Nhân gian.
Tộc trưởng Hồ Toán của Ngũ Tân tộc mở một quầy xem tướng số dự định bù vào khoản chi tiêu trong tộc —— Ngũ Tân tộc thực sự là rất bần cùng.
Hồ Tuy bước vào quầy xem tướng số của Hồ Toán, lấy pháp bảo của Dạ Đàm ra: “Tộc trưởng, Thanh Quỳ công chúa lệnh chúng ta chuyển cái này cho Dạ Đàm công chúa ở Ma tộc.”
Hồ Toán tiếp nhận, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngũ Tân tộc chúng ta, từ nhiều năm trước tới nay, luôn bị các tộc khác xem thường châm biếm. Vất vả biết bao mới kết thân được với người có chức cao như Thiên phi tương lai này, việc nàng giao cho, chúng ta nhất định phải toàn lực ứng phó, tuyệt đối không thể có nửa điểm sơ suất nào.”
Hồ Tuy vô cùng đồng tình, liên tục gật đầu.
Hồ Toán bí hiểm mà trầm ngâm hồi lâu, Hồ Tuy biết hoàn cảnh của Ngũ Tân tộc khó khăn, hắn tất nhiên là đang tự hỏi làm thế nào lẻn vào Ma tộc. Vì thế cũng không dám quấy nhiễu hắn, chỉ đứng nép ở một bên, im lặng chờ.
Hồ Toán vắt hết óc ra, vẻ mặt ngưng trọng mà khổ tâm suy nghĩ nửa ngày, hỏi: “Nhưng Thanh Quỳ công chúa vì sao lại muốn tặng cho muội muội của mình một củ khoai nướng chứ?”
......
Ban đêm, Hồ Tuy hoàn thành nhiệm vụ Dạ Đàm giao cho, cao hứng bừng bừng mà trở lại Thiên Ba viện.
Dạ Đàm hỏi: “Đã chuyển giao đồ rồi à?”
Hồ Tuy đáp: “Vâng! Tộc trưởng của chúng ta nói, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ. Cũng nói thêm là nếu công chúa có rảnh, ngài ấy muốn được đến bái kiến công chúa một lần.”
Dạ Đàm nói: “Tộc trưởng của Ngũ Tân tộc? Là ai?”
Hồ Tuy sôi nổi hơn hẳn: “Hồi bẩm công chúa, tộc trưởng của chúng ta tên là Hồ Toán, Bởi vì trong tộc nghèo khó, hắn liền mở một quầy xem tướng số để trợ cấp chi phí trong nhà.”
Hồ Toán mở quầy xem tướng số á!! Dạ Đàm cảm thấy đau đầu, nàng xoa huyệt Thái Dương hỏi: “Quầy xem tướng của hắn, làm ăn không tốt đúng chứ?”
Trong đôi con ngươi trong veo của Hồ Tuy ánh lên vẻ nghi ngờ: “Công chúa, sao người biết được thế? Từ khi mở quầy xem tướng số này, cũng không có người đến thăm!”
Vô dụng! Dạ Đàm trở mặt xem thường —— trời đất của ta ơi, một chủng tộc như vậy, thực sự có thể chuyển đồ cho tỷ tỷ ta sao?!
Nhưng mà thứ đó, Thanh Quỳ đúng là có nhận được.
Ma tộc. Do Đại hoàng tử Ô Đại chủ động xin đi đánh giặc, muốn đi tu bổ Quy Khư. Ma tộc đối với hắn liền cảm thấy kính nể, người đến thăm hỏi nối liền không dứt. Nhưng Ô Đại từ chối tất cả các chuyến viếng thăm, đóng cửa không ra.
Chư ma đều nghĩ hắn đang khổ tu, chỉ có người hầu ở gần mới biết hắn đang mắng người.
—— Thằng ranh con Triều Phong kia, xuống tay cũng thật tàn nhẫn!! Thế cho nên những vết thương của Ô Đại không thể nào khỏi được, Thanh Quỳ phái người đưa thuốc qua thì lại dùng hết. Binh khí của Triều Phong là thượng cổ thần binh Tham Niệm, vết thương do thứ này tạo thành, vốn càng khó khôi phục.
Ô Đại nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại vài ngày, cuối cùng vẫn lén chuồn ra khỏi cửa.
Trọc Tâm hồ. Dây leo cuộn xoắn giống như hắc xà, trườn đầy nửa hòn đảo.
Thanh Quỳ ngồi trên gốc cây quấn bện tại đây, đang cầm một quyển sách cũ nổi tiếng của y sư Ma tộc trong tay. Nàng đọc đến chăm chú, nửa bên Thần Hôn đạo nắng sớm trải dài đến, nàng tựa như hào quang ngưng tụ mà thành.
Ô Đại đi thuyền tới, liếc mắt một cái liền thấy nàng đắm mình trong nắng sớm và dây leo. Ô Đại là một người thô lỗ, tìm không ra được từ ngữ nào miêu tả mỹ nhân. Nhưng rất rất nhiều năm về sau, hắn vẫn nhớ rõ cái liếc mắt này như cũ.
Xinh đẹp. Cả đời này hắn không gặp qua một nữ nhân tốt đẹp như vậy nữa.
Hắn nhảy xuống thuyền, gọi: “Công chúa gì gì kia!”
Thanh Quỳ ngẩng đầu lên, thấy hắn qua đây, trong mắt ngược lại tăng thêm vài phần hoà nhã —— người này tuy rằng thô kệch, nhưng thật chính là hảo hán. Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng thi lễ, nói: “Vâng Đại điện hạ. Đại điện hạ đến tìm ta, là có chuyện gì sao?”
Một cỗ hương thơm của nữ nhân xộc tới, mặt Ô Đại đỏ lên, được cái hắn có làn da ngăm đen, cũng không biểu hiện rõ ra. Hắn không hề vòng vo mà nói thẳng: “Thuốc gì ấy, cho ta một ít nữa đi.”
Hắn nói nghe đơn giản, nhưng Thanh Quỳ đối với hắn cũng cẩn thận không ít. Nàng nói: “Đại điện xưa nay không thích y tu, hiện giờ lại đột nhiên tới cửa xin thuốc, thật là bị thương à?”
Ô Đại nào hiểu được người nói điều này? Nghe vậy lập tức trừng hai mắt: “Đưa thuốc là được, hỏi vớ vẩn nhiều làm gì?”
Thanh Quỳ biết tính khí của hắn, trực tiếp nắm lấy cổ tay hắn, thay hắn bắt mạch. Nhưng mà một lúc sau, nàng chau mày: “Đại điện hạ theo ta vào đây.” Nàng đi trước dẫn đường, Ô Đại đành theo nàng đi vào trong.
Chỗ ở của nữ nhân, không cần hương liệu, đã tự có một cỗ hương thơm. Ô Đại ngồi xuống bên ngoài điện, Thanh Quỳ đưa tay cởi ngoại bào của hắn ra, hắn lấy làm kinh hãi, lập tức đè tay nàng lại: “Ngươi làm gì vậy?!”
Thanh Quỳ nói: “Ta xem vết thương trên người Đại điện hạ một chút ấy mà.”
Ô Đại nổi giận: “Ngươi là một nữ nhân gia, nhưng lại đi cởi y bào của nam nhân, chẳng lẽ không biết nhục nhã sao?!”
Thanh Quỳ nói: “Trong mắt y giả, không phân nam nữ già trẻ.”
Ô Đại vung tay áo, vẫn còn tức giận, thế nhưng làm tác động vết thương, lại ra mồ hôi lạnh đầy đầu. Thanh Quỳ trực tiếp cởi y bào của hắn, mới phát hiện trên người hắn, vết thương cũ chằng chịt khắp nơi, nhiều không đếm xuể. Vết thương mới tứ tung lộn xộn, ước chừng mấy chục vết.
Thanh Quỳ kinh hoảng: “Đây...... là ai làm Đại điện hạ bị thương thành như vậy?”
Ô Đại giãy giụa một phen tránh khỏi nàng, hãy còn giận dữ, Thanh Quỳ cũng đã cúi đầu xuống, bắt đầu kê thuốc cho hắn. Lúc nàng cúi đầu viết đơn thuốc, đặc biệt chuyên tâm, ngay cả độ cong của cằm cũng ôn nhu.
Lửa giận trong lòng Ô Đại, không biết vì sao lại dập tắt đi vài phần.
Thanh Quỳ kê thuốc cho hắn xong, hắn tâm thần bất định mà đi vài bước, nói: “Chuyện hôm nay, ngươi đừng có bép xép đó.”
Lời nói tuy kiên cường, nhưng người nói cũng có vài phần không đủ dũng khí. Thanh Quỳ mỉm cười, nàng hiểu rõ tâm tư của hắn, nói: “Đại điện hạ yên tâm, việc này tuyệt đối sẽ không để cho người thứ ba biết.”
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, bên ngoài liền có người cười nói: “Phải vậy không? Lẽ nào công chúa và đại ca không có nghe nói qua một câu, rằng muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm sao?”
“...... Triều Phong!!” Ô Đại giận đỏ cả mặt, lại nắm chặt cặp búa Hám Thiên trong tay.
Thanh Quỳ nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy Triều Phong dẫn theo tuỳ tùng Cốc Hải Triều đi vào. Thế là cũng tìm được tên đầu sỏ gây ra mấy vết thương trên người Ô Đại rồi. Nàng hỏi: “Là ngươi làm Đại điện hạ bị thương?”
Triều Phong nhún vai: “Chỉ do ngoài ý muốn thôi, đúng không huynh trưởng?”
Ô Đại chỉ muốn chém chết hắn ngay lập tức. Thanh Quỳ thực sự tức giận, mặt bình tĩnh hỏi: “Đại điện hạ ít ngày nữa phải đi Quy Khư, đây là loại chuyện nguy hiểm như thế nào? Ngươi thân là đệ đệ ruột thịt của hắn, không giúp đỡ hắn tăng tiến công lực, ngược lại còn nhằm ngay thời điểm này đả thương hắn! Ngươi có còn một chút nhân tính nào hay không?!”
“Nói nghe nghiêm trọng như vậy à?” Triều Phong huýt sáo, “Chẳng phải có một vị công chúa là đại y tu như người ở đây sao? Chút thương thế này, sao làm khó được nàng chứ?”
Ô Đại tức giận hừ một tiếng, rốt cuộc cảm thấy tìm y tu chữa bệnh thật ô nhục, phẩy tay áo bỏ đi. Thanh Quỳ giận dữ nhìn Triều Phong: “Vết thương trên người hắn nhiều đến bốn mươi mấy cái, làm gì có cái loại ngoài ý muốn nào có thể lặp lại nhiều lần như vậy? Tu vi ngươi rõ ràng cao hơn hắn, nhưng lại tham sống sợ chết, trốn ở phía sau huynh trưởng của mình. Nếu chỉ là con rùa rụt cổ không chịu chui ra thì cũng thôi đi, lại còn cố tình trong thời điểm này ra vẻ ta đây. Thực sự là khiến cho người khác khinh bỉ chê cười!”
Nàng vung tay áo đưa lưng về phía hắn: “Con người của ta có chút ưa sạch sẽ, không chào đón kẻ đê tiện vô sỉ. Ngươi tự giác rời khỏi đây đi!”
Ma tộc Tam điện hạ Triều Phong, lần đầu tiên bị người ta mắng tới cẩu huyết lâm đầu (*). Nét mặt Tam điện hạ cuối cùng cũng không nhịn được.
(*) cẩu huyết lâm đầu: mắng chửi xối xả, mắng té tát.
“Đê tiện vô sỉ?” Hắn đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy vai Thanh Quỳ xoay nàng lại, tiếp đó nhanh như chớp làm tư thế bưng tai, môi áp mạnh lên môi nàng! Sau đó buông nàng ra, quay đầu bỏ chạy! Cốc Hải Triều lại lần nữa bị cái tiết tháo (nhân phẩm) của hắn làm chấn kinh, nhưng khát khao muốn sống mạnh hơn hết thảy, tức khắc liền chạy theo Triều Phong!
“Ngươi!” Đầu óc Thanh Quỳ ong ong một tiếng, cả người đều tê dại! Sau một lúc lâu, nàng rốt cuộc phản ứng lại được, nhất thời đỉnh đầu nổi trận lôi đình: “Triều Phong!” Nàng nhanh như gió đuổi theo ra ngoài, cho dù là người có tính cách tốt đẹp như vậy, cũng hận không thể đem Triều Phong đi rút gân lột da, băm thành thịt vụn!!