Dạ Đàm ngồi ở rất xa, theo lý những lời này không nên rơi vào trong lỗ tai ai đó.
Ai có thể khiến cho Huyền Thương quân dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng chứ?
Sự đố kị không tên dấy lên trong lòng sau khi nghe được những lời này chậm rãi tiêu tan đi từng chút một —— trông mặt mà bắt hình dong tuy rằng nông cạn, nhưng mình ở trong mắt nàng, tốt xấu cũng xem như là có điểm đáng khen.
Hắn thở dài trong lòng, bên tai, Nhị đệ tử Ngân Loan của hắn đọc xong《 Thiên Khu quyển 》, sư tôn trên tòa lại thật lâu không nói gì. Y kề sát trán vào gạch của Thùy Hồng điện, sau một lúc lâu không dám nói lời nào.
...... Là mình đọc không đúng chỗ nào sao?
Được sau một lúc, Phi Trì nhỏ giọng nhắc nhở: “Quân thượng?”
Huyền Thương quân chợt hoàn hồn, lần này, tất cả mọi người đều nhìn ra hắn không tập trung.
Dạ Đàm đã sớm nghe đến chóng mặt: “Cái《 Thiên Khu 》gì gì đó, quả đúng là thiên thư! Hắn muốn khảo bài đồ đệ của mình, kêu ta đến làm gì chứ? Ta lại nghe không hiểu!”
Man Man nhỏ giọng an ủi: “Không sao không sao, dù sao ta cũng nghe không hiểu luôn.”
Ôi. Huyền Thương quân thản nhiên nói: “Vi sư hôm nay vừa mới xuất quan, hôm nay sẽ không đề cập tới bài học nữa. Hàn Mặc, bản quân nhớ, Trấn Nguyên Tử thượng thần có tặng quả nhân sâm đến.”
Hàn Mặc vội nói: “Hồi bẩm quân thượng, đúng là có tặng không ít. Nhưng thượng thần có nói rõ, là tặng riêng cho người dùng tẩm bổ thân thể.”
Huyền Thương quân nói: “Không sao, lấy ra đây, chia cho mọi người.”
Mọi người trong điện đều cả kinh, loại tiên phẩm này, lấy bối phận của bọn họ, bình thường còn khó mà nếm thử. Dạ Đàm cũng phấn chấn tinh thần, nhỏ giọng hỏi Man Man: “Đã sớm nghe nói Thiên giới có quả nhân sâm, thì ra là thật!”
Man Man liên tục gật đầu, nước miếng đều muốn chảy xuống: “Nghe nói ăn ngon lắm, ngươi chừa một chút cho ta thưởng thức với nha.”
Vật phẩm quý giá như vậy, Phi Trì và Hàn Mặc đều có chút không nỡ. Nhưng quân thượng nhà mình đã mở miệng, cũng không dám nhiều lời, hai người tự mang quả nhân sâm tới. Thực sự là không nỡ phát hết toàn bộ, chỉ dựa theo nhân số, mười bốn đệ tử cộng thêm Dạ Đàm, mỗi người được phát một quả.
Quả nhân sâm này đầu không hề nhỏ, giống như một đứa trẻ sơ sinh trắng nõn mềm mịn. Càng kỳ lạ hơn chính là, ngay cả ngũ quan, tay chân cũng có thể mơ hồ thấy được. Dạ Đàm cầm trong tay, ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt. Quả thực là đồ ngon.
Những đệ tử khác cầm vật báu này, người nào cũng trân trân trọng trọng. Trên vai Dạ Đàm, Ma Man đã thèm chịu không nổi: “Phải lột vỏ à? Mau mau cho ta cắn một miếng đi.”
Dạ Đàm bẻ xuống một mảnh nhỏ, thử một miếng, chỉ cảm thấy vào miệng liền tan ra, ngọt lành vô cùng. Nàng gật gật đầu, tiện tay đưa phần còn lại tới trước mặt Man Man. Man Man cúi đầu, không ngừng mổ mổ.
Một người một chim đang vui vẻ, ngoài điện, có người như nhược phong phù liễu đi tới. Người chưa đến, hương đã đến.
“Quân thượng. Sao chàng lại ra đây?” Bộ Vi Nguyệt nhìn thấy Huyền Thương quân, nhất thời bước nhanh hơn, “Ta dùng linh khí của hoa Thủy Tiên luyện chế đan dược cho chàng, chàng ăn trước đi.”
Nàng đi thẳng tới trước bàn của Huyền Thương quân, để đan dược xuống. Sau đó, nàng đảo mắt khắp điện, thấy đang ngồi đều là đệ tử của Huyền Thương quân, nhất thời hiểu được: “Cần gì vội vã thúc giục việc học của bọn họ như thế? Lúc chàng bế quan, Văn Khúc tinh quân nhất mực trông nom, bọn họ lại đều là những hài tử biết cố gắng, chưa từng lười biếng.”
Nàng dùng giọng điệu của một trưởng giả, mọi người trong điện cũng thuận theo đứng dậy, hành lễ với nàng: “Vi Nguyệt thượng tiên.”
Bộ Vi Nguyệt ra hiệu cho bọn họ miễn lễ, như có như không liếc mắt nhìn Dạ Đàm một cái.
Dạ Đàm không để ý nàng, cầm quả nhân sâm đút cho Man Man. Bộ Vi Nguyệt thấy thế, nhất thời nhíu mày nói: “Quả nhân sâm này, chính là thánh quả mà Trấn Nguyên Tử thượng thần tặng riêng cho quân thượng. Thanh Quỳ công chúa cho dù không thích, cũng không nên cho chim ăn. Lãng phí như thế, thật là khiến người khác thương tiếc.”
Dạ Đàm vốn là một người hay sinh sự, làm sao nghe lọt tai thứ lời soi mói này? Nàng đang định phản bác, Huyền Thương quân bên kia đã nói: “Không sao.”
...... Vốn chính là thấy nàng không có hứng thú, lấy ra đây cho nàng chơi.
Không sao cả.