chấp của anh ngoan ngoãn nghe lời thay đổi cách ăn mặc như vậy.

“Đúng là….”

Tống Ninh Ninh như nhớ ra điều gì, quay sang nhìn anh trai mình.

“Nếu tôi đi bảo vệ anh ta, vậy anh thì phải làm sao bây giờ?”

“Anh?”

Tống Tĩnh Ninh nhẹ giọng từ trong cổ họng ra một tiếng.

“Khụ, chuyện này cũng không có biện pháp nào khác, tuy anh cũng rất muôn em tiếp tục bảo vệ anh, nhưng chúng ta đang nợ ân tình người ta, thật sự không muốn cũng không được. Vừa hay, thân thủ của cậu Tiểu Quý cũng không tồi, cho nên có cậu ta ở bên cạnh anh, thì không có vấn đề gì rồi.”

Tiểu Quý chính là người lái xe của anh em bọn họ, lúc đó, cậu ta có thể trúng tuyển, chính là do nhìn thấy cậu ta có một thân thủ Judo cũng không tệ, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, cậu ta cũng có thể bảo vệ anh em bọn họ.

“Ninh Ninh, người ta thật sự rất muốn em ở lại bên cạnh anh, nhưng là….”

Tống Tĩnh Ninh ai oán thở dài.

“Chúng ta thiếu tiền của bọn họ, người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.”

“Anh Tống…”

“Gọi tôi là anh là được.”

Tống Tĩnh Ninh ngắt lời Đỗ Phù Lãng, nói, làm một bộ dáng như ‘không cần khách khí’ vậy.

Anh? Đỗ Phù Lãng nhướng mày, từ chối cho ý kiến. Người này rõ ràng còn ít tuổi hơn hắn, vậy mà muốn hắn gọi là anh sao? Người này đúng là không lúc nào không nghĩ cách chiếm tiện nghi của anh.

“Anh,”

Anh không quá tình nguyện gọi một tiếng.

“Không nên quá đề cao chuyện tiền nong ở đây.”

Anh cũng không hi vọng việc mình và Tống Ninh duy trì quan hệ với nhau dựa vào tiền bạc mà không được bình đẳng, có thể anh không ngại, nhưng với cô thì chưa chắc.

Đỗ Phù Lãng chỉ đơn giản nói một câu, thế là có thể khiến cho tâm trạng của Tống Ninh Ninh đang vô cùng rối bời trở nên an tâm hẳn. Khóe miệng Tống Tĩnh Ninh giương lên, cánh tay khoác lên vai em gái.

“Làm chuyện gì cũng phải biết nặng biết nhẹ, bây giờ phó tổng cần em hơn, cho nên em đi đi, coi như em chuyển công tác đi làm ở công ty khác vậy, cứ sáng chín giờ, chiều năm giờ….”

“Tôi muốn được bảo vệ 24/24.”

Nghe thấy câu này, Tống Tĩnh Ninh hít vào một ngụm khí lạnh, mắt trừng nhìn về phía Đỗ Phù Lãng. Không phải là hắn muốn đưa Ninh Ninh về nhà hắn chứ?

Đỗ Phù Lãng cũng thong thả nhìn lại Tống Tĩnh Ninh, anh cảm thấy vô cùng sung sướng trong lòng vì đã có thể nhìn thấy bộ mặt bị khiêu khích của Tống Tĩnh Ninh.

Đáng chết! Trong lòng Tống Tĩnh Ninh khẽ nguyền rủa một tiếng, không ngờ chính bản thân mình cũng có lúc sơ sảy mà dẫn sói vào nhà như vậy.

Tống Ninh Ninh không chú ý đến việc hai người đàn ông còn đang giương mắt lên đấu đá lẫn nhau giữa không trung, bởi bản thân cô còn đang mải miết suy tính chuyện này nên làm như thế nào mới tốt.

“Được.”

Cô vỗ tay một cái, làm ra vẻ quả quyết.

“Tôi hiểu rồi. Tạm thời bây giờ tôi sẽ đi theo bảo vệ phó tổng.”

“24/24h.”

Đỗ Phù Lãng lên tiếng nhắc nhở.

“Không thành vấn đề.”

Tống Ninh Ninh hào sảng nói. Cô căn bản còn chưa suy nghĩ tỉ mỉ về ý nghĩa của câu nói kia.

“Tôi sẽ lấy mạng của mình ra bảo đảm sẽ bảo vệ được anh.”

Đỗ Phù Lãng nghe được lời của cô, trong lòng thở dài.

“Không nghiêm trọng như vậy, tôi cũng không cần mạng của em.”

“Cái con người này, thật là phiền phức.”

Cô xì một tiếng.

“Đây chỉ là một loại hình dung mà thôi.”

Cô xì một tiếng.

“Đây chỉ là một loại hình dung mà thôi.”

“Chờ một chút, chờ chút!”

Tống Tĩnh Ninh vội vàng nói.

“Tôi không tán thành thời gian công việc như vậy…”

“Muốn tán thành cái gì? Không cần chậm chạp như vậy!”

Cô trừng mắt nhìn anh trai một cái.

“Hiện tại việc an toàn của phó tổng là quan trọng nhất!”

“Nhưng mà…”

Trinh tiết của em gái hắn cũng vô cùng quan trọng a…. Tống Tĩnh Ninh quả thật vô cùng khổ tâm mà không nói ra được.

“Không nhưng mà gì hết!”

Lần thứ hai cô cắt ngang lời nói của anh trai, quay đầu sang nhìn Đỗ Phù Lãng tiếp tục nói.

“Khi nào thì tôi cần phải báo danh?”

Ánh mắt Đỗ Phù Lãng dịu nhìn cô.

“Ngay bây giờ.”

“Có thể!”

Cô gật đầu.

“Bất quá tôi không có những trang phục đặc trưng của trợ lý riêng.”

“Tôi đưa em đi mua.”

Đỗ Phù Lãng đứng lên, an ủi xoa đầu cô.

“Ghi vào sổ sách của công ty.”

Tống Ninh Ninh đưa mắt nhìn hắn một lượt.

“Đương nhiên là sẽ ghi vào sổ sách của công ty, dù sao tôi cũng muốn đi bảo vệ anh. Chờ tôi một chút, tôi đi lấy chút đồ.”

Nói xong cô vội vã chạy ra ngoài.

“Này, cái này không nằm trong kế hoạch của tôi.”

Ngay khi em gái chạy ra khỏi phòng, Tống Tĩnh Ninh lập tức nói.

“Làm sao cậu có thể bắt em gái tôi ở bên cạnh cậu 24/24h được?”

“Đương nhiên tôi có thể.”

Đỗ Phù Lãng bình tĩnh nhìn lại hắn.

“Bởi vì tôi muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô ấy. Hơn nữa, nếu như anh muốn cô em gái mình có thể thay đổi từ một người thô lỗ trở nên dịu dàng, thì phải để cho cô ấy đi theo tôi 24/24h, như thế tôi sẽ bảo đảm, rất nhanh anh sẽ nhìn thấy cô ấy thay đổi.”

Giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa. Tống Tĩnh Ninh không có quá nhiều kỳ vọng đối với việc này, chẳng qua anh nhìn thấy đôi mắt thành khẩn của Đỗ Phù Lãng….

Anh thở dài, Ninh Ninh lớn rồi, anh nên buông tay thôi.

“Lần đầu tiên gặp cậu, tôi liền biết cậu không giống những người bình thường khác, xem ra cậu có thể nhìn ra và hiểu được cá tính chân thành đáng quý của em gái tôi.”

“Đúng là rất đáng quý. Nhưng vấn đề lớn nhất của cô ấy cũng chính là sự chân thành đó mà ra.”

Cô ấy quá độ tùy tâm sở dục, rất dễ sẽ chính vì nó mà gặp phiền toái.

Nghe được câu đó, Tống Tĩnh Ninh nhìn không được cười lăn lội.

Đỗ Phù Lãng không thèm quan tâm, mà tiếp tục nói.

“Tuy rằng lần này anh không cần tôi giúp đỡ, nhưng từ nay về sau, bất luận có xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh mở lời, toi nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.”

“Tôi chỉ có một việc cần cậu giúp đỡ.”

Đôi mắt đen tuyền của Tống Tĩnh Ninh mở lớn, cẩn thận nhìn hắn.

“Chăm sóc cho Ninh Ninh thật tốt.”

“Chuyện này không cần anh phải nhắc.”

“Tôi rất vui vì nghe được câu nói này của cậu, nhưng có một chuyện tôi nhất định phải nhắc nhở cậu, Ninh Ninh có bệnh khó thở, cậu đừng để cho cô ấy phải vận động kịch liệt.”

“Ý anh là gì?”

“Mặc kệ ý tôi là gì, dù sao tuyệt đối cậu không được có ý muốn việc kia với nó(Chuông : *mắt chớp chớp*). Ninh Ninh luôn quá kích động, cho nên tôi đã luôn phải để cho nó ở bên cạnh tôi, nhưng có những lúc chính bản thân tôi còn không thể quản nổi nó, cho nên…”

Tống Tĩnh Ninh chớp chớp mắt.

“Cậu xác định cậu có thể quản được nó không?”

“Tôi chắc chắn làm được.”

Tống Tĩnh Ninh nhịn sự trào phúng đang dâng lên trong lòng mình, việc đã đến nước này, anh chỉ có thể lựa chọn yên lặng quan sát, tin tưởng Đỗ Phù Lãng mà thôi.

Ninh Ninh a…. Nếu như em thật sự có thể gả đi được, em thật sự phải cảm ơn ông trời thật tốt, vì đã để cho em gặp được một người đàn ông thông mình có thể thay thế cho anh trai em vì em mà suy nghĩ chu toàn mọi việc được rồi.

“Chí ít em cũng có điểm giống phụ nữ đấy chứ!”

“Cái gì?”

Tống Ninh Ninh đang cắn một miếng bánh ngọt vị socola, ngồm ngoàn hỏi lại.

“Đồ ngọt.”

Đỗ Phù Lãng vươn tay ra, lau đi vết socola bị dính trên khóe miệng của cô. Anh đưa cô đến nhà hàng nơi mà lần đầu tiên bọn họ có lịch hẹn xem mắt với nhau, chỉ đơn giản nói ra một câu.

“Nơi này có món điểm tâm ngọt không tồi a.”

Tống Ninh Ninh ăn bánh ngọt, lời vừa tới miệng, liền tuôn không ngừng vô ý nói ra.

“ Mẹ tôi được mệnh danh là cô vợ bánh ngọt, trước kia tôi rất thích xuống bếp cùng bà, tôi có thể…”

Đột nhiên ý thức được điều gì, cô đột nhiên dừng lại không nói, khuôn mặt khẽ biến sắc.

Đã bao nhiêu năm trôi qua? Dường như cô đã quên mất chính bản thân mình trước kia đã cùng làm điều này với mẹ, bởi vì nó đã bị chon sâu trong lòng cô, không cách nào có thể nói ra, không cách nào có thể đụng chạm đến,

Đỗ Phù Lãng bắt gặp được sự yếu đuối hiếm thấy biểu lộ ra trên khuôn mặt cô, dường như cô đã vô cùng cố gắng để che giấu điều gì đó, cô lại tiếp tục ăn thêm một miếng bánh ngọt lớn, tất cả những hành động của cô đều được thu vào trong đôi mắt anh.

Bởi vì cô ăn quá nhanh, quá vội, cho nên không cẩn thận cô đã bị nghẹn bánh ngọt trong cổ họng, không nhịn được dùng tay đánh vào lồng ngực của chính mình.

Thấy thế, anh vội vã đưa tay ra vuốt vuốt lưng cho cô.

“ Em ăn chậm một chút.”

Mặt cô đỏ bừng lên, với tay cầm cốc nước trên bàn, uống vào một ngụm nước lớn, dùng sức cố gắng nuốt hết miếng bánh đang bị vướng trong cổ họng xuống.

“Được chưa?”

Anh dịu dàng hỏi.

Cô khép hờ đôi mắt,gật đầu lia lịa, lẩm bẩm nói một câu.

“ Hình như mỗi lần ở với anh tôi luôn gặp chuyện không may vô cùng mất mặt đúng không? Nếu không phải gãy gót giày thì lại là bị chết nghẹn, chúng ta đến tám chin phần là xung khắc mà.”

Nghe cô nói vậy, anh nhéo nhéo má cô.

“ Này, đau tôi nha!”

Cô tức giận lườm anh một cái.

“ Không đau thì tôi nhéo em làm cái gì?”

Anh nhẹ giọng nói vẻ lo lằng.

“ Đừng luôn miệng nói lời như thế. Đừng quên, ngày mai em bắt đầu trở thành trợ lý riêng của tôi rồi đấy!”

“ Không thành vần đề, chỉ là…”

Cô hoài nghi nhìn anh.

“ Tôi nhất định phải đi giày cao gót và phải mặc váy sao? Tôi sợ nếu ăn mặc như thế, nếu như gặp phải trường hợp nguy hiểm, sẽ vô cùng bất tiện.”

Trên cơ bản, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, anh cũng không thể để cho cô phải động chân tay vào. Nhưng những lời này không thể nói ra.

“ Nếu như em thấy bất tiện, tôi có thể tìm một người khác.”

Anh lấy lùi làm tiến buông ra một câu.

Cô hung hăng trợn ngược mắt lên nhìn anh,

“ Tôi không phải là không thể làm được!”

“ Cho nên?”

“ Tôi sẽ mặc, bà đây liều mạng với mày!”

Bà đây? Đỗ Phù Lãng chống cằm thở hắt ra, bất đắc dĩ nhìn cô.

“ Được rồi.”

Cô lẩm bẩm mộ tiếng thức thời nói: “ Tôi sẽ thay đổi.”

Đột nhiên, anh lôi cô ngồi lên lòng mình, dịu dàng hôn cô.

Cô sửng sốt, không nghĩ rằng anh có thể làm như thế ở một nơi đông người như vậy, ngay lập tức khuôn mặt cô đỏ ừng lên đẩy anh ra, khẩn trương nhìn xung quanh.

“ Tôi còn tưởng em không sợ trời, không sợ đất, sẽ càng không sợ ánh mắt thiên hạ chứ.

“ Tôi đương nhiên không sợ, nhưng anh…”

Đôi mắt cô mở tròn vo hoang mang nhìn anh.

“ Anh không ngại sao?”

“ Chuyện gì tôi thích làm thì tôi làm, tại sao phải cảm thấy ngại?”

Câu hỏi của anh, khiến cô không có cách nào phản bác được.

Đỗ Phù Lãng nhìn cô, nhẹ nhàng mở miệng.

“ Ninh Ninh, nếu có cơ hội, tôi hy vọng có thể được ăn món điểm tâm ngọt do em tự tay làm.”

Lời của anh Khiến cho Tồng Ninh Ninh ngạc nhiên, cô nhìn anh, chỉ thấy anh vẫn nở nụ cười ôn nhu nhìn lại cô.

“ Tôi nghĩ em cũng rất nhớ hương vị của bánh ngọt do mẹ em làm.”

Anh vừa cầm miếng bánh ngọt tinh xảo lên đưa vào trong miệng cô, vừa nói.

“ Mặc dù bà đã mất, nhưng chúng ta có thể xem xem,em có thể đưa được tay nghề cùa bà tiếp tục phát triển trở lại hay không. Nên có thể, chúng ta có thể tiếp tục lưu giữ lại, cũng như bà vẫn luôn tồn tại vậy.”

Bỗng nhiên nghe anh nói như thế, khiến cho nước mắt cô bất giác lặng lẽ lăn xuống, cô đã cố gắng muốn nuốt nước mắt đó ngược trở lại vào bên trong, nhưng vô ích.

Anh vươn tay ra, lau đi nước mắt còn vương trên má cô.

“ Có cái gì? Đồ ngốc!”

Trong ánh nhìn đầy ấm áp của anh, khiến cho nước mắt cô chảy xuống không có cách nào kiềm chế được/

Đỗ Phù Lãng thở dài, vươn cánh tay ôm cô lại gần mình hơn, lần thứ hai hôn lên đôi môi cô, nụ hôn dịu dàng mà triền miên.

Tống Ninh Ninh run rẩy, đưa tay ra ôm chặt lấy cổ anh, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh truyền tới. Người đàn ông chăm sóc cô như vậy, đủ khiến cho cô trở nên dũng cảm hơn.

Đã nhiều năm như vậy, cô chưa từng nghĩ tới ngoài việc cùng mẹ làm bánh kem có thể đem đến cho cô niềm vui sướng, lại có thể còn có một việc khác khiến cô cũng hạnh phúc không kém như vậy. Khi anh ôm cô vào trong ngực, cô chợt có cảm giác kích động, muốn vì anh mà làm tất cả, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết nguyên nhân tại sao.

Nếu như việc cha mẹ mất đi đã khiến cho cô bị mất mát một thứ gì đó, thì hiện tại được ở trong vòng tay ấm áp của anh lại khiến cho cô có cảm giác mình được bù đắp lại vậy….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.