Huyền Thương quân một đường đi tới trước Thiên Ba viện, muốn vào, nhưng lại không vào. Hắn ở trong mênh mông gió mát đi tới đi lui vài lần. Phi Trì nhìn không nổi nữa, rốt cuộc nói: “ Hay để tiểu nhân đi vào thông báo giúp quân thượng một tiếng nhé?”
Huyền Thương quân nhìn nhìn cửa lớn đang đóng chặt của Thiên Ba viện, nếu thực sự đi vào, chỉ sợ nàng vẫn sẽ nháo muốn bỏ đi Hồng Quang Bảo Tình.
“Thôi.” Hắn nói, “Ngươi quay về phòng đan dược của bản quân, đem hết tất cả những hộp đan dược màu đen tới đây, giao cho công chúa nghiên cứu phương pháp luyện đan.”
Đan dược đựng trong những hộp đan này, toàn là ma đan. Nhưng nếu chỉ nghiên cứu phương pháp luyện đan thôi, Phi Trì cũng không hoài nghi: “Vâng.”
Màn đêm bao phủ Thiên giới đã mang theo vài phần lạnh lẽo. Huyền Thương quân khép chặt y bào, trông về cửa điện. Nhưng cửa điện của Thiên Ba viện, dưới mắt nhìn của hắn, là xa không với tới được. Bên cạnh, Hàn Mặc còn ở đây để an ủi: “Quân thượng vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi ạ. Tiểu nhân ở chỗ này trông chừng, bảo đảm không để công chúa ra khỏi cửa, tuyệt không gặp rắc rối. Ách......” Suy nghĩ một chút, hắn lại lo lắng, thêm vào một câu, “Ít nhất không ra khỏi cửa gặp rắc rối.”
Nhưng mà một lòng trung thành, chỉ đổi lại một cái nhìn lạnh lẽo của quân thượng.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc lên ở phương Đông.
Huyền Thương quân chỉnh đốn y phục rời giường, cả một đêm trôi qua, hắn lại không có khoảnh khắc nào yên lòng. Hồi ức trôi nổi trầm lắng, tạp niệm như cỏ hoang mọc thành bụi.
Không dễ dàng gì mới vào mộng, liền có một giọng nói ghé vào tai hắn gọi: “Thiếu Điển Lạt Mục!”
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhân duyên kiếp này, đã kết vào trong cuộc đời hắn.
Hắn ra khỏi cửa điện, ánh mắt không tự chủ được, lại nhìn về phía Thiên Ba viện.
——hôm qua lúc chia tay, nàng ở trước mặt Thiếu Điển Lạt Mục, Văn Nhân Hữu Cầm và Mai Hữu Cầm đau lòng muốn chết, hắn chưa từng nhìn thấy, lại rõ ràng ngay trước mắt. Đã phân không rõ cái nào là mảnh vỡ thiên thạch, một ngàn bảy trăm năm, ba đoạn năm tháng hồng trần, đem một đời nhạt nhẽo như nước lã của hắn tô vẽ màu sắc sặc sỡ.
Nhưng cánh cửa điện kia, hắn lại không có dũng khí đến gõ.
Thương thế của nàng cũng không biết có tốt lên hay chưa......
Hắn hồn vía lên mây, Phi Trì và Hàn Mặc đương nhiên là không hiểu ra sao.
Đúng lúc này, Văn Khúc tinh quân đi nhanh tới. Liếc mắt thấy Huyền Thương quân, hắn nhất thời vui mừng ra mặt: “Sư tôn!” Hắn là đệ tử dưới tòa đứng đầu của Huyền Thương quân, tuổi còn trẻ, đã là một trong hai mươi tám vì tinh tú.
Huyền Thương quân nhìn thấy hắn thì gật gật đầu, chỉ mang dáng điệu của sư tôn, sắc mặt nghiêm túc.
Văn Khúc tinh quân cũng quen rồi —— nếu người cười một cái, không phải sẽ hù chết mọi người sao? Hắn nói: “Đệ tử được thấy sư tôn không sao, vui mừng khôn xiết. Mấy ngày nay, đệ tử cẩn thận tuân theo lời dạy bảo của sư tôn, vẫn hướng dẫn nhóm sư đệ, sư muội luyện tập tu vi. Sư tôn có muốn khảo giáo một lần không?”
Khảo giáo? Huyền Thương quân nhíu mày —— đây cũng là một cái lý do. Có thể gọi nàng đến, khảo giáo bài học một chút. Khi ở trước mặt các đệ tử, có lẽ nàng cũng không dám làm ầm ĩ chuyện Hồng Quang Bảo Tình.
Ánh mắt hắn trầm tĩnh như nước, đáy mắt lại lắng đọng sự vui mừng: “Cũng được. Ngươi tạm triệu tập mọi người tới Thùy Hồng điện, để bản quân xem xem các ngươi dạo này có tiến bộ hay không.”
Văn Khúc tinh quân dập đầu đáp: “Vâng.”
Huyền Thương quân tất nhiên đặc biệt dặn dò một câu: “Thanh Quỳ công chúa của Thiên Ba viện, cũng nhập học ở Thượng Thư Nang được một thời gian rồi. Ngươi cũng gọi nàng tới đi.”
Văn Khúc tinh quân làm sao hiểu được sự sâu xa trong đó? Hắn chỉ ca ngợi sư tôn suy nghĩ chu đáo, vội nói: “Đệ tử tuân mệnh.”
Tiên thị Phi Trì ở ngay bên cạnh, hắn đang phân rõ ý tứ của quân thượng nhà mình. Huyền Thương quân lại nhìn nhìn y bào trên người mình, đột nhiên hỏi một câu: “Bộ trang phục này, có trắng quá hay không?”
“Ách......” Phi Trì kinh ngạc đến ngây người, “Hả?!”
Huyền Thương quân sắc mặt lãnh túc, nói: “Bản quân bị thương nhiều ngày, sắc mặt tất nhiên không tốt. Một bộ đồ trắng, chỉ có thể hình dung sự tiều tụy. Phi Trì, ngươi theo bản quân vào trong thay y phục.”
Phi Trì dùng sức nguấy nguấy lỗ tai, mắt trừng thành con gà đen —— trời ơi, ta không phải điếc rồi chứ?!
Huyền Thương quân đã bao giờ để tâm đến chuyện y phục của mình có tôn lên sắc mặt của mình hay không đâu!!
Một canh giờ sau, mắt thấy đệ tử của Huyền Thương quân đều đến đông đủ. Phi Trì lảo đảo loạng choạng đi tới, dưới chân giống như giẫm lên bông vải. Hàn Mặc đang chuẩn bị hoa quả và trà bánh, thấy thế không khỏi khó hiểu: “Ngươi làm sao vậy? Bước đi giống như sắp bị gió thổi bay ấy.”
Phi Trì ghé sát bên tai hắn, tay trái cong lên che chắn ở trên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi, quân thượng ở nội điện thử y phục và phát quan (mão tóc) một canh giờ. Ngay cả dải lụa thắt bên hông cũng thay đổi mấy cái. Hơn nữa......” Phi Trì lung lay muốn ngã, “Ngài ấy còn dùng Băng Cơ Ngọc Nhan cao đắp mặt một canh giờ......”
Cái khay trên tay Hàn Mặc choang một tiếng rớt xuống đất, hoa quả bên trong rơi rụng đầy đất.
—— thánh thần thiên địa ơi, quân thượng của chúng tôi chắc không phải bị thứ gì đó đoạt mất hồn đi đâu đúng không?!