Tĩnh Lạc Truyền Kỳ

Chương 15: Chương 15: Chương 14




Tĩnh Lạc nhìn vào phòng giam, lướt quanh nhìn một vòng tất cả người của Lâm gia hiện tại đang sợ hãi nhìn mình. Sau đó quay về phía Quân Dạ Hàn lên tiếng.

“ Những người ở hai phòng giam bên tay trái, và hai người trẻ tuổi trong phòng giam giữa đều là người mới đến Lâm gia, chuyện này không liên quan đến họ, thả họ ra đi. ” Tô Tĩnh Lạc nàng là người ân oán phân minh, xưa nay không làm khó xử người vô tội bao giờ.

“ Hảo ” Quân Dạ Hàn không nói hai lời, lập tức gật đầu.

Mấy hắc y nhân hiểu ý, lập tức mở cửa thả người, những người kia như được ân xá, lập tức vội vã chạy ra khỏi phòng giam, họ rất hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

“ Ta hy vọng các ngươi sẽ thông minh, biết cái gì là nên nói, cái gì là không nên nói chứ ??? ” trước khi bọn họ rời khỏi, Quân Dạ Hàn còn lạnh lùng nhắc nhở một câu.

“ Ta không nhìn thấy gì cả, ta cái gì cũng không biết. ” trong số đó có người thông minh, lập tức hiểu ra ý của Quân Dạ Hàn.

“ Đúng, đúng, ta cũng không nhìn thấy gì cả, ta chỉ là lúc Lâm gia hỏa hoạn, may mắn thoát ra, sau đó do chạy đường xa bị ngất, lúc tỉnh lại thì đã ở bên đường, ngoài ra cái gì cũng không nhớ.” có người còn thông minh hơn, tự bịa đặt ra lý do cho mình.

Những người còn lại cũng thông minh ra, như hiểu được vấn đề, sau đó cũng đều gật đầu phụ họa theo.

“ Rất tốt, các người có thể đi ” Quân Dạ Hàn nhìn thái độ của họ, hài lòng gật đầu.

Mọi người nghe vậy không khỏi thở phào, nhanh chóng dưới sự dẫn dắt của mấy hắc y nhân rời đi. Trong phòng giam lúc này chỉ còn lại ba người của Lâm gia, nha hoàn thân cận của Lâm Quách thị, Lâm quản gia, cùng năm tên gia đinh, và bốn nha hoàn khác. Mọi người đều dùng ánh mắt lo sợ phập phồng nhìn chằm chằm vào Tĩnh Lạc.

“ Lâm quản gia, tám năm không gặp, không lẽ ông đã quên ta rồi sao??? ” Tĩnh Lạc mỉm cười, nhìn Lâm quản gia đầy thân thiện.

Nàng sẽ không quên, năm xưa trong phủ, nếu không có sự ngầm che chở của Lâm quản gia, thì e rằng nàng đã không sống sót đến năm mười tuổi. Nàng cũng không quên, năm đó nếu không phải Lâm quản gia thả cho nàng rời đi thì e rằng nàng đã bị Lâm Quách thị hại chết từ lâu, sẽ không còn đứng đây giờ phút này nữa. Và cũng nhờ Lâm quản gia, nàng mới có thể tự tay chôn cất di thể của mẫu thân và Hồng di được tử tế, không bị dã thú nghiền nát.

“ Cô nương là…??? ” Lâm quản gia dù thấy cô nương trước mặt rất quen thuộc, nhưng nhất thời vẫn không nhớ ra được là ai.

“ Lâm quản gia, người còn nhớ một nha hoàn trong Lâm phủ năm xưa, tên là Tiểu Hương sao ??? ” Tĩnh Lạc kiên nhẫn gợi ý thêm chút nữa.

“ Cô nương… Tiểu Hương… Tiểu Kiều, cô nương là Tiểu Kiều ” Lâm quản gia trừng mắt, biểu tình không thể tin nhìn vào Tĩnh Lạc.

“ Lâm quản gia, trí nhớ thật tốt. Bất quá từ ngày ta rời khỏi Lâm gia, Lâm Tiểu Kiều đã chết rồi. Tên của ta hiện tại là Tô Tĩnh Lạc, còn nếu không thì ta còn một cái tên khác là Thần Phong Phi Vũ, ông thích gọi sao cũng được ” Tĩnh Lạc khi nhắc đến ba từ Lâm Tiểu Kiều, thì không hề che dấu sự trào phúng cùng khinh thường.

“ Thần Phong Phi Vũ, đó chẳng phải là tên của Hộ quốc công chúa Thần Phong quốc sao ??? ” Lâm quản gia nghi hoặc hỏi lại.

“ Không sai, hiện giờ ta chính là Hộ quốc công chúa của Thần Phong đế quốc, Thần Phong Phi Vũ là tên của ta được đặt theo quốc họ của Thần Phong gia tộc. Còn Tô Tĩnh Lạc chính là cái tên ta tự đặt cho mình sau khi rời đi Lâm gia, vì ta nhớ rất rõ, mẫu thân luôn hy vọng ta sống vui vẻ, tự tại, nên ta đã lựa chọn cái tên này ”.

Dù đoạn cuối là nàng nói dối về chuyện tự đặt tên, nhưng mà nàng biết, mẫu thân quả thật cũng sẽ hy vọng nàng như thế, sống một cuộc sống an nhàn tự tại. Nhưng cũng may, là có một chuyện trùng hợp, khiến nàng đỡ phiền một chút đó là, mẫu thân nàng cũng họ Tô, nên người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng nàng là sửa lại theo họ mẫu thân, điều này làm nàng giảm đi việc phải giải thích nữa.

“ Tĩnh Lạc, vui vẻ, tự tại. Không sai, Tiểu Hương chắc chắn sẽ hy vọng con của mình có được cuộc sống như thế ” Lâm quản gia hồi tưởng lại một nữ tử hiền lành, nhu thuận, lại thường hay giúp người của tám năm trước, thì không khỏi thương cảm.

“ Lâm Tiểu Kiều, thì ra là tiểu tiện nhân ngươi ” lúc này, Lâm Quách thị nghe xong lời đối thoại của hai người thì tức giận rống lớn.

“ Thế nào, ta còn không chết, khiến cho bà thất vọng lắm đi ???” Tĩnh Lạc nhìn Lâm Quách thị cười khẩy.

“ Kiều nhi, là con sao??? Thật tốt quá, mau thả phụ thân ra ngoài đi, ta không muốn ở lại đây đâu ” lúc này Lâm Hồng Đào nghe vậy, như người chết đuối tìm được tấm gỗ mà đeo bám, nhẹ giọng nhìn Tĩnh Lạc cầu xin.

“ Câm miệng, bổn công chúa không có phụ thân, từ ngày ta ra đời, đã không có rồi ” .

“ Phụ thân sao ??? Nực cười, ông chưa từng làm tròn trách nhiệm một người phụ thân, chưa từng nhìn ta, ôm ta hay hỏi thăm ta một lần. Từ trước đến giờ luôn bỏ mặt ta bị người ta ức hiếp, thậm chí trơ mắt đứng nhìn mẫu thân ta bị nữ nhân này đánh chết, ông cũng chưa từng đứng ra một lần, vậy mà còn mở miệng tự xưng là phụ thân của ta sao??? ”.

Tĩnh Lạc tức giận, đem tất cả nỗi đau, uất ức trong lòng bao nhiêu năm nay phát tiết ra hết. Kiếp trước nàng vốn là cô nhi, tuy không được cha mẹ yêu thương nhưng cũng có tình yêu thương đùm bọc của mẹ viện trưởng cùng anh chị em trong viện mà lớn lên, ấy thế từ sâu trong tim nàng vẫn hi vọng hưởng thụ được tình yêu ấm áp của người thân.

Nào ngờ, khi nàng đến lục địa này, tuy có đủ phụ mẫu nhưng có phụ thân lại như không có, nàng chỉ có một mẫu thân hiền thục, yếu đuối một lòng yêu thương che chở cho nàng nên nàng quý trọng mảnh tình cảm đó biết bao. Mẫu thân mất đi chính là một nỗi đau khắc sâu trong lòng nàng. Nàng muốn những người đã từng gây cho mẫu tử nàng đau khổ cũng phải nhận lấy nỗi đau như vậy, nhưng là gấp trăm ngàn lần nàng đã phải gánh chịu. Tất cả bọn họ đều đáng chết.

Phía sau Quân Dạ Hàn nhìn thấy Tịnh Lạc điên cuồng mà phát tiết như thế, không khỏi đau lòng, nếu so với nỗi đau của nàng, thì của hắn chẳng là gì cả.

Nhìn thân hình yếu đuối kia, vì tức giận mà phát run, vì thù hận, vì uất ức, mà lay động như sắp ngã. Khiến Quân Dạ Hàn không khỏi thương tiếc, sợ hãi, mà bất chấp nam nữ khác biệt, chạy đến từ phía sau ôm lấy Tĩnh Lạc vào lòng.

Mọi người trong địa lao, bấy luận là người của Tĩnh Lạc, người của Quân Dạ Hàn. Hay là người của Lâm gia đang bị giam đều trợn tròn mắt vì một màn này.

Tuy nhiên hai nhân vật chính lại không hề hay biết gì cả, một người thì đang đau lòng tột độ vì tiểu nữ nhân trong lòng, chỉ biết làm như vậy phần nào có thể giúp nàng giảm bớt đau đớn. Còn một người khác, thì đang bị thù hận làm cho mù mờ, nên vẫn không hề cảm nhận được sự khác thường.

Tĩnh Lạc lúc này đang bị oán hận che mắt, thì cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang an ủi mình, thân mình không khỏi run nhẹ, nhưng sau đó đột nhiên trong lòng nàng lại xuất hiện một ý tưởng, rằng nàng không hề bài xích vòng tay này chút nào.

Tĩnh Lạc ngầng đầu nhìn Quân Dạ Hàn, mỉm cười, khẽ vỗ vỗ tay của y. “ Đa tạ, huynh có thể bỏ ta ra được rồi ”.

“ Có ta ở đây, bất luận nàng làm chuyện gì, ta cũng ủng hộ nàng ” Quân Dạ Hàn cười trấn an, buông ra Tĩnh Lạc, y biết hiện giờ tâm trạng nàng đã ổn định hơn trước rất nhiều và trong lòng nàng cũng đã tìm được phương thức xử trí thích đáng cho người của Lâm gia.

“ Bổn công chúa ân oán phân minh, không thích lạm sát người vô tội. Những người có ân với bổn công chúa đương nhiên bổn công chúa sẽ đền ơn thỏa đáng. Cho nên…” Tĩnh Lạc tâm tình ổn định, dáng vẻ trấn định, mắt lạnh nhìn về phía người nhà Lâm gia.

“Cho nên… Lâm quản gia, Tiểu Trúc, hai người là những người đã từng có ân với ta, tấm chân tình đó bổn công chúa nhớ mãi trong lòng. Lục Ngọc! ” Tĩnh Lạc mỉm cười nhìn về phía Lâm quản gia và trung niên nữ tử bên cạnh ông – cũng chính là nha hoàn Tiểu Trúc – người đã đến báo tin năm đó.

“ Dạ, chủ tử.” Lục Ngọc hiểu ý, tiến về hướng Lâm quản gia và Tiểu Trúc.

“ Hai vị, mời.”

“ Công chúa???” Lâm quản gia nghe Tĩnh Lạc nói thế thì vô cùng mờ mịt, không hiểu ra sao, liền lên tiếng hỏi.

“ Lâm quản gia, Tiểu Trúc các ngươi cứ việc an tâm đi theo nàng. nàng sẽ sắp xếp mọi chuyện cho các người.” Tĩnh Lạc lại mỉm cười đối với Lâm quản gia cùng Tiểu Trúc nhẹ giọng nói.

Thiên Địa Môn sản nghiệp nhiều vô số, trước khi đến đây nàng đã chuẩn bị sẵn hai tòa biệt viện cho Lâm quản gia cùng Tiểu Trúc. Mỗi tháng sẽ có người chuẩn bị phí sinh hoạt cho họ cho đến hết phần đời còn lại của họ. Giúp họ nửa đời còn lại, không lo ăn, mặc, ở. Đây có thể xem như là thỏa đáng đi.

Sau khi thu xếp cho hai ân nhân xong, Tĩnh Lạc mới bắt đầu tiến hành xử lí những kẻ từng gây đau khổ cho mẫu tử cùng Hồng di các nàng.

“ Bây giờ… tới phiên các ngươi.” Tĩnh Lạc thanh âm lạnh giá, nở nụ cười giống như Tu la, ánh mắt sắc bén nhìn nhóm người hầu và gia đinh của Lâm Quách thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.