Ở chỗ cuối cùng, Trào Phong uống rượu một mình.
Bên cạnh thi thoảng có pháp bảo của Ma tướng lao qua bên cạnh Thanh Quy, nàng căn bản không trở về được chỗ ngồi của mình, chỉ có thể lật đật né tránh, thiếu chút nữa bị y phục của chính mình làm vấp ngã. Chư Ma thấy nàng chật vật trốn tránh, người người ha ha cười to.
Cốc Hải Triều tay trái đặt ở đầu vỏ kiếm, định rút kiếm. Trào Phong nói: “Làm gì vậy?”
Cốc Hải Triều trầm giọng nói: “Ma tộc tất nhiên lấy dũng làm vinh, nhưng cũng không nên trêu đùa một nữ tử phàm trần như vậy. Huống chi nàng còn là Ma phi tương lai.”
Trào Phong ngạc nhiên, trên dưới quan sát hắn: “Cho nên? Ngươi là định cứ như vậy cầm kiếm đi giết, anh hùng cứu mỹ nhân?” Hắn nhìn Ma hậu, quay lại cười khẽ: “Cốc Hải Triều, người khác trên cổ gọi là sọ não, chỉ có ngươi trên cổ là cái vỏ.”
Cốc Hải Triều giận trừng hắn, Trào Phong nhẹ nhàng uống rượu trong ly, nhàn nhạt nói: “Ngươi làm việc cho ta, ngươi nếu đi, Phụ Tôn sẽ hoài nghi ta phải chăng muốn có được vị trữ phi Ma tộc này. Đừng quên, nàng vốn là ta tiến cử.”
Cốc Hải Triều lần nữa liếc mắt nhìn vị Ma Hậu đang mỉm cười mà không nói phía bên kia, nhất thời kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh. Ma Tôn đối với vị Tam điện hạ này đã hết sức không thích, mình thiếu chút nữa chọc giận hắn.
Hắn không nói lời nào.
Trào Phong nói: “Có điều ngươi có tâm cứu mỹ nhân, vẫn là đáng khen ngợi.” Hắn bưng ly rượu đứng dậy, đi tới bên cạnh Đại Tế Ti (1) Tương Liễu của Ma tộc, Tương Liễu đang cùng với mấy người trưởng lão của Ma Tộc cười nói. Thấy hắn tới, không khỏi nhíu mày.
Trào Phong bị xem thường, nhưng không chút phật lòng, nói: “Tế ti, Trào Phong có việc nhỏ này, muốn phiền lão nhân gia ngài hỗ trợ một chút.”
Đối mặt với vị hoàng tử duy nhất trong lịch sử Ma tộc bị cách chức làm thám báo, Tương Liễu rõ ràng không quá muốn đáp lại: “Chuyện gì?”
Trào Phong lại gần hắn, nhỏ giọng nói: “Thực không dám giấu giếm, gần đây mỹ nhân buồn bực, thật làm người ta cảm giác lực bất tòng tâm. Nghe nói vị công chúa này y đạo cao thâm, từng giúp người khác điều chỉnh thân thể, khiến cho nam tử hùng phong đại chấn, đêm đến chế ngự mười nữ nhân cũng không thành vấn đề. Địa vị ta thấp kém, cùng vị công chúa này lại không có giao tình gì. Không thể so với Tế ti Tương Liễu quyền cao chức trọng. Tế ti Tương Liễu có thể giúp một tay, thay ta hướng Dạ Đàm công chúa... Xin cái toa thuốc?”
“Hoang đường! Tam điện hạ còn dám nói thêm một câu, đừng trách ta bẩm lên Ma Tôn!” Tương Liễu không chút lưu tình đem hắn đuổi đi. Nhưng sau khi hắn đi, mấy trưởng lão Ma tộc ánh mắt bắt đầu có chút vi diệu.
Chỉ chốc lát sau, Đại Tế ti Tương Liễu của Ma Tộc tự mình tiến lên, băng qua pháp bảo cùng khí lạnh của chư Ma đi tới bên cạnh Thanh Quy.
“Công chúa mới tới Ma Tộc, phong tục khác biệt cũng là chuyện thường. Hay là trở về chỗ ngồi trước đi.” Hắn dẫn Thanh Quy, xuyên qua Ma tộc đang điên cuồng tranh đấu, đưa nàng về cạnh mấy chiếc bàn.
...
Thùy Hồng Điện.
Bích Khung Tiên Tử lúc tiến vào, nghe thấy tiếng một nữ tử đang đọc sách. Nữ tử? Đọc sách? Bích Khung cau mày —— Thùy Hồng Điện không phải là không có tiên tỳ sao?
Nàng đi vào, chỉ thấy toàn bộ Thùy Hồng Điện không nhiễm một hạt bụi. Huyền Thương Quân ngồi ở phía trên, đang lật xem bản đồ nhân gian thủy vực. Mà trong điện lúc này, trước gương Tố Nguyên, một thiếu nữ ngồi xếp bằng, đang đọc thuộc Thiên quy.
Nàng tóc đen như suối, xiêm áo màu tím đậm, là một nét vẽ đậm màu nhất trong cung điện yên tĩnh mà lạnh lẽo này.
Không cần phải nói cũng biết nàng là ai.
—— vị Thanh Quy công chúa đến từ phàm trần đó.
Bích Khung trong mắt lửa giận chợt lóe rồi biến mất, nàng chẳng qua chỉ là một phàm nhân, nhưng ngay cả đọc thuộc Thiên quy cũng có thể ở trong Thùy Hồng Điện. Mà bản thân mình, chỉ có thể được đưa đến Thiên Quyền Cung của Văn Khúc Tinh Quân.
Nàng đi vào trong điện, quỳ gối hành lễ: “Bích Khung tham kiến sư tôn.”
Trước gương Tố Nguyên, Dạ Đàm cầm quạt lông chim, mới vừa nhìn lướt qua Bích Khung, Huyền Thương Quân đã gõ nhẹ trấn chỉ (2): “Chuyên tâm đọc đi!”
Dạ Đàm hậm hực thu hồi ánh mắt, nàng cắn răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể lớn tiếng đọc: “Thiên quy cấm lệnh điều thứ ba, không được tự mình hạ phàm.” Phía dưới còn có chút quy tắc chi tiết, nàng từng cái đọc tới, “Thượng thần ra khỏi Thiên giới, cần phải báo cáo cho Tinh Túc Sảnh, được Thần Quân phê duyệt, sắp xếp hạ phàm đồng thời quy định thời gian trở lại...”
Ai mà lại nhàm chán như vậy, một đống lớn dài dòng như vậy!!
Nàng đọc đến ngủ gà ngủ gật, Huyền Thương Quân hỏi Bích Khung: “Văn Khúc chăm sóc ổn thỏa không?”
Bích Khung quỳ xuống đất, hai mắt chỉ có thể mơ hồ liếc thấy chiếc giày lụa của hắn. Nàng nói: “Hồi bẩm sư tôn, Văn Khúc sư huynh hết sức tỉ mỉ, đều đã thu xếp tất cả ổn thỏa cho Bích Khung, cái gì cũng không thiếu. Lúc này tới, vốn là muốn tìm Thanh Quy công chúa bầu bạn.”
Huyền Thương Quân nói: “Không cần.”
Bích Khung nói: “Sư tôn. Công chúa mới tới, Thiên quy cấm lệnh nhất định không quen, nếu đệ tử làm bạn cùng học với nàng, cũng có thể san sẻ cùng sư tôn.”
Dạ Đàm vừa nghe, nhất thời tinh thần phấn chấn: “Thiếu Điển Hữu Cầm, ta cảm thấy tiểu đệ tử này của ngươi nói đúng đó! Nếu không ngươi cũng đừng khổ cực như vậy, để cho nàng giúp ta...”
Nàng phía sau nói gì, Bích Khung đều không nghe vào —— nàng lại không ngừng kêu húy danh của Quân Thượng!!
Nhưng Huyền Thương Quân lại không có giận đùng đùng như trong tưởng tượng, chẳng qua chỉ đáp: “Nhiều chuyện.”
Dạ Đàm chỉ đành lần nữa lớn tiếng đọc: “Thiên quy cấm lệnh điều thứ tư, không được vô cớ sát sinh...”
Huyền Thương Quân cúi đầu tiếp tục lật xem bản đồ da dê, nói: “Nếu không có chuyện gì thì lui ra đi. Văn khúc sẽ thay ta truyền dạy, chỉ cho ngươi những thuật pháp căn bản. Tu tập cho tốt.”
Bích Khung không cam lòng đứng dậy, nhìn một chút “Thanh Quy công chúa” bên cạnh gương Tố Nguyên, nhỏ giọng nói: “Ta lần sau lại tới tìm ngươi chơi.”
Nói xong, thật nhanh rời khỏi Thùy Hồng Điện.
Dạ Đàm bị thiên quy hành hạ đến muốn chết, căn bản không để ý tới, chỉ nói: “Thiếu Điển Hữu Cầm, thật ra thì ta cũng không nhất định phải thuộc lòng Thiên quy mà đúng không? Ngươi chỉ cần phái đến cho ta một tiểu tiên nga, đi theo bên cạnh nhắc nhở ta không được sao?”
Huyền Thương Quân nói: “Thiên đạo mênh mông, lợi dụng để mưu lợi, mặc dù nhanh chóng nhưng lại khó thông hiểu. Chớ có kiểu khôn vặt đó nữa.”
Dạ Đàm than thở một tiếng: “Nghe ngươi nói chuyện, ta thật muốn đập đầu một cái tự tử. Nếu không ta trở về Thiên Ba Viện để học? Ta nhìn gương mặt này của ngươi, thật là cái gì cũng không nhớ được.”
Huyền Thương Quân nói: “Ngươi muốn chạy trốn sao.” Dạ Đàm không nói, hắn quan sát thủy vực mới xuất hiện trên bản đồ da dê, nâng bút vẽ vòng, phân chia địa giới của Long Vương. Thuận miệng hỏi: “Vì sao?”
Ừm... Dạ Đàm nói: “Ta... Ta nhớ phụ vương. Đúng! Ta nhớ phụ vương ta! Ta từ nhỏ Mẫu Phi đã mất sớm, ta muốn lưu lại ở bên cạnh phụ vương để tận hiếu.”
Nàng lời này vừa nói ra, Man Man liền bật cười —— ngươi nếu như không tận hiếu, Li Quang Dương đoán chừng còn có thể sống thọ. Ngươi nếu thật muốn ở lại bên cạnh ông ta tận hiếu, ta xem ngày này năm sau chính là tròn một năm của ông ta.
Nhưng chính là nói một cái lý do vớ vẩn như vậy, Huyền Thương Quân lại tin bảy tám phần.
Nàng dù sao cũng là một thiếu nữ nhân gian, tuổi gần mười lăm. Nhớ nhung người cha cưng chiều mình từ nhỏ cũng là chuyện đương nhiên.
Hắn tình ý sâu xa nói: “Hồng trần dây dưa, chặt đứt liền tốt. Nhân Tộc tuổi thọ ngắn ngủi, sinh tồn tựa phù du, tình như đạn chỉ. Ngày tháng sau này, thân tình sớm muộn cũng phải bỏ qua.”
Nhưng mà những đạo lý lớn này, làm sao có thể thuyết phục được Dạ Đàm? Nàng tức giận, nói: “Sinh mạng ngắn ngủi thì phải bỏ qua? Vậy ngươi dù sao cũng sắp mất mạng, bây giờ ta có thể đem ngươi bóp chết luôn không?”
***Chú thích:
(1) Tế Ti: Thầy tế
(2) trần chỉ: đồ chặn giấy thời xưa