“Ai?!” Li Quang Dương bỗng quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng râm ở góc Ngự Thư phòng, thấp thoáng một người đang đứng. Thân hình y bị áo bào và tay áo dài che khuất, nhưng trên mặt y lại có những đường vân kỳ lạ —— giống như xà văn mọc trên mặt người.
Kinh khủng và quái dị nói không nên lời! Li Quang Dương thậm chí tưởng rằng mình gặp phải ác mộng! Mà xà văn nam tử trong bóng râm chậm rãi đi tới, giọng nói của y cũng giống rắn độc, lạnh như băng, âm u, yên lặng mà tích nọc độc.
Y nói: “Giao thứ đó ra đây.”
Li Quang Dương đột nhiên nhớ ra, xà văn như vậy, ông từng thấy qua!!
“Thần, Thần Ma Chi Tử?! Sao có thể?!” Ông gần như là thất thanh quát: “Thần Ma giao hợp sinh con, vì hai khí thanh, trọc bài xích lẫn nhau, không chỉ dơ bẩn, mà còn đoản thọ! Ngươi...... sao có thể?!”
Xà văn nam trước mắt hiển nhiên không hề nghe những lời ông nói, y áp sát vào Li Quang Dương, một phen bóp lấy cổ ông: “Thứ đó ở đâu hả?!”
Khoảng cách gần, Li Quang Dương liền ngửi thấy một cỗ mùi hôi thối trên người y. Bệnh văn này, là hai khí thanh, trọc giao nhiễm cho nhau mà thành. Đến một thời điểm nhất định, da thịt sẽ từ chỗ bệnh văn bắt đầu chậm rãi thối rữa, không chỉ đau đớn chịu không thấu, mà còn chảy mủ sinh ra giòi bọ, thối không ngửi nổi.
Càng đáng sợ hơn chính là, mùi hôi thối rữa mà bọn họ phát ra, nếu hai tộc Nhân, Yêu lây nhiễm, cực dễ gây nên dịch bệnh.
Cho nên, Thần Ma Chi Tử luôn bị Tứ giới xem là vật dơ bẩn. Không chỉ Thần, Ma ghét bỏ, mà ngay cả hai tộc Nhân, Yêu cũng tuyệt đối không thể cùng dung. Bọn họ hoặc là bị thiêu chết, hoặc là tự mình yên lặng chín rữa thành một bãi thịt thối.
Những người đi ngang qua, ngay cả liếc mắt nhiều hơn một cái, đều cảm thấy bẩn mắt.
Mà người trước mắt này, y tuy rằng đã đang mục rữa, nhưng lại có tu vi sâu không lường được!
Tim Li Quang Dương đập càng lúc càng mạnh —— không thể nào, từ khi nào Tứ giới sinh ra một Thần Ma Chi Tử, nhưng lại có được tu vi như thế?! Hiện tại, y đến Li Quang thị, là muốn tìm cái gì?
Trong lòng ông phát lạnh, Li Quang thị có bảo bối gì, đáng để Thần Ma Chi Tử luôn ẩn nấp ở Tứ giới này tự mình tới tìm?
......Địa Mạch Tử Chi......
Quả nhiên, ông vừa nghĩ tới trong đầu, xà văn nam trước mắt đã khàn khàn giọng, hỏi: “Địa Mạch Tử Chi của ta, đang ở đâu?”
Giữa lúc này, Li Quang Dương đột nhiên lại cảm thấy có chút may mắn —— không phải người này cướp Địa Mạch Tử Chi đi! Gốc song hoa trắng đen kia, người khác không biết. Nhưng ông là một người yêu hoa đến si mê, lại biết lai lịch của gốc hoa hiếm thấy này.
Hoa này vốn sinh trưởng bên trong trời đất hỗn độn, sau khi Bàn Cổ khai thiên, hỗn độn khí bị rìu Bàn Cổ chém ra làm hai. Thanh khí bay lên, trở thành Thiên giới nơi Thần tộc ở. Trọc khí trầm xuống, biến thành Ma giới.
Mà hai tộc Nhân, Yêu ở giữa hai giới Thiên, Ma cùng nhau chung sống, bởi vì không có hai khí thanh, trọc, cho nên tu vi không thể sánh bằng Thần, Ma.
Tứ giới ổn định đã lâu, nhưng trong Thượng Cổ Tàn sách ghi lại, có một gốc cây hoa thượng cổ hiếm thấy, tên là Địa Mạch Tử Chi. Nếu nó nở rộ, có thể nắm trong tay hỗn độn khí, lệnh trời đất một lần nữa khép kín, lần thứ hai quy về hỗn độn. Tàn sách thậm chí nhắc tới, bên trong Quy Khư có sinh trưởng một gốc cây Địa Mạch Tử Chi. Nhưng truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, thứ đã quá lâu đời, nghe tới chỉ thấy buồn cười.
Li Quang Dương cũng không hề cho là thật.
Mãi đến một ngày cách đây mười lăm năm, ông tận mắt nhìn thấy gốc hoa này!
Nửa gốc hoa đen, nửa gốc hoa trắng, một thanh một trọc, quấn vào nhau mà sinh trưởng. Nó ở ngay trong hoa viên, cùng bức họa trong Thượng Cổ Tàn sách giống nhau như đúc. Từ đó đến nay, ông giống như bị câu hồn phách, tỉ mỉ chăm sóc, tâm sự cùng hoa.
Sách cổ có nói, Địa Mạch Tử Chi rất khó nở hoa. Ông thậm chí không hề nghĩ tới, cả đời này của mình có thể đợi được ngày đó. Dù sao những thần vật thượng cổ này, phần lớn coi thường thời gian.
Cây bàn đào của Vương Mẫu, không phải cũng ba nghìn năm mới nở một bông hoa, ba nghìn năm mới kết một quả đó sao?
Nhưng gốc Địa Mạch Tử Chi này, lại trò chuyện cùng ông mỗi ngày, khỏe mạnh lớn dần. Cuối cùng, nó kết ra đóa hoa xinh đẹp nhất trên đời. Đó là một món quà từ thiên đường! Thiên địa chí bảo xinh đẹp như thế, làm sao có thể thuộc về Thần Ma Chi Tử mùi hôi dơ bẩn trước mắt này được chứ?