Trong trời băng đất tuyết này, cây cỏ màu xanh biếc rất dễ thấy, chỉ chốc lát sau, Dạ Đàm tìm được một gốc cây. Nàng hướng Mai Hữu Cầm vẫy tay, nói: “Ngươi cầm cỏ này đi lên, tắm rửa trước đi.”
Mai Hữu Cầm nhận lấy cây cỏ giống như nhận lấy bảo bối, khóc thút thít hỏi: “Ngươi thì sao?”
“Còn biết quan tâm ta à.” Dạ Đàm như được an ủi, “Ta sẽ tìm thêm Hàn Minh tinh thể, chúng ta không dễ gì mới đến tận đây, chỉ mang một khối đá lên thì không có lời. Tấm da bào trên người ta, nhìn thấy không, chỉ riêng việc luyện chế đã tốn hai vạn lượng bạc, trải qua lần này sẽ không thể sử dụng được nữa. Còn có cái xẻng này và những thứ khác, có oán trùng, tất cả đều không thể mang đi. Nếu không nhân gian sẽ phát bệnh dịch, đến lúc đó rất phiền phức.”
Nàng tiễn Mai Hữu Cầm tới cửa động, nói: “Ngươi đi lên đi, y phục trên người và những thứ khác đều phải vứt đi. Dùng gốc cỏ này nấu tuyết, tẩy trừ thân thể thật kỹ.”
Mai Hữu Cầm nhìn nàng, lại nhìn gốc cỏ, cũng cảm thấy mình cứ như vậy mà đi thì không trượng nghĩa. Hồi lâu, hắn nhăn nhó nói: “Ta...... ta cùng ngươi đi lấy đá.”
“Sao cứ không chịu nghe lời vậy!” Dạ Đàm tỏ vẻ không còn lời nào để nói, “Được rồi được rồi, vậy ngươi không được khóc nha, cũng đừng để bị đông cứng nữa, nhất định phải dùng sức chạy dùng sức nhảy. Còn nữa, hãy nhìn những dấu chân trên tuyết, chú ý tránh băng thú.”
Mai Hữu Cầm đáp ứng một tiếng, lúc này thực sự đi theo phía sau nàng, nhảy còn cao hơn thỏ.
Nhảy được vài bước, hắn lại thấy một gốc cỏ, không khỏi chìa tay hái lấy. Nhưng vừa mới nhổ lên, đột nhiên, “vùng đất lạnh” dưới cỏ bỗng ngẩng đầu, lộ ra hai con mắt dọc màu xanh rét buốt.
Mai Hữu Cầm còn chưa kịp phản ứng, Dạ Đàm đã một phen nắm chặt hắn, nhanh chân chạy như điên. Phía sau, quái thú mắt dọc đứng dậy, một thân băng cứng như áo giáp. Nó mạnh hà một hơi về phía hai người, nhất thời nhũ băng gai, rải suốt dọc đường.
Mai Hữu Cầm trở tay nắm lấy Dạ Đàm, đầu cũng không dám quay lại, chạy thục mạng. Phía sau, bước chân của băng thú chấn đến rung động vùng đất lạnh, đầu lưỡi trắng như tuyết liếm vào sau lưng hắn một cái. Mai Hữu Cầm chỉ cảm thấy cả người tê rần, cả tấm lưng đều kết một lớp băng.
May mà tu vi hắn không tệ, Dạ Đàm cũng không cản trở, hai người một đường chạy trối chết, lúc này không còn lạnh nữa, mồ hôi lạnh vã đầy người.
Dạ Đàm kéo Mai Hữu Cầm nằm sấp phía sau một khối băng nham, để hắn rụt vào trong da bào của mình sưởi ấm. Băng thú kia ở ngay phía trước, nhưng cái mũi lại không quá thính. Nó tìm vài vòng, rồi lại quay về trong gốc hang nằm sấp mà ngủ. Dạ Đàm chọt chọt Mai Hữu Cầm: “Ngươi xem hai ta, có giống hai con chuột chũi không hả?”
Mai Hữu Cầm hừ một tiếng, ban nãy hoảng loạn tháo chạy, ngay cả sợ hãi cũng quên luôn. Áo choàng này thật là ấm áp, băng phía sau lưng Mai Hữu Cầm tan ra, Dạ Đàm giúp hắn đập từng cái một xuống.
“Được rồi, tiếp tục khởi công thôi.” Dạ Đàm vòng qua băng thú, tiếp tục đào Hàn Minh tinh thể. Mai Hữu Cầm không cần mấy tảng đá đắt tiền đó, hắn vô cùng chuyên chú tìm cỏ khắp nơi trên đất. Dạ Đàm chốc chốc sẽ nhỏ giọng gọi hắn một tiếng, để tránh lại đông cứng.
Mai Hữu Cầm tìm cỏ trong các khe hở trên đá, trong tay cầm bốn năm gốc, cuối cùng hắn cũng cảm thấy trong lòng ổn định được một chút.
Ở băng vực nhả khí thành sương, Dạ Đàm lại gọi hắn một tiếng: “Mai Hữu Cầm?”
Tiếng gọi đó, giống như một sợi dây thừng trong băng vực mênh mông, dẫn dắt, gắn bó, khiến kẻ khác không sợ hãi, không lạc đường.
“Ở đây.” Hắn cũng nhẹ giọng đáp lại.