Vì làm người tốt, Ninh Tiểu Thuần về đến công ty thì đã muộn. Cô đến toalet rửa mặt, sau đó đưa thiệp cho Cung Triệt. Lúc cô đẩy cửa vào, Cung Triệt đang gọi điện thoại, Ninh Tiểu Thuần chỉ chỉ lên túi trên tay, Cung Triệt nhìn cô, gật đầu. Ninh Tiểu Thuần để đồ lên bàn, im lặng ra ngoài.
Lúc Ninh Tiểu Thuần đóng cửa phòng, ngăn luôn tiếng Cung Triệt, chỉ là, lúc cô còn ở trong nghe Cung Triệt nói với đầu dây kia cái gì mà sơ suất công trình Thanh Đảo, cái gì mà tài liệu hạng mục lộ ra ngoài, hỏi đã điều tra ra ai làm chưa. Còn nữa, Ninh Tiểu Thuần còn nghe từ quan trọng nhất: Ngự Hoa!
Cô đi ra, về chỗ ngồi của mình. Cô biết mấy ngày nay bên Thanh Đảo gởi tin về, vấn đề hạng mục vẫn chưa xử lý tốt hoàn toàn, cô biết chuyện này cho Cung Triệt luôn luôn kiêu ngạo một cú không nhỏ. Hơn nữa, hạng mục này là Cố Minh Vũ nhân vật quan trọng xử lý, nhưng vẫn xảy ra vấn đề, dù ít dù nhiều vẫn có chút thất bại.
Ninh Tiểu Thuần chợt nhớ cuối tuần rồi chạm mặt Cố Minh Vũ đáng lẽ phải bay ra Thanh Đảo với Tưởng Phàm, chẳng lẽ bên trong có nội tình?! Còn nữa, Lạc Hi Hi ngoài mặt là vợ sắp cưới của Cung Triệt, trên thực tế là bạn gái Cố Minh Vũ, quan hệ chồng chéo này, không biết tâm trạng Cố Minh Vũ ra sao? Một ý nghĩ hình thành trong đầu Ninh Tiểu Thuần, không thể thế chứ...
Ninh Tiểu Thuần lắc lắc đầu, việc này có vẻ không thuộc khả năng của cô, nhưng nếu thật đúng như mình nghĩ, vậy không phải cô mắc thêm tội biết mà không báo sao?! Thật rắc rối quá! Hơn hết, với sự khôn ngoan của Cung Triệt, chắc sẽ giải quyết chu toàn rắc rối lớn này.
Nhưng mà, nói đến Cung Triệt, cô lại nghĩ đến sinh nhật anh. Cô buồn chán mở máy, mở dì Baidu, đánh hai chữ “Cung Triệt”, nhảy ra rất nhiều kết quả. Trên Baidu đầy đủ tin về anh, tuổi tác, tình trạng gia đình, sự việc từ nhỏ đến lớn, việc nhỏ việc lớn gì đều ghi rõ rành mạch. Haha, xem ra anh rất được chào đón, nổi tiếng đủ so với minh tinh.
Ngày 29 tháng 8 là sinh nhật Cung Triệt. Ninh Tiểu Thuần âm thầm ghi nhớ, tiệc sinh nhật của anh chắc chắn rất xa hoa, rất long trọng, đêm đó ắt vô cùng náo nhiệt. Cô sẽ không đứng cạnh anh, vị trí đó thuộc về Lạc Hi Hi...
Aaaaa, mình nghĩ gì thế?! Ninh Tiểu Thuần nhéo nhéo mặt mình, điên rồi, suy nghĩ lung tung gì đâu không. Lúc này, điện thoại nội bộ reo lên, Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng bắt máy, Cung Triệt bên đầu dây kia nói: “Đặt chỗ ở nhà hàng Italy Annie giúp anh, sau đó bảo Cố Minh Vũ lên gặp anh.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Ninh Tiểu Thuần định cúp điện thoại, chuẩn bị kiếm số điện thoại nhà hàng Italy Annie, tiếng Cung Triệt lại vang lên, anh nói: “Sẵn đó đặt bó bách hợp cho anh.”
“Vâng.” Ninh Tiểu Thuần hơi kinh ngạc, Cung Triệt ăn cơm với ai vậy?! Còn tặng hoa, là phụ nữ à?! Sự tò mò giết chết con mèo, cô không nên nghĩ nhiều làm gì.
Ninh Tiểu Thuần đặt chỗ xong gõi cho Cố Minh Vũ, không đầy mười phút, anh ta đã lên. Cô thấy anh ta vào phòng Cung Triệt, vẻ mặt đăm chiêu.
Lúc Cố Minh Vũ đến, Cung Triệt đang nghe điện thoại, anh ta gật đầu với Cung Triệt, ngồi chờ anh nói xong. Anh ta không biết Cung Triệt nói chuyện với ai, chỉ nghe Cung Triệt nói với người bên kia: “Ừ, ăn bữa cơm, được rồi, tám giờ tối ở nhà hàng Italy Annie, có muốn đến đón không, ừ, được, cứ vậy đi...”
Cung Triệt nói điện thoại xong, nhìn Cố Minh Vũ, nói sâu xa: “Tối nay ăn cơm đi, chúng ta lâu rồi không tụ họp, thế nào, có rảnh không?”
“Thế... Không phải anh có hẹn sao?” Cố Minh Vũ chỉ vào điện thoại, anh không phải nghe lén, chỉ vì Cung Triệt nói chuyện cứ bay vô tai mà thôi. Nếu anh ta đã hẹn người khác ăn cơm, sao còn hẹn anh làm gì?!
Cung Triệt hiểu ý anh ta: “Vừa rồi là Hi Hi, ba người chúng ta cùng ăn cơm, cậu không để ý chứ?!”
Hi Hi?! Mắt Cố Minh Vũ loé loé, nói điềm nhiên: “Tôi không thành vấn đề, chẳng qua hai người không xem tôi là bóng đèn chứ?” Trong lòng anh đau âm ỉ, đành phải cười gượng.
“Tôi không phải người trọng sắc khinh bạn,” Cung Triệt cười cười, “Cứ quyết định vậy đi, sau khi hết giờ làm chúng ta đi.”
“Anh không đi đó Hi... không đi đón cô Lạc sao?” Cố Minh Vũ hỏi.
“Con bé nói tự đến.” Cung Triệt cười, “Con bé rất độc lập, không dựa dẫm tôi.” Khi anh nói xong, cố ý liếc nhìn Cố Minh Vũ.
Thật không? Cô bé đó trái lại bám dính anh, từ độc lập này chẳng dính gì đến cô ấy, nói cô ấy độc lập thật hơi bất ngờ. Cố Minh Vũ cúi đầu im lặng, tóc trên trán rũ xuống, che khuất mặt anh, không thấy rõ mặt.
Cung Triệt nhìn anh, sau đó nhì tài liệu, bắt đầu làm việc, vừa xem vừa nói: “Cậu về làm đi, cố giám sát chặt hạng mục Thanh Đảo, đừng lặp lại sai lầm.”
“Vâng.” Cố Minh Vũ gật đầu, ra ngoài.
Cố Minh Vũ về lại phòng anh, lấy điện thoại, ngần ngừ không biết nên gọi cho Hi Hi hay không. Ba người họ chưa từng ăn cơm cùng nhau, hành động này của Cung Triệt có dụng ý gì ư, chẳng lẽ chỉ đơn giản là tụ họp thôi?! Anh không hiểu. Cuối cùng, anh vẫn nhắn cho Lạc Hi Hi, nói chuyện ba người ăn cơm cho cô biết, tránh làm cô ngạc nhiên, phản ứng không kịp.
Thời gian tan tầm đến nhanh, nhưng Ninh Tiểu Thuần buổi chiều vô trễ, đành ở lại làm thêm giờ, làm cho xong công việc. Lúc Ninh Tiểu Thuần thu dọn đồ xong, thì đã hơn bảy giờ. Cô định lấy túi xách đi về, di động lại reo lên. Cô lấy ra nhìn, là dãy số xa lạ, cô bấm nghe, nhỏ nhẹ nói: “Xin chào.”
“Cô Ninh phải không?” Giọng nam trầm ấm từ đầu dây kia truyền đến.
“Là tôi, xin hỏi có chuyện gì?” Cảm giác đầu tiên của Ninh Tiểu Thuần chính là, giọng nói của người này thật dễ nghe.
“Chào cô, tôi là Tưởng Phàm ba của Tưởng Đồng Bạch, thật cảm ơn cô đưa con bé nghịch ngợm lạc đường về.” Anh ta thật lòng cảm ơn.
“Anh Tưởng không cần khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Ninh Tiểu Thuần không ngờ ba của cô bé đó gọi điện thoại đến.
“Đồng Bạch làm phiền cô Ninh, để thể hiện lòng biết ơn của chúng tôi, tôi muốn mời cô ăn cơm, không biết cô có nhận lời không?”
Anh ta mặc dù hỏi ý cô, nhưng cô lại cảm giác là không được từ chối. Vô hình trung gây áp lực cho người khác, khiến người ta cảm thấy cố chấp, điểm này rất giống Cung Triệt. Nói vậy anh ta nhất định là nhân vật lợi hại, chỉ giơ tay nhấc chân, như quân lâm thiên hạ, khống chế toàn cục.
Vô công không nhận lộc, dù sao cô chỉ làm chút chuyện chẳng đáng gì. Ninh Tiểu Thuần còn đang suy nghĩ nên từ chối thế nào, đầu dây bên kia như bị giành mất, giọng nói non nớt vang lên: “Chị ơi chị...”
Tưởng Đồng Bạch?! Giọng trẻ con lảnh lót, êm tai. Ninh Tiểu Thuần cười cười, nói: “Tìm chị có chuyện gì?”
“Chị ơi, ăn cơm với cha con em đi, em dẫn chị đi ăn pizza em thích nhất! Em...” Tưởng Đồng Bạch bên kia hào hứng nói, chưa nói xong thì bị giành lại.
“Cô Ninh, Đồng Bạch hình như rất thích cô, rảnh rỗi cùng ăn cơm với chúng tôi nhé.”
Ninh Tiểu Thuần ngẫm nghĩ, cuối cùng đồng ý, dù sao con bé năn nỉ, cô không nỡ từ chối. Huống chi, Tưởng Đồng Bạch nghịch ngợm, không khí chắc cũng vui vẻ, cô gặp anh ta chắc cũng tự nhiên hơn.
“Cô Ninh muốn đi đâu ăn cơm?” Tưởng Phàm hỏi.
Ninh Tiểu Thuần ớ người, hỏi: “Không phải ăn pizza sao?” Vừa rồi Tưởng Đồng Bạch nói mời cô ăn pizza mà.
“Cô Ninh đừng để ý Đồng Bạch, cô cứ chọn, muốn ăn gì đây?” Anh ta mới nói dứt câu, tiếng Tưởng Đồng Bạch la lên, “Ba, ba thiên vị, người ta muốn ăn pizza mà, ba không thương con...”
“Anh Tưởng, đi ăn ở Pizza Hut đi.” Ninh Tiểu Thuần nghe Tưởng Đồng Bạch la, chợt thấy mắc cười.
“Được rồi, cô Ninh ở đâu, tôi đến đón cô.” Tưởng Phàm ân cần nói.
“Không cần đâu, tôi tự đến được rồi.” Bắt người quan trọng qua đón cô, sao cô mặt dày đến thế chứ. Hơn nữa, từ Hoàn Nghệ đến Pizza Hut, chưa đầy mười lăm phút đi xe.
Hai người trò chuyện vài câu, cúp điện thoại. Cô hình như đã lâu chưa ăn pizza, tối nay ăn một chút cũng không tồi. Cô cầm túi xách rời văn phòng, lúc cô đứng ở hành lang chờ thang máy, nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại mà không khỏi lắp bắp kinh hãi, ba Tưởng Đồng Bạch nói anh ta tên Tưởng Phàm. Cùng tên với Tưởng Phàm tổng giám đốc Ngự Hoa sao? Tên này rất phổ biến, không trùng hợp đến vậy chứ, tình tiết nhàm chán vẫn hay thấy trong tiểu thuyết với phim truyền hình còn hay hơn. Hơn nữa, trên tạp chí cũng không nói anh ta có gia đình, nên Tưởng Phàm Ngự Hoa không có con gái lớn vậy.
Vì thế, chắc cô nghĩ nhiều quá rồi.
Thế là, Ninh Tiểu Thuần yên tâm bước vô thang máy, đi đến nơi hẹn.