Trọc Tâm hồ
Thanh Quỳ vừa tạ ơn Ma hậu trở về, liền gặp Triều Phong đang chờ nàng. Thấy người này, nàng hiển nhiên không ra vẻ hoà nhã gì: “Ngươi tới làm gì?”
Triều Phong muốn nói lại thôi, do dự hồi lâu, lại chỉ cúi đầu nói một câu: “Không có gì. Làm phiền công chúa rồi.” Dứt lời, hắn xoay người chuẩn bị rời đi. Thanh Quỳ thấy sắc mặt hắn thực sự khó xử, rốt cuộc mềm lòng, bất giác lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì cứ nói đi.”
Triều Phong nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nói: “Từ sáng sớm hôm nay, bệnh của mẫu phi ta bỗng trở nặng. Ma giới không có y giả, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đến đây cầu cứu công chúa.”
Thanh Quỳ đối với lời nói của hắn, vẫn nửa tin nửa ngờ. Nhưng dù sao lương y như từ mẫu, nàng nói: “Sao lại như thế? Lạc Vi động ở đâu, ngươi mau dẫn ta qua đó đi.”
Triều Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vất vả cho công chúa rồi. Mời công chúa theo ta.”
Lạc Vi động, Thanh Quỳ được Triều Phong dắt vào tới.
Nơi này lọt vào trong tầm mắt, chỉ thấy lá rụng tả tơi, nhền nhện kết lưới, cả động phủ một mảnh hiu quạnh, ngay cả hoa sen nở rộ cũng phủ đầy bụi mỏng. Nàng giẫm lên lá khô bước vào, cửa động phai màu, dưới hiên có tổ chim, nhưng không thấy chim én bay về.
Triều Phong vội đưa nàng ra sau điện, Thanh Quỳ thấy hắn không giống giả bộ nôn nóng lo âu, cũng đã tin bảy, tám phần.
Nội điện hơi lạnh vì ánh mặt trời khó chiếu tới, bên trong truyền ra một trận tiếng ho khan.
“Mẫu phi!” Triều Phong quỳ xuống trước điện, nói: “Nhi thần tìm y giả, đến đây chữa bệnh cho mẫu phi. Vẫn xin mẫu phi mở cửa, để cho người ta khám chữa bệnh cho người đi!”
“Y giả?” Trong điện có một giọng nữ nhân truyền đến, nhưng giọng nói này vừa khàn khàn vừa mệt mỏi, giống như tro tàn sau khi bị liệt hoả đốt cháy —— đương nhiên rồi. Vừa rồi quả ớt kia rốt cuộc là thứ do tên khốn nào lấy? Cổ họng bà bây giờ có thể phun ra lửa. Ngữ điệu của Tuyết Khuynh Tâm chậm chạp: “Ma tộc cấm y tu, con tìm thấy y giả ở đâu được?”
Thanh Quỳ nói: “Là Tuyết Khuynh Tâm nương nương đúng không ạ? Ta là Li Quang thị Dạ Đàm, hiểu biết đại khái chút y thuật, đặc biệt đến chữa bệnh cho nương nương. Nương nương mở cửa ra đi.”
“Li Quang Dạ Đàm?” Giọng nói kia vô lực mà vang lên, “Ta nhớ ra rồi, ngươi là trữ phi do Ma tôn định ra phải không? Ma tộc đấu đá quyền lợi, ngươi mới đến, không hề có căn cơ, hà cớ phải vì ta mà gây thù hằn? Rời đi đi.”
Bà không chịu mở cửa, Triều Phong nhích hai đầu gối về phía trước, hai tay đập cửa: “Mẫu phi. Người để cho công chúa nhìn một cái, người bệnh thành như vậy, nhi thần làm sao có thể an tâm chứ mẫu phi!” Lời nói của hắn run rẩy như thế kia, nghiễm nhiên đã vô cùng đau đớn.
Nhưng mà trong điện, Ma phi Tuyết Khuynh Tâm nói: “Con biết rõ tình cảnh ở Ma tộc của hai mẫu tử chúng ta, sao còn liên luỵ tới Dạ Đàm công chúa? Mấy năm nay mẫu phi dạy con như thế nào, con có nghe lọt tai một chữ nào không? Mau đưa công chúa trở về, sau này Lạc Vi động, con không được bước vào một bước nữa. Nếu không ta sẽ xem như không có một đứa con như con!” Nói đến cuối cùng, đã là thần sắc nghiêm nghị.
“Mẫu phi!” Triều Phong áp trán lên cửa điện màu sắc phai nhạt, bi thương trong lòng bộc lộ cả trong lời nói.
Trong điện, Tuyết Khuynh Tâm làm như rất tức giận: “Đưa công chúa đi, ngay lập tức!” Trong giọng nói mang theo sự kiên quyết, cũng mang theo lòng chua xót. Sau khi dứt lời, lại ho một trận.
Bà quyết ý như thế, Triều Phong cũng chỉ đành vậy mà thôi. Hắn đứng dậy, nói: “Mẫu phi nói đúng, là con không nên nhất thời tình thế cấp bách liền liên luỵ công chúa. Con đưa công chúa trở về, mẫu phi tuyệt đối không nên xúc động mạnh.”
Thanh Quỳ hiển nhiên là cảm động, vị tuyết thần Thiên giới này, cho dù rơi vào Ma giới, vẫn giữ nguyên được bản tính thiện lương. Nàng nói: “Tuyết nương nương tới tình trạng như vậy rồi, lại vẫn còn suy nghĩ cho người ngoài, tâm tính cao khiết này, thực sự là khiến cho người khác kính nể.”
Triều Phong bi sắc không thay đổi, nói: “Công chúa tạm theo ta trở về trước đi. Để tránh bị người khác thấy, miệng lưỡi đàm tiếu.”
Thanh Quỳ nhìn nội điện cổ xưa này, thở dài, không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể theo Triều Phong rời đi.
Hai người họ vừa mới đi khỏi, cửa điện liền mở. Có thị nữ thò đầu ra, nhìn ngó xung quanh, xác định người đã đi rồi, nàng vui mừng nói: “Nương nương, đã không còn việc gì nữa rồi.”
Trong điện truyền đến một trận tiếng ho khan kinh thiên động địa, Tuyết Khuynh Tâm rống giận: “Nước, đưa nước cho bản cung!”
Bọn thị nữ thất kinh, vội vàng châm nước. Tuyết Khuynh Tâm bị cay đến chảy cả nước mắt: “Cốc Hải Triều, bảo điện hạ nhà các ngươi sau khi đưa người trở về, lập tức lăn về đây gặp ta!!”
Cốc Hải Triều còn có biện pháp gì —— Tam điện hạ, mẹ người gọi người về cho ăn đòn kìa!
Quả nhiên, Triều Phong đưa Thanh Quỳ về Trọc Tâm đảo, lập tức liền vác theo cây roi mây tiến đến Lạc Vi động.
Hắn quỳ gối thẳng thớm trước mặt Tuyết Khuynh Tâm, Tuyết Khuynh Tâm vừa uống trà, vừa phe phẩy quạt lụa, ngược lại không hỏi chuyện vừa rồi, chỉ nói: “Đưa người về rồi à?” Triều Phong dập đầu xuống đất một cái, Tuyết Khuynh Tâm nói: “Bản cung nghe nói, đại ca con đã tự xin đi tu bổ Quy Khư.”
Triều Phong nói: “Đúng là có chuyện này. Phụ tôn đã cho phép ạ.”
Tuyết Khuynh Tâm lấy quạt lụa che nửa mặt, hồi lâu nói: “Không có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, hắn vào Quy Khư là có đi mà không có về.”
Triều Phong nói: “Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, tổng cộng có ba cái, hiện giờ chỉ biết một cái ở Thần tộc, hai cái khác rơi ở đâu không rõ. Phong ấn Quy Khư sắp vỡ tan, không kịp tìm kiếm.”
Tuyết Khuynh Tâm nói: “Thành thật mà nói, Ô Đại không phải là người được chọn thích hợp. Tu vi của hắn tuy rằng tạm chấp nhận được, nhưng tính tình xúc động dễ giận, không thể cùng Thần tộc phối hợp.”
Triều Phong nói: “Nhi thần hiểu rõ.”
Tuyết Khuynh Tâm hỏi lại: “Hiểu là hiểu thế nào?”
Triều Phong lại lần nữa dập đầu xuống đất: “Nếu huynh trưởng thất bại, Ma tộc nhất định sẽ hoảng loạn. Nhi thần vào lúc này mới tự xin, lại đi tu bổ Quy Khư. Đối mặt với hiểm nguy, cố gắng xoay chuyển tình thế, động thái này có thể khiến cho chư vị trưởng lão, thậm chí là phụ tôn, trừ bỏ đi đề phòng, lấy con làm vinh quang.”
Tuyết Khuynh Tâm nói: “Chỉ là con cũng có thể một đi không trở lại.”
Triều Phong vẫn mỉm cười như cũ, nói: “Huynh trưởng sẽ thất bại, nhưng đại khái cũng có chút tác dụng. Có huynh trưởng thay con xung phong, cơ hội sống sót của con sẽ tăng lên rất nhiều. Huống hồ phú quý hiểm trung cầu (*). Cho dù là nhi thần một đi không trở lại, ít nhất cảnh ngộ của mẫu phi ở Ma tộc, sẽ được thay đổi hẳn.”
(*) phú quý hiểm trung cầu: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Tuyết Khuynh Tâm vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của hắn, nói: “Con có thể nghĩ được như vậy, mẫu phi an tâm rồi.”
Triều Phomg cung kính dâng roi mây lên bằng hai tay, Tuyết Khuynh Tâm cầm ước chừng ở trong tay, chậm rãi nói: “Cây roi mây này con muốn mẫu phi dùng như thế nào?” Triều Phong vui mừng ra mặt, nhưng mà ngay sau đó chợt nghe bà nói: “Ngay cả một cây gai cũng không có.”
......
Nửa canh giờ sau, Cốc Hải Triều đỡ Triều Phong đi ra.
Ma phi này thật đúng là không nương tay chút nào hết. Bà thực sự sai người tìm cây roi mây có gai, bện thật chắc mà đánh Triều Phong một trận. Cốc Hải Triều cũng không dám nhìn nữa: “Ma phi xuống tay cũng quá tàn nhẫn rồi.”
Triều Phong vẫn không để ý lắm, lại nói: “Ngươi không hiểu được dụng tâm lương khổ (*) của mẫu phi ta đâu.”
(*) dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại
Cốc Hải Triều nhìn nhìn gai đã hằn vào da thịt trên lưng hắn, nói: “Dụng tâm lương khổ như vậy, hẳn là người có thể đã thông?”
Triều Phong hắng giọng một cái: “Còn không mau đỡ ta tới Trọc Tâm đảo.”
Cốc Hải Triều ngây ngốc, Triều Phong nói: “Thất thần làm gì? Đi thôi, không thấy thương thế của bổn toạ trầm trọng à?”
...... “Dụng tâm lương khổ” của Ma phi, Cốc Hải Triều dường như cũng đã hiểu được một chút.