Trên xe ngựa, Dạ Đàm đang vùi đầu tìm thuốc, Văn Nhân Hữu Cầm với tay ra sau nắm lấy mũi tên trên lưng, dùng sức gập lại, một tiếng vang nhỏ, tên gãy thành hai đoạn. Hắn cầm đầu tên ở trước ngực, dùng một chút lực, rút cả ma tiễn ra khỏi cơ thể, mang theo một cỗ máu tươi.
Dạ Đàm vội giúp hắn bôi thuốc, trong túi Càn Khôn của nàng, không chỉ có pháp bảo của Thiếu Điển Hữu Cầm, còn trộm...... oái, “kế thừa” rất nhiều đan dược của hắn. Nàng đưa một viên tới trước miệng của Văn Nhân Hữu Cầm. Văn Nhân Hữu Cầm hỏi: “Đây là thuốc gì?”
Dạ Đàm đổ một gói thuốc bột bôi lên miệng vết thương trước ngực hắn: “Không biết. Lúc ta lấy đã xáo trộn lung tung rồi, hiện tại cũng không phân biệt rõ viên đan dược nào có công dụng gì nữa. Ngươi tạm ăn đỡ đi, nếu không có tác dụng thì ta lại đổi một viên khác thử xem.”
Văn Nhân Hữu Cầm thở dài một hơi, nhưng vẫn nuốt đan dược xuống, qua một lúc, hắn nói: “Đây là đan dược mát gan giải sầu.”
Dạ Đàm éc một tiếng, vội đút hắn một viên khác, hỏi: “Viên này là trị ngoại thương đúng không?”
Văn Nhân Hữu Cầm ngậm miệng lại, chỉ chốc lát sau liền phun ra: “Cái này...... trị âm dương mất cân bằng, buồn bực trong lòng. Vị dược sư luyện đan này, xem ra từng sống những ngày rất cáu kỉnh hậm hực nhỉ.”
Uầy...... Thiếu Điển Hữu Cầm đã từng buồn khổ đến vậy sao? Dạ Đàm im lặng lấy ra một viên nữa, Văn Nhân Hữu Cầm đang nếm bách thảo, đột nhiên, xe ngựa chợt dừng lại. Dạ Đàm vén rèm nhìn thoáng qua, chỉ thấy ngoài xe, một lão bà hình như là bị đụng phải, ngã lăn vào trong bùn, đang khóc lóc đau khổ.
Văn Nhân Hữu Cầm hỏi: “Làm sao vậy?”
Dạ Đàm nói: “Người này...... còn chưa đụng vào mà đã ngã rồi. Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”
Văn Nhân Hữu Cầm cười khổ: “Nàng đi xem thử đi, nếu không có gì đáng lo ngại, cho bà ấy chút tiền cũng được mà.” Nói đoạn, hắn bỏ một thỏi vàng vào trong tay Dạ Đàm, “Người già yếu không có gì phải sợ, nàng khéo léo đuổi đi là được rồi.”
Dạ Đàm éc một tiếng, nhận thỏi vàng kia cất vào trong lòng ngực, sau đó nàng nhảy xuống xe ngựa, đi tới trước mặt lão bà.
Lão bà đương nhiên là Đỉnh Vân giả trang, hắn vừa kêu đau, vừa híp nửa mắt. Thấy Dạ Đàm đi tới, hắn kêu đau to tiếng hơn nữa. Dạ Đàm liền đứng ở trước mặt hắn, chỉ một ngón tay vào hắn, tức giận mắng: “Thứ không có mắt nhìn! Đạo lý chó ngoan không cản đường ngươi cũng không hiểu à?!” Nàng dùng chân nhấn vào mông “lão bà”, dùng sức đạp sang ven đường, “lão bà” như quả dưa lăn qua ven đường!
Sau khi xong việc, nàng phủi phủi tay, gầm lên: “Lần này tạm tha cho ngươi, nếu có lần sau, sẽ lột da của ngươi! A...... phi!”
Văn Nhân Hữu Cầm: “......”
Chúc Cửu Âm trốn ở một góc tối: “......”
Đỉnh Vân giả dạng làm lão bà: “......”
—— đây con mẹ nó chính là cái gọi là tâm địa lương thiện của Li Quang thị đó à?!
Đào Yêu các.
Xe ngựa đi thẳng tới sâu bên trong rừng hoa đào, Dạ Đàm đỡ Văn Nhân Hữu Cầm nhảy xuống xe, trong tích tắc, tất cả mỹ nhân đều vây đến.
“Cầm lang! Trời ơi, Cầm lang bị thương rồi!” Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, Dạ Đàm còn chưa nói được câu nào, đã bị một đám mỹ nhân chen chúc tiến đến đỡ đẩy ra ngoài. Biển người chất thành đống, nếu lại chen vào nàng sợ sẽ bị bọn họ giẫm chết.
Vốn định trông cậy thừa dịp hắn bị thương sẽ chăm sóc vài ngày, tranh thủ làm thân một chút, nhưng nhìn xem tên này đắt hàng như thế, thực sự không thiếu một người như nàng chăm sóc. Chỉ đành chờ tới khi thương thế hắn lành lại đến vậy.
Nàng một đường xuống núi, vừa định bước ra khỏi Đào Yêu các, phía sau có một mỹ nhân đuổi theo tới, nói: “Ngươi phải đi sao?”
Dạ Đàm tỏ vẻ cảnh giác —— đề phòng nàng ta đến đánh mình: “Bộ ta còn chưa thể đi à?”
Mỹ nhân ngăn nàng lại, Dạ Đàm lúc này mới nhận ra nàng ta —— đây đúng là điệp tinh ban nãy cùng Văn Nhân Hữu Cầm ở trong khoang thuyền làm chuyện khó nói. Dạ Đàm nhíu mày: “Là ngươi hả.”
Đôi cánh bướm trên lưng điệp tinh khe khẽ run rấy, nàng ta nói: “Cầm lang đối với ngươi là thật tình, ngươi không thể ở lại với chàng sao?”
Dạ Đàm như nghe thấy một câu chuyện cười lớn trong thiên hạ —— tuy rằng Văn Nhân Hữu Cầm cũng xem như là vì nàng mà bị thương, nhưng nàng từ trước đến nay đều không có lương tâm. Nàng nói: “Có phải ngươi bị mù rồi không? Hắn chính là một cây củ cải to lăng nhăng. Nói dễ nghe một chút thì là đa tình, nói khó nghe một chút, thì là một dâm tặc. Còn thật tình á, nói ra thật làm cho người ta cười rụng......”
Hai chữ “răng cửa” nàng còn chưa kịp nói ra, thì đã có một đám mỹ nhân xông lên: “Ngươi nói cái gì?!”
“Lại dám nói xấu Cầm lang á!”
“Ngươi có biết chàng là một người tốt đẹp cỡ nào không......”
Dạ Đàm là bò từ dưới lòng bàn chân các nàng ra ngoài.
Ôi, không thể chọc vào, không thể chọc vào mà.
Bên ngoài Đào Yêu các, Dạ Đàm đang sửa sang lại làn váy bị kéo đến dúm dó, liền bắt gặp mấy ma binh ở phía đối diện. Nàng vội lách người trốn vào một con hẻm tối, sau đó bắt đầu hùng hùng hổ hổ: “Ma tộc đều đến đây rồi, mà Thần tộc Thiên giới một chút động tĩnh cũng không có! Thần tộc cái gì chứ, ta thấy chính là......” Nói đến đây, Hồng Quang Bảo Tình giữa trán nàng hơi hơi nóng lên, Dạ Đàm ôm trán, tiếp tục nói: “Ta thấy chính là sáng suốt uy phong, chưa bói đã biết.”
Ôi. Nàng một mặt không còn lưu luyến cuộc sống, thình lình phía sau có người nói: “Mai Hữu Cầm ở ngay tại Yêu tộc này, chỗ hắn ở, gọi là Sa La Song Thụ. Thiếu Điển Hữu Cầm không chống đỡ được bao lâu nữa, thời gian của ngươi không còn nhiều lắm.”
Ai thế? Ở gần như vậy mà mình không hề phát hiện ra?
Dạ Đàm chợt quay đầu lại, ngay phía sau nàng, chỉ cách có hơn một thước, Đông Khâu Xu chủ nhân của Tàng Thức hải đang đứng. Dạ Đàm sửng sốt: “Đông Khâu tiên sinh? Ông vẫn luôn đi theo ta sao?”
Đông Khâu Xu nói: “Ta được Thần đế ủy thác, đến đây tương trợ.”
Dạ Đàm à một tiếng, trên mặt ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng quả thực khiếp sợ —— con hẻm nhỏ vắng vẻ như vậy, ông ta nhanh chóng kề sát mặt mình, vậy mà mình không hề hay biết. Tu vi của người này, thực sự là sâu không lường được. Hắc y nhân lần trước ở hoàng cung Li Quang thị, tu vi cũng kinh thế hãi tục.
—— hắc y nhân đó không phải là ông ta đó chứ?
Lòng dạ nàng vừa lay chuyển, Đông Khâu Xu đã hỏi: “Vì sao thất thần?”
“A.” Dạ Đàm phản ứng lại, nàng trong lòng hoài nghi, nhưng trên mặt không biểu lộ điều gì, nói: “Ta chỉ đang nghĩ, tu vi của ông và Càn Khôn Pháp Tổ, không biết ai cao thâm hơn ấy mà.”
Đông Khâu Xu làm như không nghe thấy, chỉ nói: “Lập tức đi tới Sa La Song Thụ trước, tìm kiếm Mai Hữu Cầm. Nếu nguyên thần của Thiếu Điển Hữu Cầm tiêu tan hết, Hồng Quang Bảo Tình trên trán ngươi vĩnh viễn đừng mong lấy ra được.”
Dạ Đàm ờ một tiếng, nói: “Hiện tại khắp nơi đều là ma binh, nếu tiên sinh đã tới giúp ta, chắc hẳn sẽ cho ta một kiện pháp bảo lợi hại để ta phòng thân, đúng không?”
Đông Khâu Xu quả thực là phục nàng sát đất: “Ngươi thật đúng là nhạn qua bạt mao (*) mà.” Ông ta sờ sờ từ trên xuống dưới người mình, nói, “Đáng tiếc chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi, ta dùng thân hóa đạo, đã nhiều năm không cần pháp bảo.”
(*) nhạn qua bạt mao: có thể nhổ lông của chim nhạn bay qua, là một thành ngữ có nghĩa gốc để chỉ người võ nghệ siêu quần, sau để chỉ hạng người cơ hội, tham lam.
Dạ Đàm đánh giá ông ta từ trên xuống dưới một lúc lâu, trung thực mà nói: “Có thể nói “nghèo” được tươi mát thoát tục, cao thâm huyền ảo như vậy, tiên sinh thực sự là người phi thường nha, cáo từ.”
Đông Khâu Xu: “......”