Nội điện Thùy Hồng điện, Càn Khôn Pháp Tổ và Thiếu Điển Tiêu Y giúp Huyền Thương quân dung hợp nguyên thần, khó tránh cũng mệt mỏi chịu không nổi, hai người đang nhắm mắt điều tức. Lúc Huyền Thương quân vừa tỉnh, vì tìm Dạ Đàm mà lao ra ngoài. Hiện tại lại vì trốn Dạ Đàm, vội vàng trở vào.
Nghê Hồng thượng thần lập tức bưng đan dược tới, nói: “Mẫu hậu đã nói, con mới vừa tỉnh lại, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Huyền Thương quân thấy sắc mặt bà già nua đi rất nhiều, không khỏi thi lễ sâu với bà: “Là nhi thần bất hiếu, làm cho mẫu hậu lo lắng.”
Hốc mắt Nghê Hồng thượng thần ửng đỏ: “Con là đứa trẻ ngoan, là đứa con mẫu hậu lấy làm tự hào, không có bất cứ chỗ nào sai cả.”
Ngoài cửa, Thanh Hành quân đang theo vào lại chậm rãi lui ra ngoài.
Huynh trưởng tỉnh lại, phụ thần, mẫu thần, cũng yên tâm rồi.
Cả Thiên giới này, không có chuyện của hắn nữa. Hắn có thể tiếp tục giống như trước đây, trốn ở trong khe hở mà sống. Hắn đã vì sự thức tỉnh của huynh trưởng mà mừng rỡ như điên, nhưng lại khó tránh khỏi phiền muộn. Hắn cúi đầu, gạt gạt lá cây rau thơm trong lòng ngực, thở dài trong lòng.
Thực ra có đôi khi, thần tiên trên trời vẫn cứ là hoa cỏ trong chậu, mỗi cái đều có ưu điểm riêng.
Hắn vừa đi ra ngoài, Bộ Vi Nguyệt liền tiến vào.
Nàng vẫn không tin, cái áo lót dơ bẩn đó, thật là Huyền Thương quân cất giữ bên người. Nhất định là tiện nhân kia cố ý bỏ vào. Nàng hiểu rất rõ Thiếu Điển Hữu Cầm, nếu hắn phát hiện có người đặt thứ dơ bẩn như thế chung một chỗ với pháp bảo bản mạng của mình, hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nàng mỉm cười thi lễ với Thần hậu, Thần hậu khẽ gật đầu. Bộ Vi Nguyệt liền đưa túi Càn Khôn trong tay cho Huyền Thương quân: “Mới vừa rồi gặp Thanh Quỳ công chúa, nàng nhờ ta chuyển giao vật này cho quân thượng. Ta thấy là vật bên người của quân thượng, tiện thể mang đến cho quân thượng. Vẫn xin quân thượng không lấy làm phiền lòng.”
Ánh mắt của Thiếu Điển Hữu Cầm khi đang nghe thấy “Thanh Quỳ công chúa” nảy lên một chút. Nhưng trước mặt mẫu hậu, cảm xúc này rất nhanh thu lại thành vô hình. Hắn đưa tay tới nhận.
Bộ Vi Nguyệt vội nói: “Ta giúp quân thượng mở ra xem, nếu bên trong thiếu thứ gì, Vi Nguyệt không đảm đương nổi trách nhiệm đâu.”
Nói đoạn, nàng trực tiếp đổ đồ vật trong túi Càn Khôn lên giường. Cái yếm bên trong đó, mềm mại sáng rõ đến kỳ cục.
Bộ Vi Nguyệt cười lạnh —— cho dù cái yếm này quân thượng thực sự biết rõ, Thần hậu thấy, cũng nhất định truy hỏi. Nàng ta và quân thượng chưa thành thân, đã giao đồ bên người như thế cho quân thượng, một nữ tử phẩm chất bại hoại như vậy, Thần hậu sao lại ngồi nhìn nàng ta trở thành Thiên phi tương lai, thậm chí là Thần hậu Thiên giới đời kế tiếp được chứ?!
Như nàng mong muốn, cái yếm rớt ra ngoài. Huyền Thương quân liếc mắt lướt nhanh thấy, gần như là cực nhanh nắm lấy trong tay, sau đó không dấu vết mà nhét vào trong tay áo. Hắn quả nhiên biết rõ...... Bộ Vi Nguyệt trong lòng rỉ máu, lại hận ý cuồn cuộn với Dạ Đàm.
Nàng liếc mắt nhìn Thần hậu, nhưng mà Thần hậu luôn luôn dịu dàng giữ lễ cũng chỉ cực nhanh liếc mắt nhìn một cái —— bà cũng là nữ tử, sao có thể không rõ đó là vật bên người của nữ nhân gia chứ?
Nhưng bà lại ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, nói: “Thanh Quỳ là một đứa nhỏ thận trọng, mấy thứ này do nàng bảo quản, nhất định sẽ không đánh rơi. Vẫn là uống thuốc trước đi.”
Bà làm như không thấy! Bộ Vi Nguyệt sửng sốt —— tại sao?
Thần hậu đút đan dược cho Huyền Thương quân, rồi rót một ly Dao Trì tịnh thủy để cho hắn uống thuốc.
Tại sao?
Đương nhiên là bởi vì trước kia bà đã từng “bắt gian tại giường” hai người họ. Nữ nhân tình trường là lúc, giữ lại những tín vật này, mặc dù có chút vượt quá lễ nghi, nhưng ngẫm lại thì đứa con trai luôn luôn cao ngạo lạnh lùng cũng có người cùng nó nhớ nhung nhau, lễ giáo cũng sẽ không tính là gì. Dù sao “Thanh Quỳ” đối với con trai mình, cũng là dùng tình cảm sâu đậm.
Thiếu Điển Hữu Cầm mặt không chút thay đổi mà thu túi Càn Khôn vào, Càn Khôn Pháp Tổ và Thiếu Điển Tiêu Y cũng điều tức xong.
Ba người bọn họ ở cùng một chỗ, tất nhiên còn có việc quan trọng cần bàn. Thần hậu tỏ ý với Bộ Vi Nguyệt: “Hữu Cầm đã uống thuốc xong, chúng ta đi ra ngoài trước, đừng quấy nhiễu nó nghỉ ngơi.”
Bộ Vi Nguyệt ngoài mặt tươi cười, lễ độ mà thi lễ cáo lui. Mãi cho đến khi ra khỏi Thùy Hồng điện, nàng mới nôn ra một búng máu —— Li Quang Thanh Quỳ, ngươi hãy nhớ kỹ ngày hôm nay!