Nàng vừa nhìn vào trong điện, ánh mắt liền dừng lại ở rượu và đồ nhắm trên bàn, sau đó nàng bất mãn: “Các ngươi uống rượu sao lại không gọi ta?!”
Tử Vu và Thanh Hành quân đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Huyền Thương quân hỏi: “Ngươi có biết cái gì gọi là khách không mời mà đến không vậy?”
Trên mặt Dạ Đàm đeo theo nụ cười, nàng dùng bùa con rối kia hãm hại Đan Hà, Huyền Thương quân chắc chắn muốn trừng phạt nàng. Thôi thì tự mình tới đây trước vậy. Nàng nói: “Chưa từng nghe qua. Nhưng ta biết cái gì gọi là không được mời.”
Dứt lời, nàng đã ngồi xuống cạnh bàn.
Phi Trì nhìn thấy, không cần đợi nhắc, tự giác lấy thêm một bộ chén đũa cho nàng, rồi lại rót một ly rượu.
Dạ Đàm sẽ chẳng bao giờ khách khí, nàng lập tức nâng ly: “Đây chính là lần đầu tiên bốn người chúng ta cùng nhau ăn cơm, chỉ sợ cũng là cuối cùng......”
Nàng còn chưa nói hết câu, Huyền Thương quân đột nhiên ngắt lời nàng: “Uống rượu thì lo uống rượu đi, không được nói chuyện!”
Dạ Đàm ờ một tiếng, nói: “Vậy ta kính trước một ly.”
Dứt lời, nàng ngửa đầu, uống cạn nửa ly rượu không chừa lại giọt nào.
Thanh Hành quân và Tử Vu dù sao cũng xem như là yên lòng —— xem ra trong rượu không có độc rồi. Huynh muội hai người ngoan ngoãn uống rượu, Tử Vu nói: “Huynh trưởng, thuật ngự kiếm lần trước huynh dạy cho muội, muội đã sớm học xong rồi. Chờ huynh tu bổ Quy Khư trở về, muội ngự kiếm cho huynh xem!”
Dạ Đàm nghe thấy lời này, không khỏi sửng sốt —— sao thế nhỉ, Tử Vu và Thanh Hành quân hình như không biết chuyện Huyền Thương quân tu bổ Quy khư nguy hiểm đến mức nào thì phải?
Nàng nhìn nhìn Tử Vu, liền thấy trong mắt Tử Vu toàn là ý cười, quả thực không quá lo lắng.
Nàng dời ánh mắt về phía Huyền Thương quân, Huyền Thương quân lại không có ý định giải thích nghi hoặc cho nàng. Nàng thật cẩn thận hỏi: “Cái đó, ngày mai Thiếu Điển Hữu Cầm sẽ đi Quy Khư, hai người các ngươi không lo lắng gì hả?”
Huyền Thương quân trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, Tử Vu lanh mồm lanh miệng, vội nói: “Huynh trưởng tu vi thâm hậu, Thần tộc chúng ta lại có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, huynh ấy đi tu bổ Quy Khư, là tuyệt đối không có tí sơ hở nào.” Nói xong, nàng còn hỏi, “Đúng không huynh trưởng?”
Lúc nói lời này, nàng khó nén được sự sùng bái trong mắt. Huyền Thương quân thản nhiên đáp một tiếng: “Ừ.”
Dạ Đàm lại quay đầu sang nhìn Thanh Hành quân, nàng tuy rằng có nhiều khuyết điểm, nhưng chỉ duy nhất một cái là không ngốc. Nàng lập tức hỏi: “Cho nên nếu không có cái mảnh vỡ rìu Bàn Cổ gì đó kia, liền vô cùng nguy hiểm rồi?
Thanh Hành quân nói: “Đó là đương nhiên. Bên trong Quy Khư tràn ngập hỗn độn khí, không có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, hai tộc Thần, Ma đi vào trong đó đều có thể bị ăn mòn. Còn nói gì đến chuyện tu bổ Bàn Long Cổ Ấn nữa chứ? Cho nên hiện tại người phải lo lắng chính là Ma tộc.”
Dạ Đàm ờ một tiếng, lại lần nữa liếc mắt nhìn Huyền Thương quân, dường như có phần hiểu được.
Thanh Hành quân và Tử Vu ăn bữa cơm này cũng không được vui vẻ. Thật rõ ràng là có huynh trưởng ở đây, hai người ăn uống cũng chẳng được ngon lành gì. Không dễ gì mới ăn được một chút, Thanh Hành quân liền gác đũa xuống: “Đệ no rồi. Huynh trưởng nếu không có dặn dò chuyện gì khác, đệ xin đi về trước luyện công đây.”
Tử Vu cũng khẩn trương nói: “Muội cũng quay về Lộng Tình các đọc sách nha.”
Huyền Thương quân nhìn chăm chú vào hai huynh muội trước mặt, ánh mắt hắn vẫn lành lạnh mà cô tịch, giống như mọi khi. Một lúc lâu sau, hắn nhàn nhạt nói: “Đi đi.”
Thanh Hành quân và Tử Vu nhảy dựng lên, gần như là tháo chạy.
Dạ Đàm ngậm ngậm chiếc đũa, hỏi: “Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ là vật gì?”
Huyền Thương quân nói: “Bàn Cổ ở thời kỳ hỗn độn dùng một cây rìu lớn chẻ ra trời đất, sau đó kiệt lực mà chết. Cái rìu lớn đó cũng bể ra ba mảnh. Trong đó một mảnh do Thần tộc giành được, bên trong có sức mạnh rất lớn, thậm chí có thể ngăn cản hỗn độn khí.”
Dạ Đàm à một tiếng, lại hỏi: “Mảnh vỡ này đã bị mất rồi đúng không?”
Huyền Thương quân nói: “Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi tới.”
Dạ Đàm nói: “Ta không biết thì tất nhiên phải hỏi rồi! Mảnh vỡ này nghe có vẻ quan trọng như vậy, nếu thực sự đã mất, Thần tộc vì sao không truy cứu trách nhiệm người trông coi, ngược lại giữ kín không nói ra?” Huyền Thương quân không nói gì, Dạ Đàm tiếp tục: “Trong mắt ngươi luôn không chứa nổi một hạt cát, lần này lại có thể cũng kiên quyết bao che người đó như thế...... Hừm, có thể nói rằng người trông coi mảnh vỡ này rất quan trọng, hơn nữa nguyên nhân mất đi mảnh vỡ cũng không vẻ vang. Người đáng giá để ngươi bảo vệ như vậy, sẽ không phải là Thần đế bệ hạ đó chứ?”
Huyền Thương quân đập bàn cái rầm, nói: “Lắm mồm!”
“Quả nhiên là ông ấy!” Dạ Đàm đoán đúng rồi, vẻ mặt đắc ý, “Nếu thực sự là ông ấy làm mất mảnh vỡ, đương nhiên phải là ông ấy gánh vác hậu quả. Dựa vào cái gì muốn để ngươi mạo hiểm sinh mệnh chứ?”
Huyền Thương quân nói: “Chuyện này nếu ngươi dám tiết lộ một chữ, Hồng Quang Bảo Tình sẽ lập tức lấy mạng của ngươi!”
Dạ Đàm vội vàng lấy hai tay che trán, đợi hồi lâu, không thấy động tĩnh, nàng mới nhẹ nhõm buông tay, nhỏ giọng nói: “Ta đây không phải chỉ thay ngươi bênh vực kẻ bị bắt nạt thôi sao? Chuyện này, Càn Khôn Pháp Tổ biết, Thần đế biết, Thần hậu chắc chắn cũng biết đúng không? Nhiều người biết như vậy, nhưng không ai đứng ra nói giúp ngươi một câu công bằng. Ngươi cần gì phải mong ngóng vội vàng đi tìm đường chết chứ?”
Huyền Thương quân phất tay áo, sắc mặt không tốt, nói: “Nếu ngươi ăn no rồi, vậy lập tức rời khỏi đây đi!”
Dạ Đàm cảm thấy buồn cười: “Ngươi chẳng lẽ là một tên ngốc à! Hiện tại ngoại trừ mấy tên đầu sỏ gây chuyện kia, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ngươi sẽ mang theo mảnh vỡ rìu Bàn Cổ tiến vào Quy Khư. Nếu ngươi chết ở trong đó, người đời chỉ biết ngươi đã làm mất cái mảnh vỡ này. Bất kể ngươi làm cái gì, đều chỉ có sai lầm, đâu được công lao gì?”
Huyền Thương quân nghiêm mặt nói: “Li Quang Dạ Đàm, con người khi còn sống không thể chỉ cố giữ lấy ích lợi cho bản thân. Phong ấn Quy Khư rạn nứt, hỗn độn khí thoát ra ngoài, Tứ giới đều phải chịu khổ. Lúc ngươi còn nhỏ, Li Quang thị vì sao lũ lụt liên tiếp? Lại vì sao bệnh dịch hoành hành? Những gian khổ đó, ngươi hẳn nên hiểu rõ nhất.”
Dạ Đàm tức giận đến trợn trắng mắt: “Ta không hiểu! Bọn họ chẳng phải luôn trách ta là một tai tinh sao? Ta quan tâm đến sống chết của bọn họ làm gì! Hơn nữa, chuyện đó thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi là trưởng tử của Thần đế, chỉ cần vạch trần chuyện này, buộc ông ta đi tu bổ Quy Khư, ngươi có thể kế vị Thần đế. Chẳng lẽ không tốt đẹp sao?”
Huyền Thương quân lạnh lùng nói: “Ta thân là nhi tử, về công về tư, đều không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Há có thể có ý nghĩ đại nghịch bất đạo này?”
Dạ Đàm tức giận đến no ngang, nàng ném đũa cái bốp: “Ta chính là dư hơi mới nói chuyện với ngươi! Một tên đầu gỗ như ngươi, bị người khác hại chết cũng đáng lắm!”
Huyền Thương quân cũng không muốn nhiều lời với nàng, giận dữ nói: “Ăn no rồi thì cút đi!”
Dạ Đàm vốn đinh đi rồi, nhưng nghe thấy lời này, lửa giận của nàng lại cháy bừng bừng: “Ngươi cho rằng bản thân ngươi vĩ đại lắm sao? Sau khi ngươi chết đi, phụ thần ngươi thoát khỏi chịu tội, cười trộm còn không kịp! Mẫu thần ngươi vẫn còn một đứa con trai nữa, muội muội ngươi vẫn là một tiểu công chúa. Toàn bộ Thiên giới vẫn như cũ, ai sẽ cảm kích ngươi?!”
Nàng vừa dứt lời, Huyền Thương quân nói: “Đó chính là những gì ta mong muốn.”
Hắn từng chữ từng chữ băng trong, nói năng có khí phách.
Mang theo cả gió mát ngông nghênh, chính khí hào hùng.
Dạ Đàm nhìn thẳng hắn, đôi con ngươi hắn thanh thản kiên định, tinh khiết như ngọc lưu ly. Nàng bỗng dưng trầm mặc.
Thật lâu sau, nàng nói: “Ngươi quả thực khác với những người ta từng gặp. Người trong cung, luôn vắt hết óc mà ngươi tranh ta đoạt. Vì một chút ích lợi, có thể nội bộ bất hoà, phụ tử tương tàn. Vén một tầng gấm vóc mỏng manh lên, phía sau đều toàn là ích kỷ cùng tham lam.”
Nàng nhắc tới chuyện trong cung, Huyền Thương quân nghĩ đến chính mình từng tìm hiểu qua, mộng cảnh kia của nàng. Cuối cùng, ngữ khí hắn cũng chậm lại, nói: “Ngươi thấy quen tranh đấu, nhưng cũng phải tin tưởng lòng người hướng thiện.”
Dạ Đàm nói: “Được rồi. Vậy ngươi có dự tính gì không, làm sao đón tỷ tỷ của ta về?”
Nàng đến Thuỳ Hồng điện này, dự tính ban đầu thật không phải quan tâm đến sống chết của Huyền Thương quân. Chủ yếu vẫn là quan tâm Thanh Quỳ. Hơn nữa, nếu Huyền Thương quân trực tiếp khai ra thân phận của nàng cho Thần đế, đoán chừng nàng cũng không cam lòng.
Huyền Thương quân hiển nhiên sớm nghĩ đến việc này, hắn nói: “Thanh Quỳ công chúa hiện tại chỉ tạm lưu lại Ma tộc. Bất luận như thế nào, khi Ma tộc định ra Thái tử, cũng sẽ đưa nàng về Li Quang thị. Đến lúc đó, phụ vương ngươi tự sẽ gả nàng vào Thần tộc. Ma tộc bận tâm Thần tộc và Nhân tộc, cũng sẽ không vì một công chúa nhân gian mà khai chiến. Nếu bây giờ liều lĩnh cứu, chỉ có thể đẩy nàng vào cảnh ngộ nguy hiểm hơn mà thôi.”
Như thế cũng xem như là một cái biện pháp ổn thoả. Dạ Đàm hỏi: “Ta thì sao?”
Huyền Thương quân lấy ra một phong thư, nói: “Ngươi không cần quay về nhân gian nữa. Ta sẽ để lại phong thư này, đợi đến khi Ma tộc đưa Thanh Quỳ công chúa về Li Quang thị, Thần tộc tự nhiên sẽ đến Li Quang thị rước Thiên phi. Tới ngày hôm đó, sẽ có người đem thư này giao cho phụ thần. Phụ thần nhìn thấy là thư tự tay ta viết, ắt sẽ giữ lại mạng của ngươi.”
Dạ Đàm điềm nhiên như không mà đáp ứng một tiếng, rồi đột nhiên nhảy lên, đoạt thư trong tay hắn.
Huyền Thương quân còn không hiểu tính tình của nàng sao? Lập tức nghiêng người né tránh, Dạ Đàm bổ nhào mạnh quá mức, mắt thấy sẽ chó ngã gặm bùn, Huyền Thương quân túm lấy váy áo sau lưng nàng. Liền sau đó, hắn chỉ nghe một tiếng rẹt vang lên.
Dạ Đàm vẫn cứ ngã xuống đất, trong tay Huyền Thương quân lại nắm một mảnh vải rách. Toàn bộ phần váy áo phía sau lưng Dạ Đàm bị xé thành ba mảnh, lộ ra tấm lưng xinh đẹp bóng loáng như vải sa tanh.
Huyền Thương quân: “......”
Dạ Đàm: “......”