Càn Khôn Pháp Tổ nhịn cười, lâu sau mới nói: “Thanh Quy công chúa?”
Dạ Đàm ngay ở bên cạnh, nghe vậy hỏi: “Làm sao vậy?”
Càn Khôn Pháp Tổ mặt mày hiền hậu, nói: “Bần đạo chẳng qua là thông báo công chúa một tiếng, binh khí của người, Thiên giới đã thu lấy sung công rồi, không trả lại nữa.”
Dạ Đàm có chút sửng sốt, lập tức kịp phản ứng ông ta là đang nói đến Mỹ Nhân Kích của mình. Nàng giận dữ hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Càn Khôn Pháp Tổ kiên nhẫn giải thích: “Dựa vào việc nguyên liệu chú luyện thăng cấp lần này từ Huyền Hoàng Cảnh, bằng vào việc bây giờ nó còn đang trong lò luyện của bần đạo. Dựa vào độ lửa là do Đan Đồng của bần đạo canh giữ, cũng dựa vào... tam muội chân hỏa của bần đạo.”
Có thể nói vào điểm chính không! Dạ Đàm cạn lời! Càn Khôn Pháp Tổ cười như gió xuân: “Đương nhiên, tài liệu đan, khí, pháp trận của Thiên tộc luôn luôn do Quân Thượng cai quản. Nếu như Thùy Hồng Điện nguyện ý gánh vác tổn thất của bần đạo, vậy pháp bảo này thuộc về ai, vẫn là do Quân Thượng quyết định.”
Dạ Đàm xoay người lại nhìn Huyền Thương Quân, Huyền Thương Quân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không để ý tới nàng. Nàng ngượng ngùng đem lư hương mình vừa đạp đổ dựng dậy, ngồi xếp bằng ở trước gương Tố Nguyên, làm bộ làm tịch: “Ta trước đó đang học tới đâu nhỉ?!”
Huyền Thương Quân: “...”
Trong lúc vô tình, ngoài cửa sổ mây giăng màu vàng kim, sáng trong mà lan xa, gột rửa vòm trời.
Chư thần xuất hiện, thiên binh thiên tướng cũng bắt đầu giao ca. Trong chiếc đồng hồ cát trên bàn, một viên cát trắng cuối cùng rơi xuống. Dạ Đàm ngược lại rất tự giác, gật gù đắc ý bắt đầu học thuộc.
Nàng xem ra không có hình dáng ngay ngắn, nhưng lại chuyên tâm học Thiên quy cấm lệnh, mỗi một điều kể cả nhỏ, nàng đều nhớ rõ ràng.
Huyền Thương Quân an tĩnh lắng nghe, Thiên quy rườm rà, Dạ Đàm khô miệng khô lưỡi, nàng không phải là người khách khí, lập tức nói: “Ta khát. Ta muốn uống nước.”
Huyền Thương Quân chỉ vào trà trên bàn của mình, chính là cái chén mà lúc trước nàng rửa chân vào kia.
Ách... Dạ Đàm ngửa về phía sau, nhanh chóng tránh: “Coi như ta chưa nói!”
Mãi cho đến khi đọc xong toàn bộ bản Thiên quy cấm lệnh, nàng xoa vai đứng lên: “Được chưa? Ta mệt, buồn ngủ. Binh khí của ta ngươi nhớ giúp ta cầm về đấy.”
Huyền Thương Quân cũng biết đặc tính của người phàm, không thể chịu cựa khổ trong thời gian dài. Hắn nói: “Phi Trì, đưa Thanh Quy công chúa trở về Thiên Ba Viện.”
Bên ngoài Phi Trì trả lời một tiếng, dẫn Dạ Đàm đi ra ngoài.
Trong gương Tố Nguyên, Càn Khôn Pháp Tổ hỏi: “Quân thượng cảm thấy thế nào?”
Huyền Thương Quân trầm ngâm nói: “Không có sơ hở. Cho dù biết được chúng ta muốn đo lường tiên cốt, cũng vẫn ngưng tâm tĩnh khí, đọc thuộc cả bộ Thiên quy cấm lệnh, không có chút cử chỉ chột dạ hốt hoảng nào. Có lẽ là ta đa nghi. Chuyện đo lường tiên cốt, khó tránh khỏi phải phiền đến sự trợ giúp của chính điện cùng Thần Tiêu Ngọc Phủ, kéo theo rất nhiều thứ. Ta sắp đến lúc tu bổ Quy Khư, để tránh lời đồn đại làm dao động sự yên ổn ở Thiên giới, liền tạm hoãn đi.”
Càn Khôn Pháp Tổ nói: “ Vâng.” Dừng một chút, ông ta hất phất trần nói: “Hôm nay bệ hạ triệu kiến chúng thần, nhắc lại việc luyện linh đan, giúp Quân Thượng tăng tu vi ứng đối Quy Khư. Nhưng... Thứ cho bần đạo nói thẳng, với tu vi hiện giờ của Quân Thượng, sợ rằng bất kỳ linh đan nào cũng không trợ giúp được gì nhiều.”
Huyền Thương Quân nói: “Chuyện phong ấn Quy Khư liên quan đến bốn giới, sinh mệnh của ta may mắn tất không phụ kỳ vọng. Thiên Tôn không cần phải lo lắng.”
Càn Khôn Pháp Tổ gật đầu một cái, ngừng lại câu chuyện.
Thiên Ba Viện.
Dạ Đàm vừa đi vào, trên bàn đã bày mấy đĩa thức ăn, cùng với một chén cháo trắng còn đang bốc hơi nóng. Dạ Đàm thật là không dám tin vào mắt mình: “Đây sẽ không phải là điểm tâm của Bổn công chúa chứ?” Nàng cầm đũa khuấy cháo, tức giận: “Đây là cho người ăn sao?”
Man Man nhảy ra, lặng lẽ nói: “Xuỵt, đây là điểm tâm mà Thanh Quy công chúa thường dùng ở Li Quang Thị.”
“Quả nhiên không phải là cho người ăn!” Dạ Đàm đặt mạnh đũa xuống.
Nàng đang giận dỗi, bên ngoài có người nói: “Người trở lại rồi.”
Dạ Đàm ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Bích Khung một thân xanh biếc. Nàng chậm rãi đi tới, nhìn trên bàn một chút, nói: “Ngươi ở phàm trần liền ăn cái này? Học trò nghèo như vậy, khó trách ở trên Thiên cung không quen, học Thiên quy cũng phải ở lại Thùy Hồng Điện suốt một đêm.”
Dạ Đàm nhìn nàng chằm chằm, đầu của Man Man đưa đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Loại thời điểm này, chính là xuất hiện nữ nhân xấu xa đang ghen tị người, chế giễu người, hãm hại người.”
Dạ Đàm nhẹ nhàng gác lại muỗng bạc, nói: “ Ừm.”
Man Man hỏi: “Người định đối phó nàng thế nào?”
Dạ Đàm nhìn lướt qua Bích Khung, cũng lặng lẽ nói: “Ta ngồi một lúc nữa, nàng lập tức sẽ chất vấn ta tại sao thấy nàng không đứng dậy hành lễ. Nhưng nàng bái Huyền Thương Quân làm thầy, bối phận so với ta thấp hơn. Ta thì có thể nói nàng phạm tội bất kính tôn trưởng, phạt nàng quỳ xuống, đánh nàng một cái bạt tai, đánh nàng một cái hoa đào nhiều đóa nở. Sau đó nàng nhất định sẽ đi tố cáo trước mặt Huyền Thương Quân. Ta liền đi tìm Thiên đế khóc lóc kể lể.
Trước mặt Thiên đế, Huyền Thương Quân không dám bao che. Nàng nhất định sẽ trách mắng, lại tiếp tục gây hấn trả thù. Ta lại đẩy nàng xuống nước, bỏ thuốc kích tình cho nàng, chờ đến khi nàng mang thai, đụng rơi đứa trẻ của nàng...”
Man Man tại chỗ tự ngưng. Đây là lời kịch người nên có sao? Là của người sao?!
Mà bên kia, Bích Khung vừa thấy Dạ Đàm chỉ lo cùng chim của mình nhỏ giọng nói chuyện, không khỏi cả giận nói: “Ngươi tuy được định là thiên phi, nhưng chưa hành lễ, hiên tại chẳng qua chỉ là một người phàm! Ta là con gái Đan Hà Thượng Thần của Hà Tộc, ngươi thấy bổn tiên tử, lại ngồi mà không hành lễ! Li Quang Thị chính là dạy ngươi lễ nghi quy củ như vậy sao?”
Man Man dùng cánh nhọn tự quạt vào đầu —— ngươi có muốn phối hợp với nàng hay không a!!
Chỉ số thông minh này, ăn hiếp cũng không vui vẻ gì. Dạ Đàm dứt khoát nói: “Ngươi nếu đến nơi này của ta, xác định sẽ không tay không. Khẳng định mang theo chút đồ khiến ta cảm thấy hứng thú, là cái gì vậy?”
Bích Khung sửng sốt, Dạ Đàm còn nói: “Bất kể là cái gì, có đôi lời ngươi nói đúng, điểm tâm này đúng là học trò quá nghèo. Cháo trắng với chút thức ăn trước mặt, không giống tính cách của Bổn công chúa chút nào.” Nàng ngáp một cái, “Man Man, làm một cái thực đơn cho nàng. Bổn công chúa trước tiên ngủ một giấc, chờ nàng làm xong thực đơn thì lại gọi ta.”
Nói xong, nàng đứng dậy, đi thẳng vào bên trong điện.
Man Man nhảy đến trên bàn, dùng cánh nhọn mà dính mực, thật nhanh viết một đống lớn.
Bích Khung cầm ở trong tay, định thần nhìn lại —— gà quý phi, cá quế chiên xù, sườn chua ngọt...
Cái gì a... Bích Khung Tiên Tử cắn răng nghiến lợi, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng của Dạ Đàm, hỏi: “Ta có tin tức về muội muội Dạ Đàm của ngươi, ngươi cũng không quan tâm sao?”
Dạ Đàm bước chân hơi ngừng, Bích Khung hừ lạnh, đắc ý đầy đất nói: “Người muội muội kia của ngươi, ở tiệc rượu của Ma Hậu, tự mình lên chữa bệnh, còn tưởng rằng mình là báu vật, thật là cười chết người.”
Giọng nàng mang ý chế giễu, nhưng nàng hiển nhiên đánh giá thấp da mặt của Dạ Đàm. Dạ Đàm thật thở phào nhẹ nhõm —— bị người cười mấy câu sợ cái gì? Còn sống cũng là tốt nhất. Nàng nói: “Ta còn tưởng là tin tức gì, cái này á? Không có hứng thú.”
Nói xong liền đi vào trong, Bích Khung tiến lên mấy bước kéo nàng: “Nghe nói ngươi đối với đứa em gái ngu xuẩn này của ngươi luôn luôn thương yêu, ngươi không muốn gửi tin cho nàng sao?”
Dạ Đàm ngáp một cái, nói: “Ta nếu là ngươi, trước hết đi làm cơm.” Nàng vén bức rèm lên, chuẩn bị vào tẩm cung, xoay người nói câu, “Não của ngươi đã rất nhỏ rồi, tính khí lại không tốt. Nếu tài nấu nướng cũng không được, vậy thì đừng tới nữa.”
Bích Khung cáu đến phát khóc.