Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 62: Chương 62




Huyền Thương quân thoát khỏi mộng cảnh kia, bởi vì Dạ Đàm đã thức dậy. Với loại tư thế ngủ này, nàng ngủ không được lâu lắm. Ánh mắt Huyền Thương quân dịu lại, nhìn thấy cuốn sách pháp trên bàn, hắn hỏi: “Trang hai mươi viết gì?”

Cấm chú trên người Dạ Đàm đã được giải, nàng dụi mắt, nói: “Hả?”

Huyền Thương quân nói: “Sách pháp trang hai mươi.”

Dạ Đàm nói: “Trang hai mươi, Mộc Nhân Thạch Tâm Ma. Lấy lực lượng của cây cỏ giữ vững tâm tính bản thân, không bị ma thuật mê hoặc.”

Huyền Thương quân hỏi: “Trang hai mươi bảy?”

Dạ Đàm nói: “Viên Mộc Cảnh Chẩm, dùng hơi thở của bản thân cùng cỏ cây tương liên, phát hiện dị thường thì cây cỏ sẽ báo động trước. Tác dụng gần giống như nuôi một con chó.”

Nàng thực sự có xem qua. Huyền Thương quân thậm chí không cần hỏi nguyên do.

—— khi còn bé nàng luôn có khát vọng được đi học như vậy, ước chừng thực sự không cần ai đốc thúc cả.

Hắn nói: “Đêm nay, Thiên giới có mưa sao băng, ngươi đi xem không?”

“Hả?” Dạ Đàm tưởng rằng mình bị điếc, “Ngươi nói cái gì?”

Huyền Thương quân cất sách pháp đi, nói: “Ngươi có thể tới Lộng Tình các, tìm Tử Vu, muội ấy sẽ dẫn ngươi đi.”

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.

Dạ Đàm lớn tiếng gọi: “Rau của ta, chim của ta!!”

Man Man đang ở phòng bếp nghiên cứu xem ngày mai ăn gì, còn có Hồ Tuy đang ở sau điện nghiên cứu nên gả cho vị cao phú soái nào của Thiên giới đều chạy đến, hỏi: “Công chúa?”

Dạ Đàm ngoáy ngoáy tai, nói: “Thiếu Điển Hữu Cầm tự nhiên lại cho phép ta đi xem mưa sao băng, rốt cuộc là ta bị điên, hay là hắn bị điên rồi vậy?”

Man Man quạt quạt cánh: “Vậy còn không tốt à? Nghe nói mưa sao băng của Thần tộc Thiên giới rất đẹp đó.”

Hồ Tuy cũng nói: “Mưa sao băng á! Chúng ta thực sự có thể đi xem sao?!”

Dạ Đàm ra vẻ hoài nghi: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*). Ta thấy chuyện này nhất định là một âm mưu.”

(*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: nghĩa là không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm. Ý chỉ người đột nhiên tốt không biết có ý đồ gì hay không.

Hồ Tuy có vẻ thất vọng: “Ơ? Vậy chúng ta không đi ạ?”

Vẫn là Man Man nói: “Âm cái gì mưu, mau đi thôi!”

Dạ Đàm nghĩ nghĩ, còn thấy lo lắng, vuốt cằm nói: “Theo lẽ thường, một nữ tử có dung mạo đẳng cấp như bản công chúa, nếu ngắm mưa sao băng, nhất định sẽ gặp một nam nhân quyền cao chức trọng, thâm sâu khó lường. Sau đó cùng hắn hoa tiền nguyệt hạ (trước hoa dưới trăng), khiến cho hắn có tình sâu nghĩa nặng đối với ta, không thể tự kiềm chế. Cuối cùng gặp phải một đoạn sinh tử ái hận. Cho nên loại nơi chốn nguy hiểm này, bản công chúa trước mắt sẽ không đi. Các ngươi đi tìm Thiếu Điển Viễn Tụ, cùng đi với hắn đi. Ta tạm thời âm thầm quan sát một phen, sẽ quyết định sau.”

“Trời ạ.” Man Man cùng Hồ Tuy trợn trắng mắt mà đi mất.

Mưa sao băng ở Thiên giới, đúng thật là kỳ quan. Phần lớn Thần tộc rất yên định, bình thường bế quan tu luyện, vài thập nhiên không ra khỏi cửa cũng chẳng có gì lạ. Nhưng một đêm thế này, gần như cả Thần tộc đều ra ngoài quan sát. Đây chính là sự kiện ước định mà thành của Thiên giới.

Cho nên, Tử Vu sớm đã ôm Đế Lam Tuyệt, đi vào một cái thần tích có vị trí thuận lợi. Nàng thả Đế Lam Tuyệt lên một tảng đá, từ trong lòng ngực lấy ra một bình sữa nhỏ: “Chúng ta sẽ ở chỗ này chờ mưa sao băng nhé, bây giờ vẫn còn sớm, ngươi mau uống chút sữa đi.”

Hương vị của sữa này cũng không tệ lắm, Đế Lam Tuyệt liền không cách nào cưỡng lại được mà uống hết.

Nhưng mà uống xong một hồi, hắn lại cảm thấy không ổn —— phải đi giải quyết gấp.

Yêu và người ở nhân gian tuy rằng đều học pháp thuật, nhưng bởi vì nhân gian không có thanh khí, cũng không có trọc khí, cho nên người và yêu trước sau không thể hoàn toàn tích cốc. Bọn họ đã cần ăn uống, đương nhiên cũng phải bài tiết ra.

Hắn bình thường đều là tuỳ tiện tìm một bụi cây giải quyết, lúc này hiển nhiên cũng muốn tìm chỗ đi.

Tử Vu vừa thấy liền sốt ruột: “Ngươi mót quá à? Ai nha, nơi này không thể đi bậy được, lỡ như có Thần tộc khác đi qua, sẽ ngửi ra mùi của ngươi mất!”

Nàng nói như vậy, ngược lại nhắc nhở Đế Lam Tuyệt. Đế Lam Tuyệt ngẩng đầu nhìn nàng —— vậy làm sao bây giờ? Nói đi nói lại cũng tại nữ nhân ngươi không tốt, mà cái gì sữa chứ, thật là. Bản Thiếu quân không ăn một bữa thì sẽ đói chết sao?

Hắn là thực sự gấp lắm rồi, tàn nhẫn vô tình quá đi. Tử Vu buộc phải lặng lẽ ôm hắn tới sau một thân cây, sau đó đứng tại chỗ đợi một tý.

Đế Lam Tuyệt ngẩng đầu nhìn sang nàng —— không phải chứ, ngươi vậy là có ý gì hả?

Tử Vu nhận thấy ánh mắt của hắn, nói: “Ngươi mau đại tiện đi, đi xong ta sẽ thu dọn, để tránh bị Thần tộc khác phát hiện!”

Đế Lam Tuyệt nhe răng, ta sao có thể đại tiện được đây hả. Ai có thể đi được khi bị ngươi nhìn chằm chằm như vậy?

Tử Vu thở dài, ngồi xổm xuống vuốt lông trên lưng hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ngươi nhanh lên đi, Thiên giới không cho phép một mình thu nhận chủng tộc khác, để cho người khác phát hiện ra khí tức của ngươi, ngươi thực sự có thể không toàn mạng đó.”

Vậy còn cách nào nữa đâu? Thiếu quân Yêu tộc vừa đi đại tiện vừa chửi rủa mười tám đời tổ tông của Thiếu Điển thị. Mà Tử Vu quả thực là xứng đáng với chức vụ Sản Thỉ quan (quan dọn phân). Nàng nói được thì làm được, quả nhiên thật làm tròn bổn phận thay hắn rửa sạch vật dơ bẩn. Sau khi xong việc, nàng vén đuôi của Đế Lam Tuyệt lên, tiện tay dùng cái khăn vải sạch sẽ chùi mông cho hắn.

Thiếu quân Yêu tộc kẹp chặt đuôi —— xong rồi. Từ nay về sau không còn mặt mũi gặp người khác nữa!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.