Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 46: Chương 46




Cốc Hải Triều liền cùng đôi mắt này im lặng đối diện, sau một lúc lâu, đồi cây cỏ lên tiếng: “Tình hình của ta hiện tại thế nào?”

Là giọng của Triều Phong. Cốc Hải Triều đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Rất xanh, xanh đến nỗi chảy ra nước, khó mà tả xiết.”

Giọng Triều Phong ỉu xìu: “Ngươi cảm thấy lý do là gì?”

Cho dù là người có chỉ số thông mình thấp như Cốc Hải Triều, vẫn nói được: “Ta cảm thấy có thể là do đôi tay nhỏ bé, trơn mịn của mỹ nhân.”

Đồi cây, Triều Phong nói: “Ta lần đầu tiên trong đời nghe ngươi kể chuyện cười đó.” Sau một hồi lâu, hắn lại lẩm bẩm, “Cũng là lần đầu tiên bị người khác biến thành xanh lè thế này.”

Bên hồ, Thanh Quỳ dẫn theo Tố Thuỷ, ngồi thuyền nhỏ trở về Trọc Tâm đảo, Tố Thuỷ che miệng cười trộm: “Công chúa, Tam điện hạ từ trước tới nay đều là cái bộ dạng nhăn nhở đó, người so đo với ngài ấy làm gì?”

Thanh Quỳ đang ngồi ở đuôi thuyền, nói: “Đại điện hạ tuy là người thô lỗ, nhưng tốt xấu gì cũng không mất đi vẻ anh dũng khí khái, Tam điện hạ...... Hừ. Huynh đệ ruột thịt hào hiệp đi cứu nguy đất nước, bản thân hắn tham sống sợ chết thì cũng thôi đi, ngược lại còn châm biếm, thật là làm người ta khinh thường.”

Tố Thuỷ nói: “Công chúa bảo vệ Đại điện hạ như thế, chẳng lẽ là đã nảy sinh tình cảm với ngài ấy rồi sao?”

Thanh Quỳ đỏ mặt, cho dù tính tình có tốt, cũng giận dỗi nói: “Nói bậy bạ gì đó?”

Tố Thuỷ vội quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết, xin công chúa thứ tội.”

Thanh Quỳ xưa nay luôn rộng lượng, cũng không thực sự trách phạt nàng, ngược lại hỏi: “Đại điện hạ đang ở nơi nào?”

Tố Thuỷ sửng sốt, nói: “Đại điện hạ đang ở tại Phong Lôi bích (vách, thành). Công chúa...... muốn tới thăm sao?”

Thanh Quỳ nói: “Hắn đối với y tu lòng mang thành kiến, bản công chúa không cần phải đi. Nhưng mới vừa rồi ta xem tướng mạo hắn, người này nhất định có rất nhiều vết thương cũ. Ta đi hái một ít thuốc, sau đó ngươi hãy mang qua đó cho hắn.”

Tố Thuỷ đáp: “Vâng.”

Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, nói thêm: “Lúc ngươi quay về, tiện thể đem bột thuốc này rải lên thân người nào đó.”

Tố Thuỷ nhận lấy bột thuốc, nén cười đáp: “Vâng, công chúa điện hạ.”

Bên bờ hồ, đồi cây Triều Phong cảm nhận từng cơn gió xuân quét qua người một cách sâu sắc. Cây cỏ mọc trên người hắn càng thêm rậm rạp.

Cốc Hải Triều rút đao chém đi một ít, nhưng mà cây cỏ này thật không biết là kịch độc phương nào, càng chém càng mọc nhiều. Cuối cùng hắn nói: “Ta cảm thấy, người nên mời một y tu tới đây xem thì hơn.”

Triều Phong yếu ớt nói: “Nếu ta thực sự mời y tu, không cần chờ tới ngày mai, ngay tối hôm nay điện hạ nhà ngươi sẽ bị chư ma cười nhạo cho đến chết.”

Cũng đúng. Cốc Hải Triều bó tay, không có cách nào khác.

Chủ tớ hai người không biết đã ở bên bờ hồ đợi bao lâu, thị nữ Tố Thuỷ chợt đi thuyền lại đây.

Cốc Hải Triều bước lên phía trước, nói: “Dạ Đàm công chúa bảo ngươi tới à?”

Tố Thuỷ nhìn lướt qua đồi cây Triều Phong bên bờ, hé miệng cười trộm: “Công chúa của chúng ta phái nô tì đi đưa thuốc cho Đại điện hạ.”

“Đưa thuốc?” Miệng của đồi cây Triều Phong vẫn còn cử động được, hắn nói, “Nàng đối với đại ca của ta cũng lo lắng chu toàn quá nhỉ!”

Cốc Hải Triều lại không hề quan tâm tới cơn ghen của chủ tử mình, hắn hỏi: “Chẳng lẽ công chúa không bảo ngươi giải độc cho Tam điện hạ sao?”

Tố Thuỷ đáp: “Có bảo rồi. Chỉ có điều công chúa nói, để nô tì đưa thuốc cho Đại điện hạ trước, “khi trở về” mới đưa thuốc giải cho Tam điện hạ.”

Dứt lời, nàng hả hê định rời đi.

Nhưng cách thức xử lý công vụ của Cốc Hải Triều luôn độc đáo, hắn trực tiếp tiến lên hai bước, rút trường đao ra, kề lên cổ Tố Thuỷ.

“Ngươi!” Tố Thuỷ tức tới đỏ bừng mặt, “Cốc Hải Triều, ngươi muốn làm gì?!”

Cốc Hải Triều chìa tay, Tố Thuỷ không có biện pháp, nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn giao bột thuốc Thanh Quỳ đưa cho nàng ra. Thanh Quỳ làm việc chu đáo, phía trên còn ghi cả cách dùng.

Cốc Hải Triều đem bột thuốc rải lên người Triều Phong, chỉ nghe một trận âm thanh xào xạc, tất cả cỏ cây đều héo úa. Một lúc sau, trước mặt chỉ còn lại Triều Phong với bộ y phục tả tơi.

Lúc này gió mát thổi một trận, mấy lỗ thủng trên y phục hắn cũng run rẩy theo gió, Triều Phong nhìn bộ y phục rách lỗ chỗ của mình, lẩm bẩm nói: “Nữ nhân, nàng đã thành công khiến cho ta chú ý rồi đó.”

Cốc Hải Triều bị lôi tới xém chút nữa là ngã vào trong hồ.

Phong Lôi bích

Ô Đại tự nguyện xin đi tu bổ Quy Khư, nhưng ma phó ở nơi này lại vô cùng bình tĩnh. Bọn họ đều là người do Ma hậu phái tới, sẽ có bao nhiêu cảm tình với Ô Đại chứ?

Ô Đại thật cũng không để ý, đi một mạch vào trong đình (sân) luyện công. Hắn khua đôi búa Hám Thiên vù vù xé gió, mồ hôi thấm ra ngoài, da thịt màu đồng cổ càng thêm bóng loáng.

Tố Thuỷ đứng xa xa ở cửa, nói: “Đại điện hạ, Dạ Đàm công chúa lệnh nô tì tặng chút thuốc cho ngài.”

Dứt lời, nàng trực tiếp đem gói thuốc đặt ở cửa rồi xoay người rời đi.

Ô Đại hiển nhiên là nghe thấy lời của nàng, nhưng cũng không thèm để mắt tới. Hắn lấy khăn tay tuỳ ý lau mồ hôi, lúc đi ngang qua gói thuốc kia, liền một cước đá nó bay ra ngoài.

Tố Thuỷ nghe thấy tiếng động ở phía sau, cũng không có gì bất ngờ —— tính khí hắn lúc nào chả như vậy.

Gói thuốc bị đá đi, vừa vặn văng tới bên cạnh chân một người. Triều Phong khom lưng nhặt lên, giọng điệu của hắn vô cùng thân thiết: “Huynh trưởng vừa trở về là luyện công ngay, thật không hổ danh là đệ nhất dũng sĩ Ma tộc.”

Ô Đại liếc nhìn hắn một cái, hừ lạnh: “Ngươi tới đây làm gì?!”

Triều Phong nói: “Huynh trưởng vài ngày nữa sẽ đi Quy Khư, ta thân là huynh đệ, đương nhiên phải tới thăm rồi.”

Ô Đại đối với những người thân xưa nay đều phiền chán, lập tức quát: “Cút!”

Triều Phong da mặt luôn dày hơn cái tường thành, hắn chẳng những không cút, ngược lại còn ngồi xuống cạnh bàn đá. Hắn tiện tay mở gói thuốc mà Thanh Quỳ đưa tới ra, quả nhiên mỗi túi dược bên trong đều ghi rõ cách dùng cùng liều lượng. Nét chữ của nàng cũng giống như con người nàng, nghiêm chỉnh trang trọng. Hắn tuỳ tiện thọc thọc vài cái, nói: “Dù sao huynh trưởng cũng muốn luyện công, hay để ta tiếp huynh trưởng mấy chiêu, thế nào?”

Ô Đại chỉ cần nhắc tới đánh nhau, liền không ngại đối thủ là ai. Hắn vung hai lưỡi búa: “Tới đi!”

Triều Phong đứng dậy, tay phải giơ lên, chiến liêm Tham Niệm đã ở trong tay —— nàng không phải muốn đưa thuốc cho hắn sao? Vậy nàng nên đưa cho đủ đó!!”

Cốc Hải Triều đứng ở một bên, quan sát hai huynh đệ bọn họ ngươi tới ta đi mà bắt đầu đối chiêu. Ô Đại tấn công hung hãn, Triều Phong thì chật vật chống đỡ, thế nhưng sau một trăm chiêu, hắn cũng không biết có phải là mèo mù bắt được chuột chết hay không, mà một lưỡi nghiêng tới, vừa lúc xuyên qua sơ hở của Ô Đại, vẽ ra bên hông hắn một vệt máu thật dài.

Ô Đại thất kinh trong lòng, nhưng mà Triều Phong so với hắn còn có bộ dáng kinh ngạc hơn: “Ối...... Huynh trưởng, tiểu đệ nhất thời vô ý, còn muốn tiếp tục không?

Hắn trưng ra bộ mặt thực sự là ngoài ý muốn, Ô Đại đành phải nói: “Tiếp đi!!”

Thế là Triều Phong liền cứ ngoài ý muốn như vậy sáu lần!

Sau khi hắn đi, Ô Đại nhìn thấy sáu vết thương trên người chính mình, ngay cả trí khôn của hắn cũng bắt đầu hoài nghi —— đây mẹ nó thực sự là ngoài ý muốn á?

Vết thương không chí mạng, nhưng cũng đau thật.

Ô Đại băng bó qua loa một chút, rốt cuộc đứng ngồi không yên. Ma phó ở Phong Lôi bích biết tính khí hắn không tốt, nên cũng không ai hỏi han hắn.

Hắn thật vất vả mới ngủ được một lúc, nhưng chỉ vừa hơi động một chút, đã đau tới tỉnh ngủ. Hắn lăn qua lăn lại, khó khăn lắm đau đớn trên người mới giảm bớt, Triều Phong lại mặt mày hớn hở từ ngoài đi vào: “Huynh trưởng, tiểu đệ đột nhiên nhớ ra, còn mấy chiêu quên xin huynh trưởng chỉ giáo.” Ô Đại từ trên giường đứng dậy, Triều Phong nói: “Ôi, tiểu đệ có phải đã quấy rầy huynh trưởng dưỡng thương rồi không?”

Hiển nhiên, hai chữ “dưỡng thương” này thành công chạm đến vảy ngược của Ô Đại.

Hắn gần như là nhảy dựng lên: “Câm miệng, tới đi!”

Triều Phong lại cùng hắn đối chiến, lần này còn ngoài ý muốn liên tiếp hơn, chiến liêm của hắn tiếp tục để lại trên người Ô Đại sáu vết thương. Hắn cũng lần nữa bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Huynh trưởng, đây, đây thực sự là ngoài ý muốn......”

Ô Đại đã không còn muốn tiếp chuyện với hắn, chính là vung vung tay quát: “Cút!”

Triều Phong ôm chiến liêm của mình, kéo theo Cốc Hải Triều rời đi.

Nói là rời đi, nhưng hắn cũng không đi xa. Hắn an vị dưới một gốc cây to ở bên ngoài Phong Lôi bích, tạm nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn lại đứng dậy: “Ta đột nhiên nghĩ ra mấy chiêu nữa, phải mời huynh trưởng ta chỉ giáo mới được.”

Cốc Hải Triều thực sự là không xem nổi nữa: “Ta cầu xin người hãy tự mình làm đi!!”

Nhưng Triều Phong dĩ nhiên là..... không.

- -------------------------------------------------

P/s: Cũng may tác giả cho nhầm kiệu chứ nếu để Triều Phong thành đôi với Dạ Đàm thì không biết Tứ giới sẽ ra sao. Độ nhây lầy cũng một chín một mười với nhau ấy chứ:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.