Tĩnh Lạc Truyền Kỳ

Chương 11: Chương 11: Chương 10




“ Thế này là thế nào, Hiền phi???” Đông Thanh đế mặt rồng đại giận, rống hỏi.

“ Thần… thần thiếp không biết.” Hiền phi Lý Nhược Mai thân mình run nhẹ nhưng vẫn giữ sự trấn định nói.

Quân Ân Đức ??? Là ai ??? Là ai biết mối quan hệ giữa nàng và y. Rõ ràng… rõ ràng những người liên quan năm đó nàng đều đã hạ thủ hết rồi mà.

“ Không biết ??? Thế nào là ‘ NỢ MÁU TRẢ BẰNG MÁU ’ ??? Nàng có ân oán với ai ??? Tại sao người kia lại phải vào đúng dịp sinh thần của mẫu hậu mà làm chuyện bất tường thế kia???” Đông Thanh đế giọng đầy nghi hoặc.

Hiền phi từ trước tới nay luôn có ngôn hành đúng mực, đối xử với cung nhân cũng khá tốt, không thể gây thù với người nào trong hoàng cung. Nhưng sự việc trước mắt thì nên thế nào giải thích??? Ai lại có thể trong ngày vui như hôm lại làm chuyện không cát tường thế kia???.

“ Hoàng thượng minh giám, thần thiếp cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.” Hiền phi đè nén nổi sợ hãi trong lòng, khẳng định lập trường nói.

“ Phải không???” Đông Thanh đế vẫn chưa có ý định buông tha.

“ Hoàng thượng, ai gia nghĩ chuyện này là có người muốn đối địch với Đông Thanh quốc. Mọi chuyện chắc không liên quan đến Hiền phi đâu ??? ” Thái hậu thấy mọi chuyện càng ngày càng căng thẳng, thì lên tiếng hòa hoãn. Dù sao hôm nay cũng là đại thọ của bà không nên xảy ra những chuyện không vui.

“ đúng vậy phụ hoàng, chắc chắn là có người hãm hại mẫu phi. Xin phụ hoàng suy xét.” Đông Thanh Liên cũng chen vào cầu tình.

“ Thôi được rồi. mọi người trở về nghỉ ngơi đi. Các vị khách quý đã để chê cười.” Đông Thanh đế nghe vậy, đè nén nghi vấn trong lòng, phân biệt nặng nhẹ, đối với các sứ giả nói một câu khách khí, rồi quay sang đám cung nữ phân phối.

“Các ngươi cho người dọn dẹp lại tẩm cung của Hiền Phi đi.”

“ Chuyện này trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” Trước khi đi khỏi tẩm cung của Hiền Phi, Đông Thanh đế còn bỏ lại một câu.

Tất cả mọi người đều đi khỏi, chỉ còn lại cung nữ đang dọn dẹp lại tẩm cung, Hiền phi Lý Nhược Mai vẫn ngồi đó đăm chiêu suy nghĩ.

‘ Rốt cuộc người kia là ai??? Muốn trả thù cho Quân gia sao??? Không, ta không muốn mất hết tất cả, ngôi vị quý phi, cả vinh hoa phú quý là ta đánh đổi bằng mạng của Quân Ân Đức và đứa con trai của ta mà có được. Ai cũng không được phép cướp mọi thứ của ta.’ Lý Nhược Mai dường như quyết định gì đó, ánh mắt hiện lên tia dữ tợn.

…………

Cửa hàng Lâm gia

“ Thiên công tử, ngài xem, hàng hóa đã kiểm kê đầy đủ, trong vòng một tháng sẽ được vận chuyển đến Tây Vực đúng theo ý ngài. Ngài an tâm, Lâm gia ta làm ăn rất có uy tín. Nếu có tổn thất gì, Lâm gia sẽ hoàn tàn chịu bồi thường.” Lâm lão gia bộ dạng nịnh nọt, nói chắc như đinh đóng cột.

“ Nếu được như thế thì tốt.” Thiên công tử chỉ câu môi gợi lên một nụ cười quỷ dị mà không ai thấy được.

Nửa tháng sau

Lâm gia Trang

“ Lão gia…lão gia…” một tên quản sự hớt ha hớt hãi từ ngoài chạy vào.

“ Lâm Quý, có chuyện gì mà ngươi chạy như ma đuổi thế kia???” Lâm Hồng Đào đang ngồi uống trà cùng Lâm Quách thị liền vội lên tiếng hỏi.

“ Lão… lão… gia… lớn chuyện rồi a… chuyến…chuyến hàng… của Thiên công tử… đã…đã…” Lâm Quý vội vàng nói nhưng vì quá mệt nên vẫn chưa nói hết nguyên câu văn rõ ràng.

“ Sao??? Chuyện gì, ngươi từ từ nói lại rõ ràng xem.” Lâm Hồng Đào cũng trở nên mất kiên nhẫn.

“ Lão gia, chuyến hàng vận chuyển đến Tây Vực của Thiên công tử đã xảy ra chuyện rồi.” Lâm Quý lấy lại hơi sức, nói.

“ xảy ra chuyện gì???” Lâm Hồng Đào sắc mặt xanh xao nắm lấy cổ áo của Lâm Quý nóng nảy hỏi.

“ Chuyến hàng sau khi được đưa đến Tây Vực, kiểm tra trước khi nhập hàng thì phát hiện toàn bộ số hàng toàn là hàng giả. Người của Thiên công tử đã rất tức giận và đã bắt lại toàn bộ người vận chuyển của chúng ta. Mặt khác bọn họ đang yêu cầu chúng ta bồi thường.” Lâm Quý nói nhanh một hơi, trong lòng cũng không khỏi hoảng sợ.

‘ Lâm gia này cũng đã đến lúc suy sụp rồi. Ta và các quản sự khác cần phải xem xét mà rời đi nơi này mới được.’ Lâm Quý ánh mắt lén lút nhìn đôi phu thê của Lâm lão gia đang sợ đến không nói nên lời ngồi trên đại sảnh.

“ Thôi rồi, hết, hết, lần này hết thật rồi. chuyến hàng lần này rất lớn. ta nghĩ Lâm gia lần này có thể trở mình hưng thịnh lại… nào ngờ…” Lâm Hồng Đào rầu rĩ than thở.

“ Lão gia, lão gia, ngài bình tĩnh. Chuyện đâu còn có đó.” Lâm Quách thị ban đầu là khiếp sợ sau đó đôi mắt lại ánh lên tia gian xảo, dường như đã tính được kế hay gì.

“ Lão gia, ngài quên rồi sao??? Lần trước Thiên công tử đến đây dùng cơm, dường như rất có hảo cảm với Kiều nhi của chúng ta. Chi bằng…” Lâm Quách thị nói đến thế thì ấp a ấp úng.

“ ý của nàng là???” Lâm Hồng Đào phần nào hiểu được ý đồ của thê tử của mình.

“ Chi bằng chúng ta bảo Kiều nhi tiếp đãi Thiên công tử. Cho dù có bò lên giường của ngài ấy mà thoát khỏi kiếp nạn này thì cũng không thiệt thòi gì. Nếu ngài ấy chịu thú Kiều nhi của chúng ta càng tốt.” Lâm Quách thị nói ngay ý định của mình.

Lâm Hồng Đào vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Còn Lâm Quý nghe thế không khỏi nhìn cặp phu thê bằng ánh mắt khinh thường.

‘ Cả nữ nhi thân sinh của mình cũng có thể đem ra bán. Hừ, chẳng khác nào kĩ nữ cao cấp…’ trong đầu Lâm Quý liền hiện ra một ý nghĩ.

“ Được, nàng đi nói với Kiều nhi đi, bảo Kiều nhi trang điểm đẹp chút rồi viết thư hẹn Thiên công tử đến ‘ Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu’ dùng bữa.” Lâm Hồng Đào cũng đã không còn lựa chọn nào khác, đành nghe theo lựa chọn duy nhất của thê tử mình.

Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu

“ Thiên công tử, đây là món ‘cá chép chua ngọt’ nổi tiếng ở đây, chàng dùng thử đi.” Lâm Phụng Kiều cười đến dụ người, môi anh đào đỏ mọng mấp máy mời gọi.

Hôm nay Lâm Phụng Kiều vận một thân hồng y khá mỏng manh lại đơn bạc để lộ rất nhiều da thịt trơn mịn, mày liễu cũng được trau chuốt rất kĩ càng. Châu sai lại muôn phần chói mắt. nàng hôm nay trang điểm không những không giống một thiên kim tiểu thư, mà mười phần giống một kĩ nữ thanh lâu hơn.

“…” Thiên công tử vẫn ngồi yên một chỗ, không hề động dung trước vẻ đẹp mời gọi của nàng ta.

“ Công tử, đây là ‘ măng non ngủ sắc’, cũng rất ngon nha.” Lâm Phụng Kiều lại dùng giọng nói nũng nịu như nước chảy, gấp một khối măng đưa vào bát của Thiên công tử.

“…” hắn vẫn yên lặng, sắc mặt có thể nói là xem diễn nhưng lại có phần không thể nhẫn nhịn được nữa.

“ Công tử…” nàng ta lại lần nữa muốn mở miệng nhưng liền một giọng nói trầm ấm tràn đầy băng lãnh cắt đứt.

“ Đủ, Lâm tiểu thư không cần cố sức quyến rũ ta nữa. Lâm gia lần này nhất định phải bồi thường thiệt hại cho ta.” Hắn giọng nói chắc nịch khẳng định.

“ Công tử, ngài có thể cho Lâm gia chúng ta một con đường sống không???” Lâm Phụng Kiều giọng nói tràn đầy ủy khuất lại cất lên.

‘ Làm sao bây giờ??? Thái độ lần này của Thiên công tử sao hoàn toàn khác với lần đầu gặp mặt??? ’ nàng ta trong lòng bắt đầu lo lắng không yên.

“ Nếu như Lâm gia không thể bồi thường thì…” Thiên công tử vẫn lạnh lùng đề nghị nhưng câu nói vẫn chưa nói xong liền bị Lâm Phụng Kiều bác ngang.

“ Công tử, Kiều nhi đẹp không??? Nếu lần này Thiên công tử tha cho Lâm gia chúng ta thì Kiều nhi sẽ ‘lấy thân báo đáp’. Ân???” Lâm Phụng Kiều bí quá làm liều.

Nàng ta đã nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, chỉ còn lại một cái yếm và tiết khố, thân hình uốn éo, muốn tiến lên trước ngồi lên đùi của Thiên công tử nhưng chưa kịp lại gần đã bị Thiên công tử một chưởng đánh bay ra khỏi cửa sổ nhã gian lầu một, thân mình lăn lóc văng xuống bậc thang của tửu lâu.

“A” nàng ta chỉ kịp la lên một tiếng thì cả người liền rơi đến trước cửa tửu lâu kéo đến nhiều người tò mò vây quanh xem.

“ Đây không phải là Lâm gia tiểu thư tháng trước vừa mới bị Hầu phủ từ hôn, đuổi ra khỏi phủ sao??? Một giọng qua đường lên tiếng hỏi người bên cạnh.

“ Đúng rồi, chính là nàng ta a” người bên cạnh quan sát trong chốc lát, sau đó khẳng định.

“ Tại sao nàng ta lại ra nông nổi này a ???” có người nhịn không được tò mò.

Mọi người xung quanh cũng một bộ không biết gì, nhưng kèm theo đó, còn có những ánh mắt tràn ngập thèm khát nhìn chằm chằm vào Lâm Phụng Kiều. Cả người Lâm Phụng Kiều giờ đây gần như bại lộ trước mặt mọi người, khiến bao người xung quanh, có người thì khinh bỉ, có người thì lại háo sắc, nhìn đến cả quên trời lẫn đất.

Nhưng mà trong số đó, cũng có một ánh mắt tràn ngập tức giận cùng oán hận đang chăm chú nhìn vào nàng ta, như thể hận đến muốn lấy luôn cả tính mạng nàng ta vậy.

“ Lâm Phụng Kiều, lần đầu gặp mặt, dù biết chuyện xấu của ngươi tại Hầu phủ, nhưng ta vẫn cho là ngươi còn biết hối cãi, sẽ sửa đổi. Thật không ngờ, ngươi lại chứng nào tật nấy, chỉ vì phụ thân ngươi tráo hàng, lừa mất toàn bộ hàng hóa của ta, ngươi sợ Lâm gia phải sụp đổ, thậm chí không tiếc đến đây quyến rũ ta. Nữ nhân bổn công tử gặp nhiều rồi, nhưng mà nữ nhân đê tiện không biết xấu hổ như ngươi, đây là lần đầu ta mới thấy đó” đang lúc mọi người còn đang bàn tán xôn xao, thì Thiên công tử từ trong phòng bước ra, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ nhìn Lâm Phụng Kiều oán giận mắng to. Như thể y vừa nổi oan khuất lớn lao đến tận trời vậy.

Mọi người nghe xong lời y, thì hiểu ngay ra là có chuyện gì, lại nhìn đến Lâm Phụng Kiều xấu hổ đỏ mặt, thì hoàn toàn tin đây là sự thật. Nhất thời xung quanh vang lên nhiều tiếng chửi mắng thậm tệ, có người thậm chí cón dùng rau cải, cùng trứng gà trên các quầy hàng ném vào người Lâm Phụng Kiều.

Lâm Phụng Kiều lúc này cả người chật vật vô cùng, nằm rạp trên đất, mặc cho mọi người phỉ nhổ, nàng ta trong lòng thì không ngừng khóc lớn, tại sao ông trời lại đối xử với nàng ta như thế chứ, nàng ta vốn dĩ là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ sung sướng, thậm chí có thể có một mối lương duyên tốt đẹp, nhưng chỉ vì nghe lời mẫu thân, gả vào Hầu phủ, mà tương lai mất hết. Hôm nay lại vì nghe lại mẫu thân, mà đến đây, để rồi ra nông nổi này. Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Phụng Kiều không khỏi bắt đầu nảy sinh hận ý với Lâm Quách thị, nếu không phải vì nghe lời của Lâm Quách thị, thì nàng đã không như hiện giờ, mặc người ta lăng nhục. Ánh mắt Lâm Phụng Kiều dần trở nên lạnh băng, tràn ngập sát ý.

“ Lâm Phụng Kiều, ngươi đúng là tiện nhân không biết xấu hổ mà” lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nữ tử đầy bén nhọn.

Lâm Phụng Kiều còn chưa nhìn rõ nàng ta, thì đã cảm thấy má mình nóng rát vô cùng, đầu óc trở nên choáng váng, đến khi thanh tỉnh lại, thì mới biết thì ra vừa rồi, nàng ta bị nữ nhân kia tát vào mặt, khiến giờ đây dung nhan thanh tú ngày thường trở nên sưng phù, không còn nhìn ra nữa.

“ Lâm Phụng Kiều, tiện nhân này, ngươi bày mưu hãm hại đại ca ta, quyến rũ nhị ca ta, khiến Hầu phủ không được yên ổn, hiện giờ còn ở đây mặt dày quyến rũ nam nhân khác, ngươi đúng là không biết xấu hổ mà” nữ tử vẻ mặt tràn ngập tức giận chỉ vào Lâm Phụng Kiều mắng.

Lúc này có người bên cạnh nhận ra nữ tử chính là Tam tiểu thư của Hầu phủ, còn nam nhân đi cùng nàng ta, chính là tiểu hầu gia của hầu phủ, người vừa từ hôn Lâm Phụng Kiều. Tuy nhiên chỉ có duy nhất Tam tiểu thư là ra tay, còn vị tiểu hầu gia thì lại trơ mắt đứng nhìn, không có phản ứng gì, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được, y đang rất tức giận.

Lâm Phụng Kiều nhất thời không biết phản ứng thế nào, đành ôm lấy mặt, che miệng khóc chạy về Lâm gia, phía sau mọi người vẫn không ngừng mắng to, ném đồ, nhưng không ai chú ý vị Thiên công tử vừa rồi, đã đi mất từ lâu.

Lúc này, tại một căn phòng, đối diện Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, một bạch y nữ tử cùng một thanh y nam tử đang mỉm cười ngồi đối diện nhau thưởng trà. Bên trong phòng phía sau bạch y nữ tử còn theo sau ba nam một nữ, còn thanh y nam tử thì lại có một nam một nữ đứng ngay bên cạnh.

Bạch y nữ tử trên dung nhan diễm lệ giờ đây nở một nụ cuòi đầy mãn nguyện, như thể nàng ta vừa thực hiện được mong ước của đời mình vậy.

“ Giáo chủ, hài lòng sao ạ ???” nam tử phía sau thanh y nam tử lên tiếng hỏi, và người này không ai khác, chính là vị Thiên công tử vừa đánh bay Lâm Phụng Kiều ra khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.

Thanh y nam tử không đáp, đưa mắt nhìn về phía bạch y nữ tử, như hỏi ý nàng, ‘ ta xem như có thành ý đi ??? ’.

“Ta cũng đâu kém đâu.” bạch y nữ tử cười nhẹ, nàng biết, y nhất định biết rõ những chuyện mà nàng làm đối với Hiền phi mấy ngày nay.

“ Ân, xem ra chúng ta quả thật là hợp tác rất khoái trá” thanh y nam tử cười đáp, trên gương mặt không hề che dấu sự ôn nhu, cùng mãn nguyện.

Phía sau, một nam một nữ thấy vậy không khỏi ngỡ ngàng, bất quá rất nhanh hai người lại lấy lại bình tĩnh, vì cho rằng chủ tử chẳng qua là đang vui khi có thể báo thù mà thôi.

“ Nếu vậy, chúng ta lại tiếp tục hợp tác vậy ???” bạch y nữ tử giọng nói tràn ngập mong chờ nhìn thanh y nam tử.

“ Hảo, tiếp tục hợp tác” thanh y nam tử cũng nhanh chóng đồng ý, không hề suy nghĩ. Hai người này không ai khác, chính là Thần Phong công chúa, Tô Tĩnh Lạc cùng Giáo chủ Thiên Ma giáo, Quân Dạ Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.