Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm không dám động thủ, mắt mở trừng trừng mà nhìn Dạ Đàm kéo Mai Hữu Cầm, một đường rời khỏi hoàng cung Yêu tộc.
Chúc Cửu Âm nói: “Càn Khôn Pháp Tổ của Thiên giới đa mưu túc trí, nếu ông ta thực sự có bố trí cái gì, chỉ sợ khó lòng phòng bị.”
“Bổn tọa không phải không lo lắng.” Đỉnh Vân sắc mặt âm u, “Nhưng mẫu hậu vẫn còn bị cấm túc trong cung, mẫu tử Triều Phong đang xuân phong đắc ý. Ta chung quy không thể để công lao to lớn trước mắt hôm nay vuột khỏi tầm tay được.”
Hai người bọn hắn do dự, Dạ Đàm kéo Mai Hữu Cầm, lại đi được thong dong.
—— Đỉnh Vân à Đỉnh Vân, bộ dạng do dự, nhìn trước ngó sau đó của ngươi, bản công chúa dắt ngươi đi dạo ba năm hay năm năm đều không hề áp lực.
Trên con đường dài của Yêu tộc, yêu đến yêu đi. Mãi cho đến khi xác nhận Ma tộc không bám theo nữa, Dạ Đàm mới dừng bước chân, giơ tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán: “Cảm tạ trời đất, may mà người tới là Đỉnh Vân.”
Bên cạnh nàng, Mai Hữu Cầm đến tận lúc này mới im miệng, còn tiện thể nhắc nhở Dạ Đàm một câu: “Năm nghìn sáu trăm chữ rồi, còn cần nói nữa không?”
Dạ Đàm cũng chưa phát cáu, nàng chua xót hỏi: “Sao ngươi không nói tới mười vạn chữ, đủ để viết sách truyện luôn cho rồi?!
Mai Hữu Cầm không chút nào để ý tới lời nói móc của nàng, nói: “Đến Yêu tộc này cứu người một vạn lượng, cắt tóc cho Yêu hoàng, bạch hổ thân vương một vạn lượng. Cùng ngươi diễn trò, năm nghìn sáu trăm lượng. Tổng cộng là hai vạn năm nghìn sáu trăm lượng. Trả thù lao!”
Dạ Đàm sờ sờ Hồng Quang Bảo Tình trên trán, nói: “Kỳ thực cách thoải mái kiếm tiền, bổn cô nương có rất nhiều rất nhiều, nhưng ta e rằng chẳng có cách nào vừa ý cái pháp bảo trên đầu này.” Tay phải Mai Hữu Cầm đè lên chuôi kiếm của mình, mắt thấy hắn sắp rút kiếm, Dạ Đàm vội nói: “Xem ra bổn cô nương chỉ có thể đi dọn gạch, vất vả kiếm một chút tiền rồi.”
“Dọn gạch?” Mai Hữu Cầm nhíu mày, hiển nhiên không hiểu ý nghĩa của hai chữ này.
Dạ Đàm phất phất tay, ý bảo hắn cùng mình đến.
Yêu tộc, Hàn Minh uyên.
Cây cối xung quanh đóng băng, trời lạnh thấu xương.
Ở giữa tuyết trắng đầy đất, một cái động màu đen nhìn qua giống như một cái giếng cạn, lại vừa giống một con mắt. Một con hùng yêu nhìn thấy bọn họ, lập tức chào đón, hỏi: “Cô nương và công tử là tới lấy Hàn Minh tinh thể sao?” Đây là một con gấu yêu tinh, hắn tuy rằng da lông dày, nhưng vẫn bị lạnh cóng đến cả người phát run. Hắn xoa tay giậm chân, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nói: “Chúng ta thảo luận giá cả trước, chờ sau khi cô nương đi ra, lão hùng ta sẽ giải quyết hết tất cả công việc, Hàn Minh tinh thể trên người cô có bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, toàn bộ bán cho lão hùng ta, thế nào?”
Dạ Đàm nói: “Một khối chín ngàn lượng.”
Hùng yêu này nhất thời vẻ mặt tươi cười —— sòng phẳng như vậy, vừa nhìn đã biết là người từng trải, khả năng còn sống trở về rất lớn. Hắn vội vàng đáp ứng: “Được thôi, lão hùng ta chuẩn bị cho hai vị xuống dưới ngay đây!”
Dạ Đàm quay đầu lại nhìn Mai Hữu Cầm, nói: “Ngươi ở đây chờ ta.”
Mai Hữu Cầm nhìn nàng, lại nhìn cái giếng cạn, nói: “Ta cũng đi xuống dưới.”
“Phía dưới rất lạnh.” Dạ Đàm từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái áo bào da lông mềm mịn khoác lên người, quấn kín mít chính mình lại. Mai Hữu Cầm nói: “Ngộ nhỡ ngươi chạy trốn thì phải làm sao?”
Dạ Đàm tức cười: “Ngươi...... lấy dạ tiểu nhân, đo lòng quân tử. Được, ngươi cứ việc đi, lạnh chết ngươi luôn!”
Mai Hữu Cầm mới không quan tâm nhiều như vậy, đi theo nàng một đường xuống đến mắt cực uyên.
Nơi này đúng là giống như giếng cạn, nhưng càng xuống phía dưới, nhiệt độ lại càng thấp. Liền ngay cả Mai Hữu Cầm cũng bất giác rùng mình một cái. Hắn nhìn về phía Dạ Đàm bên cạnh, hỏi: “Ngươi không lạnh à?”
Dạ Đàm liên tục xoa xoa tay: “Hỏi thừa! Cái loại nhiệt độ này, đã là một người sống, nào có ai không lạnh đâu? Nếu không có Hồng Quang Bảo Tình này ở đây, bổn cô nương nên tới chỗ này kiếm tiền sao?” Vừa nói đến đây, nàng liền nhịn không được mà muốn mắng Thiếu Điển Hữu Cầm.