Phía trước, Đỉnh Vân, Chúc Cửu Âm gia nhập chiến cuộc, đi theo Ô Đại từng bước ép sát. Huyền Thương Quân hơi nhíu mày, lui về phía sau mấy bước, triệu xuất đàn Hi Thị, tay phải nhẹ gảy, dây đàn nổi lên giông tố.
Xung quanh đất đá bay mù trời, núi lở đất mòn, tiếng kêu giết kinh thiên động địa. Dạ Đàm ngồi ở trong kiệu, biết là hai tộc Thần, Ma giao chiến, nàng không có hứng thú, cũng không muốn góp náo nhiệt. Nhưng đột nhiên, màn kiệu bị vén lên một góc, một cái đầu chim ngó vào thăm dò, lông trên đầu run run.
Nó phát hiện ra Dạ Đàm, lập tức hưng phấn chui vào, vỗ một bên cánh nói: “Đàm Đàm, thấy Người, ta thật là rất vui mừng.”
Dạ Đàm than thở: “Đáng tiếc ta thấy ngươi lại có một loại dự cảm chẳng lành.” Con chim này tên là Man Man, cả người lông chim xanh đỏ, nhưng chỉ có một bên cánh, một con mắt. Nhìn rất quái dị. Nếu như nó ở chỗ này, vậy chứng tỏ là Thiếu quân Đế Lam Tuyệt của Yêu tộc cũng ở gần đây. Dạ Đàm hỏi: “Vừa rồi là Đế Lam Tuyệt phái người bắn tên, khiến cho hai tộc Thần, Ma giao chiến sao?”
Man Man chen vào trong ngực nàng, nói: “Đàm Đàm, Người quả nhiên vẫn thanh khiết thông minh như vậy. Thiếu quân làm vậy để giúp Người nhanh chóng trốn thoát, hắn tới cản ở phía sau.”
Dạ Đàm bóp cái cổ của nó, mặt đầy dữ tợn: “Trốn cái gì mà trốn! Ta nếu là cha của Đế Lam Tuyệt, nhất định sẽ lột da hắn, may thành cái váy da hổ để mặc!”
Man Man giùng giằng kêu mấy tiếng: “Đàm Đàm, Người sao có thể nói như vậy, Thiếu quân nhà ta đối với Người nhất vãng tình thâm, ngay cả hai tộc Thần, Ma cũng dám đắc tội, Người chẳng lẽ một chút cảm động cũng không có sao?”
Dạ Đàm mặt đầy hung ác: “Ta làm Ma phi rất tốt, tự mình được hưởng vinh hoa phú quý vô tận. Hắn tới quấy rối, ta còn phải cảm động? Con cọp thúi này ở nơi nào vậy?”
Man Man giơ cánh chỉ về phía Bắc, nói: “Chính là ở bên kia.”
Dạ Đàm không còn cách nào khác, đành phải xuống kiệu, vừa đi chưa được mấy bước, liền gặp vài tên Ma binh cản đường. Bọn chúng thân là Ma tộc, cũng không đem vị công chúa Nhân tộc này coi ra gì, lúc này lập tức rút đao ngăn cản nàng, nói: “Mời Ma phi đợi ở bên trong kiệu, đừng bước xuống đất!”
Dạ Đàm tiện tay đem Man Man thả trên đất, còn đá một cái. Nàng nói: “Này. Cây quạt của ta bị rơi, giúp ta nhặt lên đi.”
Trong lúc nói chuyện, nàng chỉ tay xuống một cái, một đám lông tơ của Man Man, ngược lại rất giống cái quạt làm bằng lông chim. Mấy tên Ma binh ánh mắt nhìn theo, đang định đi nhặt. Nhưng trong nháy mắt, tay trái của Dạ Đàm khẽ mở, người phía trước hơi thở vặn vẹo. Ma khí màu tím nhạt trên người mấy tên Ma binh toàn bộ chảy ngược vào thân thể của nàng.
Tay phải của nàng đâm ra, vút lên một cái, mấy tên ma binh ngay lập tức mất mạng. Dạ Đàm rút kích, binh khí nhỏ máu, nàng than thở: “Cái thảm kịch này chỉ dạy chúng ta, biết lễ phép quan trọng cỡ nào.”
Man Man từ dưới đất bò dậy, dùng cánh phủi đất trên thân, yếu ớt nói: “Vậy Người có thể đối với ta cũng hiểu chút lễ phép được không?”
Dạ Đàm khom người túm nó lên, cầm đôi chân chim thon dài của nó phẩy phẩy, nó liền thật giống một cái quạt lông chim. Trên đất thi thể nằm lê lết, tùy ý có thể thấy phần thịt vụn còn lại của chân tay. Dạ Đàm nói: “Giữa ngươi và ta có gì phải lễ phép chứ. Đi, đi trước tìm Lam Tuyệt Thiếu Quân đầu óc có bệnh kia của ngươi đi.”
Man Man nghiêm nghị nói: “Đừng có miêu tả Thiếu Quân như vậy có được hay không? Hắn dù sao cũng là bạch hổ uy phong lẫm liệt.”
Dạ Đàm mặt đầy miễn cưỡng: “Yêu tộc đế thị nhất mạch, tất cả thành viên đều có danh xưng là Lão Hổ, chỉ có Thiếu quân nhà ngươi là Tiểu Não Phù.”
Man Man che miệng thầm vui, Dạ Đàm vừa nói chuyện với nó, vừa vòng quanh Ma binh. Một tia máu tươi bắn tới, Man Man hoảng sợ, cái đầu rúc vào ngực Dạ Đàm, sống chết không chịu lộ nửa cọng lông.
Thần tộc bên này, Thanh Hoành Quân trợ giúp anh cả Huyền Thương Quân canh giữ ở bên kiệu. Trước mặt cát đá tứ tung, mây đen che lấp mặt trăng, chiến sự không rõ. Hắn nhảy đến cạnh tán cây, tiện tay ngậm lá cây ở trong miệng, một bên rung chân một bên quan sát.
Đột nhiên, sau lưng có thanh âm thân thiết nói: “Viễn Tụ, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Thanh Hoành Quân chợt quay đầu, chỉ thấy cát bay dày đặc, Tam điện hạ Ma tộc Trào Phong tay cầm chiến liêm Tham Niệm từ trên trời hạ xuống. Hắn nhổ lá cây ra, nói điều không nên nói: “Trào Phong! Nghe nói ngươi đường đường là Tam điện hạ Ma tộc lại bị cách chức làm thám báo rồi?”
Trào Phong ho nhẹ hai tiếng, cũng may da mặt hắn không phải chỉ vì một hai câu nói mà có thể xuyên thủng. Hắn nói: “Ma chức tôn ti giàu nghèo, nhưng đều vì chúng sinh thiên hạ mà ra sức. Lòng dạ của Viễn Tụ không lẽ lại nhỏ mọn như vậy.”
Hắn nhìn lướt qua dải lụa mỏng trong tay của Thiếu Điển Viễn Tụ, chặc chặc hai tiếng, nói: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đồ của nam nhân không thể mềm mại như vậy được. Ngươi cần phải đổi binh khí, nếu không vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm đệ đệ.”
Thanh Hoành Quân nhìn pháp bảo của mình một chút, dải lụa kia được đặt tên là Kinh Hồng, cũng là pháp bảo nổi danh của Thần tộc. Nhưng không biết bị Trào Phong cười nhạo bao nhiêu lần. Hắn nói: “Ta có cứng rắn hay không, ngươi thử một chút liền biết.”
Dứt lời dải lụa của hắn phất ra, không trung nhất thời hiện ra một mảnh bảy sắc phát sáng.
Trào Phong nghênh chiến, Tham Niệm cùng Kinh Hồng giao kích, một tiếng vang dội, tia lửa văng khắp nơi, nhưng hắn còn khua môi múa mép. Hắn vừa đánh vừa lui, nói: “Viễn Tụ cần gì phải tức giận chứ? Thiên giới hễ nhắc đến con của Thần Đế, có mấy ai biết đến ngươi Thanh Hoành Quân Thiếu Điển Viễn Tụ? Ngươi phải có chủ kiến của mình, cũng không thể cả đời đi theo phía sau Thiếu Điển Hữu Cầm, làm kẻ phụ họa.”
Lụa mỏng trong tay Thanh Hoành Quân phát quang lớn hơn, rực rỡ hồng quang đem Trào Phong trói lại, hắn cười lạnh: “Khích bác ly gián, ngươi cũng chỉ có những thủ đoạn thấp kém này thôi sao?”
Trào Phong vung chiến liêm, sắc bén như dao ngăn cản dải lụa, cao giọng nói: “Nói thật luôn là không lọt tai. Nhưng nếu có một ngày, ngươi có lòng sở cầu, liền sẽ hiểu lời nói hôm nay của ta, từng câu đều là lời vàng ngọc.”
Thanh Hoành Quân biết hắn xảo trá, dứt khoát không nói thêm gì nữa, chuyên tâm ứng chiến. Bên trong kiệu, Thanh Quy chợt nghe một tiếng vang thật lớn, chiếc kiệu nhất thời nghiêng lệch. Nàng vô cùng hoảng sợ, nhô đầu ra, lại thấy lòng đất nứt ra một rãnh lớn, nửa bên kiệu đều rơi vào trong đó.
Thanh Hoành Quân nghe thấy tiếng vang từ xa, biết đã trúng kế của Trào Phong. Nhưng Trào Phong bỗng nhiên phát lực, vững vàng kiềm chế hắn, hắn đã không thể thoát ra. Cốc Hải Triều một chưởng gần như chẻ chiếc kiệu ra, một đám kim giáp thần binh đâu chịu để cho hắn đến gần Thiên Phi? Nhất thời liều chết xông lên.
Chiếc kiệu kẹt ở giữa rãnh nứt, lảo đảo muốn đổ. Thanh Quy đành phải dùng cả tay chân, bò ra ngoài kiệu. Bên ngoài Thần, Ma giao chiến, trời đất u ám. Ngay cả Thần tộc bên kia cũng không phân rõ. Nàng tránh cát đá bay tới, lảo đảo hướng theo tiếng đàn mà đi.
—— Huyền Thương Quân giỏi về đàn, đi theo tiếng đàn chắc chắn không sai.
Huyền Thương Quân đang cùng Ô Đại, Đỉnh Vân, Chúc Cửu Âm chiến đấu kịch liệt, chợt thấy sương khói mơ hồ, một nữ tử đang vội vã trốn. Không phải ai khác, chính là Dạ Đàm! Hắn có chút phân tâm, Ô Đại một búa bổ tới, cắt rơi một lọn tóc của hắn.
Hắn hẩy tay một cái, dây đàn thẳng đánh Ô Đại, tự mình bay xuống.
Dạ Đàm chỉ cảm thấy một bóng ma bỗng nhiên hạ xuống, bản thân giống như gà con gặp phải diều hâu, đột nhiên bị nhấc lên không trung. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt không lộ vẻ gì.
“Thiếu Điển Hữu Cầm!” Ta là cái giỏ! Dạ Đàm cả người đều không tốt, ánh mắt này của ngươi thật đúng là sắc nhọn, ta đều đã ẩn núp như vậy rồi, làm thế nào mà ngươi lại thấy ta?!
Huyền Thương Quân môi mỏng mím chặt, xoay người lại ngồi trên một cành cây. Ô Đại, Đỉnh Vân, Nhiên Thành ba người từng bước ép sát. Hắn chỉ có thể thuận thế đem Dạ Đàm vòng vào trong ngực.
Đây là... Ngực? Hắn xưa nay suy nghĩ kỹ càng, ánh mắt cùng tay của hắn đồng thời nhanh chóng xác nhận một lần, sau đó trong nháy mắt phát hiện không đúng —— lần trước ở Võng Lượng Thành, bởi vì bị nàng đùa giỡn, từng để mắt nhìn kỹ. Nhưng... Thật giống như không phải như vậy...
Ta đây là đang nghĩ cái gì?! Hắn còn chưa kịp xấu hổ, tiếng đàn không thuận —— hắn gảy sai một âm.
Cái nghi hoặc này rõ ràng quá mức khó coi, Huyền Thương Quân lấy ngón tay gảy dây đàn, nhưng đã bị Ô Đại chiếm được thời cơ.