Cung Triệt nhấn ga chạy một mạch, xe trên đường cao tốc chạy như bay. Ninh Tiểu Thuần túm chặt dây an toàn, lẳng lặng rúc vào ghế xe, không dám nói lời nào. Gió đêm luồn qua cửa kính xộc vào trong xe, đêm lạnh như nước, trăng khuyết như lưỡi liềm, an tĩnh vắng vẻ, chỉ có bánh xe ma sát trên mặt đất.
Ninh Tiểu Thuần không dám chọc vào thần mặt đen ngồi cạnh, đành dựa đầu vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc nãy uống nhiều rượu, bây giờ cồn lên tới não, đầu óc cô bắt đầu mơ hồ, mí mắt rất nặng, mắt sắp mở không lên, cô phải nhắm mắt lại, sau đó từ từ ngủ thiếp đi.
Chiếc xe vẫn chạy mãi trong đêm, lúc Ninh Tiểu Thuần chợt tỉnh lại, thì xe đã ngừng, chỗ nào cũng tối đen như mực, chung quanh có tiếng côn trùng kêu rỉ rả cùng tiếng sóng biển. Đây là đâu, không phải nhà trọ của cô cũng không phải nhà Cung Triệt. Ninh Tiểu Thuần dụi dụi mắt, ngồi thẳng người, nếu không phải có tiếng hít thở rất nhỏ bên cạnh, cô cũng không biết là có người ngồi.
“Cung... Triệt...” Ninh Tiểu Thuần do dự lên tiếng, chỉ thấy người bên cạnh quay đầu, cô không nhìn rõ mặt anh, chỉ nghe anh bình thản nói: “Tỉnh rồi?!” Trên tay anh có ánh lửa hồng mỏng manh, hít vào thì có mùi thuốc lá thoang thoảng, Ninh Tiểu Thuần tập trung nhìn kĩ, anh đang hút thuốc đó sao?!
Cô lần đầu tiên thấy Cung Triệt hút thuốc, trong khói thuốc lượn lờ, cô cảm nhận Cung Triệt lúc này đang không vui. Liên quan đến câu quản gia nói lúc ở buổi tiệc sao? Ông Hai bà Hai là ai, có gút mắc gì với Cung Triệt?
“Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ.” Ninh Tiểu Thuần bảo Cung Triệt.
Cung Triệt nghe vậy, nhìn Ninh Tiểu Thuần, nhờ ánh trăng, anh thấy khuôn mặt trắng nõn của cô dưới tác dụng của chất cồn, đã đỏ ửng, quyến rũ cực kì. Mắt anh đen sâu hiện tia sáng khác thường, anh dụi đầu điếu thuốc, đưa tay ôm cần cổ mảnh khảnh mượt mà của cô.
Vết chai trên tay anh khẽ vuốt lên cổ cô, ngón tay hơi lạnh như có ma lực, đến mức, nhiệt độ da cô vùn vụt tăng lên, chỉ trong chốc lát, da cô ửng đỏ. Cô kích động nói: “Ax... Sinh nhật vui vẻ...”
Cung Triệt lại gần cô, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, ngưa ngứa, như có luồng điện chạy từ cổ đến tay chân, cảm giác tê dại lan toả trong lòng, cô phút chốc cảm thấy sức lực toàn thân như có người rút đi, mềm nhũn. Giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Qua mười hai giờ rồi...”
“Hì hì... Hì hì... Hình như hơi nóng...” Ninh Tiểu Thuần cười gượng, không có gió đêm cũng không có điều hoà, cô cảm thấy nóng quá, gương mặt trắng nõn đỏ như quả cà chua chín mọng. Cô thấy Cung Triệt càng ngày càng gần, vội vàng vươn tay để lên ngực anh, cảm thấy người anh nóng rực như lửa, chưa kịp rụt tay về, đã bị anh chụp lại.
Giọng Cung Triệt trầm thấp, khàn khàn mà đầy cám dỗ: “Em chưa tặng quà cho anh.” “Em, em, em làm bánh kem...” Ninh Tiểu Thuần nhìn khuôn mặt anh tuấn mị hoặc của Cung Triệt, nuốt nước bọt. Mắt anh loé lên đốm lửa, cúi người hôn lên môi cô: “Anh muốn em.”
“Ưm...” Ninh Tiểu Thuần chưa kịp phản ứng đã bị người ta che miệng, cô thở không nổi, không khí trong xe oi bức, há miệng định hít được nhiều dưỡng khí hơn.
Lưỡi Cung Triệt nhân cơ hội lùa vào miệng cô, lưỡi mềm nhẵn liếm hàm răng cô, đảo vòng quanh. Hơi thở hấp dẫn bao quanh Ninh Tiểu Thuần, không ngừng hút cạn suy nghĩ của cô, cô cả người yếu ớt, đành đưa tay vòng quanh cổ anh, ôm chặt. Lưỡi anh quấn vòng lưỡi cô, liếm láp, mút mát, thay đổi cho nhau, khó tách rời nhau.
Tay phải Cung Triệt đỡ gáy cô, để nụ hôn càng sâu thêm. Miệng Ninh Tiểu Thuần tràn hương vị nam giới, mùi thuốc lá nhẹ cùng mùi bạc hà ngập tràn khứu giác, môi lưỡi anh dẻo dai mà vô cùng tham lam chiếm hữu, không ngừng đòi hỏi thật nhiều. Lông mi cô run nhẹ, tim đập như sấm, sắp lao ra khỏi lồng ngực.
Lúc hôn nhau, ngực cô dần dần nóng lên, dấy lên cảm giác rung động, đam mê dâng cao. hai người hôn nhau nồng nàn, lưỡi quấn quýt một chỗ, khó thể tách ra. Một sợi chỉ bạc dinh dính từ khoé môi dán chặt chảy xuống.
Cung Triệt đóng cửa sổ xe ra, cởi dây an toàn cho Ninh Tiểu Thuần, sau đó tay anh kéo dây kéo bên hông váy Ninh Tiểu Thuần, chen tay vào. Bàn tay to lần lữa trên da thịt, bàn tay nóng rực khơi lên ngọn lửa ẩn núp trong cơ thể cô, hừng hực bốc cháy, gợi từng cơn run rẩy. Môi anh đi dọc theo hai má mềm mịn như tơ của cô, trượt xuống cổ cô, ngón tay anh thong thả vuốt ve xương quai xanh xinh đẹp.
Ninh Tiểu Thuần thở ngày càng nặng nề, ngày càng dồn dập, ý thức tan rã, nhưng vẫn cố chấp kháng cự, “Không được... Ưhm... Đây là đâu vậy?”
“Ven biển...” Cung Triệt đáp, tay cùng môi tiếp tục xâm chiếm. Bàn tay còn phủ lên ngực cách lớp áo lót, che lên gò ngực cô, chậm rãi mơn trớn. Có luồng nhiệt từ dưới bụng bỗng vọt xuống thân dưới, Ninh Tiểu Thuần bật rên rĩ.
“A... Urg... Đừng mà... sẽ có người....” Ninh Tiểu Thuần kháng cự vô ích. Họ đang ở ngoài mà, nếu bị ai đó rình coi thì làm sao, xấu hổ ghê lắm. Tuy cô trên mạng thường thấy rất nhiều cặp tình nhân “Làm mọi tình huống”, có can đảm mạo hiểm bị phát hiện và bị rình trộm, thích thú với chấn động của xe, dựa vào “chống xóc” tìm kiếm kích thích. “Chống xóc” đã trở thành vô số tin tức lá cải, cô cũng biết làm thế rất kích thích, thỉnh thoảng YY không thành vấn đề, nhưng tự mình thực hiện, lại là chuyện khác.
Cung Triệt như nhìn thấu ý nghĩ của cô, mặt bớt vẻ lạnh lùng, nói: “Đêm khuya thanh vắng, không ai đến đây đâu, em có kêu khản cổ cũng không sao...”
Ninh Tiểu Thuần nghe Cung Triệt nói, lặng đi một chút, tình huống trên TV không phải thường xuyên bảo thế này sao ── cô gái kêu to: Anh còn làm vậy tôi kêu lên đó! Chàng trai nói: cứ kêu đi, cô có kêu khản cổ cũng không ai tới cứu cô đâu! Anh lại muốn cô cứ mặc sức mà kêu, 囧...
Cung Triệt thừa dịp Ninh Tiểu Thuần ngây người, cởi hết áo váy vướng bận. Thân hình chợt lạnh, Ninh Tiểu Thuần phát hiện váy áo đã bị cởi hết, cả người trên dưới chỉ có bộ đồ lót, thêm cái vòng cổ ngọc trai. Cô chắn nhanh tay trước ngực, trừng Cung Triệt.
“Có cần phải vậy không?” Mắt Cung Triệt quét từ đầu xuống chân cô một lần, “Chỗ nào của em anh chưa từng thấy qua...”
Hừ! Có cần nói rõ ràng vậy không, Ninh Tiểu Thuần giận hờn.
Cung Triệt hạ ghế Ninh Tiểu Thuần xuống, xoay người leo lên, đè Ninh Tiểu Thuần xuống, hai chân chặn hai chân cô, sau đó một tay trói hai tay cô lại, kéo để lên đầu, Ninh Tiểu Thuần không thể động đậy, như cừu nhỏ đưa vào miệng cọp, cực kì tội nghiệp.
Anh cởi chốt áo ngực cô, đẩy lên trên, hai gò ngực đáng yêu nhảy ra. Đầu vú ướt át trên đỉnh, vì hô hấp của cô, đồi ngực phập phồng, đầu vú cũng rung rung, khiến người ta không kiềm chế được mà muốn nhấm nháp.
Cung Triệt cúi đầu ngậm một bên, dùng môi hút chặt đầu vú, sau đó dùng răng cắn nhè nhẹ. Một chút đau đớn từ đầu vú truyền đến, Ninh Tiểu Thuần hít thật sâu, tim đập rộn lên, sau đó cảm giác vốn đau đớn chuyển thành từng đợt khoái cảm tê dại khác thường. Cô không khống chế được, nhộn nhạo trong lòng. Đầu vú theo bản năng, chớp mắt trở nên dựng đứng, trở nên cứng nhọn.
Cung Triệt mút một chút, sau đó dùng đầu lưỡi ướt át liếm láp, trêu đùa từng chút từng chút. Mỗi lần anh liếm, tim Ninh Tiểu Thuần lại đập thình thịch, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, không thể chịu nổi. Một bên ngực cô đã bị nước miếng anh làm ướt, cảm giác ướt sũng làm cô vô thức vặn vẹo người, anh lại như đứa bé bú mẹ, ra sức mút vào, trên đầu vú truyền đến cảm giác thắt chặt, có hơi sưng đau, cô bị mút đến tê dại.
Ninh Tiểu Thuần “ưm” một tiếng, hơi thở trở nên dồn dập hơn, khẽ run lên, toàn thân như miếng vải bông mềm oặt, trong miệng thốt ra từng tràng rên rĩ: “Ưm... Urg...A...” không ngớt.
Tim Cung Triệt đập thật nhanh, một luồng hơi nóng từ giữa bụng dưới ầm ầm vọt lên, khuếch tán khắp thân. Vật của anh không tự chủ được bỗng sừng sững, cứng cáp để ở nơi bí mật mềm mại phía dưới của Ninh Tiểu Thuần. Anh gầm nhẹ, buông tay Ninh Tiểu Thuần ra, xe quần lót cô xuống, tay hướng đến chỗ kín vuốt ve, nhận thấy nơi đó đã ướt sũng. Anh đưa thẳng hai ngón tay vào cánh hoa, mở cánh cửa bí mật, tiến thẳng vào trong.
Ninh Tiểu Thuần bị ngón tay anh chợt cắm vào làm hoảng sợ, không kịp nghĩ ngợi, tiếng rên trong miệng tràn ra không ngớt. Ngón tay anh ở trong cô đi lại tự nhiên, không ngừng ra vào, trước nhẹ sau mạnh, tám nông hai sâu, trong ngoài trái phải đều chạm qua, rồi đưa đến nơi sâu nhất. Mỗi lần ngón tay xâm nhập, miệng cô hơi thở đứt quãng yêu kiều, không thành điệu. Theo đúng mong muốn của anh, cô quả nhiên kêu khản cổ.
Theo vận tốc ngón tay ra vào, âm thanh vang lên trong xe. Phía dưới cô đã ướt đầy chất dịch, chảy xuôi theo bắp đùi. Khoái cảm mãnh liệt như cơn sóng dữ, ùn ùn kéo đến, cuốn phăng cô đi.
Cung Triệt căng phồng bừng bừng, bịt kín môi cô, tham lam hút vào, nuốt hết tiếng thét của cô vào trong. Lúc Ninh Tiểu Thuần nghĩ cô sắp bay lên, ngón tay bên trong chợt rút ra, lòng cô thấy trống rỗng, như rơi từ trên mây xuống.
Đang lúc cô lúc lắc đầu, bất mãn hừ lạnh, hai chân cô bị nâng lên, một chiều dài thô nóng để lên cánh hoa cô. Cô mở đôi mắt mơ màng, trong bóng tối mơ hồ thấy Cung Triệt cười kì lạ, rồi chiều dài cứng như sắt đâm thẳng vào khu vườn bí mật ướt át.
Ninh Tiểu Thuần bỗng run lên, hai chân tự động kẹp chặt lưng Cung Triệt. Chiều dài cứng lọt từng chút từng chút vào trong cánh hoa ẩm ướt, mạnh mẽ mà dịu dàng rong ruổi bên trong. Trong đầu cô trắng xoá, không nghĩ được gì, chỉ mong được bồng bềnh như vậy, mềm nhũn bám vào anh, mặc anh làm gì thì làm...
Hai người trong xe vận động dữ dội ghế ngồi kêu cọt kẹt, cảm giác rung động không ngừng, nhưng đây là xe BMW, giảm xóc rất tốt, nhìn từ bên ngoài, thân xe cơ bản không hề chấn động, vững vàng không thay đổi. Đây là thử nghiệm mới, hai người đều gắng sức, hưng phấn không thôi. Nghĩ đến khả năng có thể bị bắt gặp, càng kích thích hưng phấn trộn lẫn với cảm giác tội lỗi cùng căng thẳng, nên càng tăng thêm khoái cảm.
Trong không gian xe nhỏ hẹp, tiếng thở hổn hển rất khẽ của hai người gần bên tai, nhiệt độ cơ thể và mùi hương hoà lẫn vào nhau, tâm hồn gần gũi thân mật, tình cảm trước đây không thể so sánh được.
Cung Triệt đầy mồ hôi, thở hổn hển, nắm chặt tay Ninh Tiểu Thuần, nhẹ nhàng liếm mút vành tai cô, nói khẽ: “Có an toàn không?”
Đầu óc Ninh Tiểu Thuần chậm nửa nhịp, nghĩ một lát mới gật đầu. Cung Triệt đột nhiên xông vào, đưa vật đó đến chỗ sâu nhất, Ninh Tiểu Thuần như bị sét đánh, thân hình run rẩy, suýt ngất. Chỉ cảm thấy có gì đó sâu trong cơ thể cô bỗng nổ tung, cô ngọt ngào mà đau đớn run rẩy. Từng cơn khoái cảm đỉnh điểm đánh úp, như hoa đào xuôi dòng nước, như tơ liễu nương theo gió, tuyệt vời đến cực điểm, cô bay lên thiên đường.
Cùng lúc đó, Cung Triệt cũng gầm nhẹ một tiếng, thân mình run rẩy, dục vọng kiềm nén đã lâu bắn ra, tinh dịch như núi lửa bùng nổ, trong cô chốc lát đầy chất lỏng trắng ngà nóng bỏng, còn một ít chảy ra ngoài, theo háng chảy xuống.
Cung Triệt thở gấp gáp, nhắm mắt, bất động nằm sấp trên người Ninh Tiểu Thuần, vật đàn ông còn ở trong nơi ướt át của cô. Ninh Tiểu Thuần mệt tê người, đành ôm anh không nói, lẳng lặng nghỉ ngơi.
Một lát sau, hơi thở hai người đã bình thường lại, nhưng vật đàn ông của Cung Triệt vẫn còn trong cô, như có dấu hiệu sống lại, trái tim vốn đã khôi phục nhịp đập bình thường, lại nảy lên dồn dập.
“Cung... Cung Triệt...” Ninh Tiểu Thuần ngượng ngùng lên tiếng.
“Ừ.” Cung Triệt miễn cưỡng đáp lại, vẫn nằm trên người cô.
Anh sao không tỉnh ngộ chứ!! Ninh Tiểu Thuần xấu hổ cực kì, cô chọt chọt hông anh, ấp úng nói: “Anh, bên dưới của anh... còn... ở trong... em.”
Cung Triệt cười khẽ, nhấc người dậy, rút vật sắp sống lại ra, sau đó tiếp tục nằm ôm Ninh Tiểu Thuần. Tuy anh đã rút ra, nhưng vật đó hiện giờ lại nằm trên bụng cô, cũng xấu hổ giống thế thôi. Chỉ có điều, anh đã nở nụ cười, đây là chuyện tốt.
Cô nhúc nhích không được tự nhiên, Cung Triệt vội đè người cô lại, trầm giọng nói: “Bé cưng, về nhà cho em thêm.”
Sét vang ầm ầm, cô chết sững. Cô bị hiểu lầm, vậy nên mặt cô càng đỏ hơn, nóng quá nóng quá, sắp cháy rụi rồi. “Em... Em, không phải... ý đó...”
“Ngoan, đừng nhúc nhích...” Cung Triệt hạ giọng nói, “Ôm anh.”
Ninh Tiểu Thuần lần đầu nghe Cung Triệt dùng giọng điệu này nói chuyện, tim căng lên, chần chờ vươn tay sờ sờ đầu anh, sau đó ôm siết anh. Người Cung Triệt cứng một chút, sau đó buông lỏng. Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nóng ấm của hai người.
Thật lâu sau, tiếng Cung Triệt rầu rĩ từ tóc cô vọng ra: “Về nhà làm bánh cho anh đi.”