“Ngươi quả nhiên biết nàng ở đâu!” Hai mắt Mai Hữu Cầm phun ra lửa, chữ chữ hàm sát. Dạ Đàm lấy tay cầm kiếm của hắn, chậm rãi dời khỏi cổ Thiếu Điển Lạt Mục. Mai Hữu Cầm không muốn tổn thương nàng, chỉ là càng tức giận thêm: “Ngươi còn bảo vệ hắn!”
Thiếu Điển Lạt Mục nói: “Nguyệt Hạ có chuyện thương lượng với các ngươi.”
Dạ Đàm nói: “Ta không muốn nói, ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Nàng xoay người định đi ra ngoài, Thiếu Điển Lạt Mục chặn ngang nắm lấy cổ tay trắng ngần của nàng: “Tránh né không phải là cách giải quyết, hiện tại tất cả mọi người đều ở đây, không bằng cứ nói thẳng ra đi.” Hắn nhìn lướt qua Văn Nhân Hữu Cầm và Mai Hữu Cầm, nói: “Nguyệt Hạ tới tìm ba người chúng ta, là có chuyện thương lượng.”
Hắn đem những lời Dạ Đàm nói ở Ẩm Nguyệt hồ, thuật lại một lần. Văn Nhân Hữu Cầm và Mai Hữu Cầm cũng bình tĩnh lại. Văn Nhân Hữu Cầm nói: “Nguyệt Hạ là nói, ba người chúng ta là mảnh vỡ linh hồn của sao trời, bởi vì khi độ kiếp bị thiên lôi đánh trúng, cho nên rơi xuống nhân gian?”
Dạ Đàm nói: “Đúng.”
Bên cạnh Mai Hữu Cầm nói: “Nếu ba người chúng ta hợp nhất ý niệm, có thể lấy mảnh vỡ giữa trán ngươi ra, giải trừ đau đớn trên người ngươi, cũng không phải chuyện gì to tát. Sao ngươi không nói sớm?”
Dạ Đàm nói: Ta không nói sớm, đương nhiên là vì chuyện này có nguy hiểm. Nếu ý niệm của các ngươi không đủ chuyên chú, chẳng những không lấy được thứ này ra khỏi trán ta, ta sẽ chịu thêm phản phệ mà chết. Mà ba người các ngươi, cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.” Nàng cúi đầu, hồi lâu mới buồn bã nói: “Ta không hy vọng bởi vì một mình ta, khiến các ngươi đều rơi vào trong nguy hiểm.”
Nhưng đây đều là giả, nếu ta thực sự không muốn các ngươi gặp nguy hiểm, ta đã không nói bất cứ điều gì rồi.
Nàng buông ánh mắt xuống, không nhìn ai cả.
Văn Nhân Hữu Cầm giữ chặt tay nàng, nói: “Nguyệt Hạ đừng nghĩ như vậy, ta đã dùng tình cảm đối với nàng, vậy phần tình cảm này, tự nhiên không phải chỉ để nói ngoài miệng.”
Hắn vừa nói như vậy, Mai Hữu Cầm nhất thời rất không vui, một tay đẩy hắn sang một bên, hỏi: “Ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ta chỉ là nói ngoài miệng thôi á?”
Văn Nhân Hữu Cầm đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thản nhiên nói: “Một người thấy côn trùng là sợ đến mức phát run, chẳng lẽ......”
Hắn còn chưa dứt lời, Mai Hữu Cầm đã đâm một kiếm tới, chém rơi một dải lụa trên áo Văn Nhân Hữu Cầm.
——luận tu vi, Văn Nhân Hữu Cầm không bằng hắn.
Thiếu Điển Lạt Mục không tham dự vào trận tranh chấp này, hắn nói: “Nếu tất cả mọi người không có vấn đề gì, vậy thì chúng ta bắt đầu luôn đi. Chúng ta phải làm như thế nào?”
Ngoài thạch ốc, một giọng nói truyền đến: “Có lão phu hộ pháp cho các ngươi, tin chắc rằng vạn vô nhất thất (*).”
(*) vạn vô nhất thất: không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào
Dạ Đàm quay sang, liền thấy Đông Khâu Xu áo bào tay áo rộng thùng thình, xuất hiện ở cửa. Ông ta vẻ mặt khoan dung, đạo mạo nghiêm trang. Ở phía sau ông ta, còn có Thanh Hành quân, Đế Lam Tuyệt và Tử Vu đi theo.
Thanh Hành quân ôm chậu hoa của Hồ Tuy trong lòng, rất có ý nghĩ sâu xa mà nhìn thoáng qua Dạ Đàm. Đế Lam Tuyệt nghe Đông Khâu Xu nói “không có một chút sai sót nào”, hiểu được đây là cố ý giấu diếm, nhất thời muốn nói lại thôi.
Thiếu Điển Lạt Mục nhìn về phía Đông Khâu Xu, mày nhíu lại: “Ông là......”
Đông Khâu Xu phất ống tay áo một cái: “Chủ của Tàng Thức hải, Đông Khâu Xu.” Tiếng tăm vang lừng của Đông Khâu Xu, Văn Nhân Hữu Cầm, Mai Hữu Cầm, Thiếu Điển Lạt Mục đương nhiên đều đã nghe nói qua. Ông ta lạnh nhạt nói: “Căn cốt của cô bé này, lão phu tương đối yêu thích. Hôm nay giúp nàng vượt qua nguy nan, tất nhiên là có ý định thu nàng vào môn hạ ở Tàng Thức hải. Ba vị nghĩa sĩ cứ yên tâm, có lão phu đây bảo đảm, tính mạng của các ngươi tuyệt đối không có gì đáng ngại.”
Thiếu Điển Lạt Mục nhìn thoáng qua Dạ Đàm, nói: “Nếu Đông Khâu tiên sinh đã nói như vậy, bọn ta đương nhiên yên tâm. Nhưng ta còn có mấy câu, muốn nói riêng với nàng.”
Đông Khâu Xu hiển nhiên đồng ý.