Tĩnh Lạc Truyền Kỳ

Chương 1: Chương 1: Tiết Tử




Thành phố T, thế kỉ 21

“ Bíp…bíp…bíp…” tiếng còi xe tải inh ỏi vang lên. Một chiếc xe tải đang chạy với tốc độ cực nhanh trên đường phố.

“ Không… con trai tôi…” một người phụ nữ đứng bên lề đường ôm ngực, sợ hãi kêu lên.

“ Ầm…” trên đường cái, máu chảy ra lênh láng.

……….

…………….

…………………..

…………………………..

“ Nữ quỷ bên dưới, tên họ là chi??? Mau báo danh tính???” trong một không gian âm u, lạnh giá, bệ vệ mà lại ngạo nghễ, ngồi trên cao của đại điện, một trung niên nam tử vận một bộ hắc bào, khuôn mặt vi hắc, dữ tợn, giọng nói đầy uy phong hỏi.

“ Tô Tĩnh Lạc.” người nữ tử bên dưới buồn thanh, thốt ra ba chữ.

“ Tô Tĩnh Lạc…” một gã nam tử trung niên khác, ngồi bên dưới cầm một quyển sổ dày cợm bắt đầu tra tra, lật lật.

“ Tô Tĩnh Lạc chết vì tai nạn giao thông, hưởng dương 25 tuổi. cha mẹ bỏ rơi, được viện trưởng cô nhi viện nhận nuôi, làm người thẳng thắn, có tính chính nghĩa, luôn giúp kẻ yếu….” gã trung niên kia bắt đầu tóm tắt ‘tiểu sử’ của nàng.

“ Stop!!!” nàng vội la lên.

“ ngươi vừa nói gì? Ta đã chết rồi sao??? Cái gì 25 tuổi??? Ta mới 19 tuổi thôi. Ngươi là không nhầm lẫn đi???” Nàng thật sự bất ngờ a.

Lúc xe tải gần đụng trúng thằng bé kia, nàng đã không suy nghĩ mà lao ra cứu nó. Bây giờ nàng lại phải chết sớm thế sao. ‘ Ô…Ô…Ô…. Mẹ viện trưởng, con không thể chăm sóc người rồi. con xin lỗi người.’

“ Sao??? Cô gái, cô nói cô năm nay chỉ 19 tuổi??? Nhưng sổ sinh tử đã ghi rõ ràng cô sẽ chết năm 25 tuổi vì tai nạn giao thông. Sổ sinh tử chưa bao giờ viết sai.” Phán quan – chính là gã trung niên nam tử trên tay cầm quyển sổ nói.

“ Chuyện này là thế nào, phán quan???” Diêm Vương – trung niên nam tử mặt lạnh đang ngồi trên đại điện nhìn sang phán quan hỏi.

“ Chuyện này… Thần cũng không rõ. Việc bắt giữ linh hồn là của hắc bạch vô thường.” Phán quan liền ném củ khoai nóng sang cho hai vị lão hữu của mình – hắc bạch vô thường.

“ Bọn thần nhận danh sách linh hồn cần bắt từ Phán Quan ạ.” Cả hai đồng thanh bẩm báo, không quên liếc xéo Phán Quan một cái. ‘ hừ, hay lắm Phán Quan, lần sau chúng tôi uống rượu sẽ không dẫn ông theo.’

Chột dạ, Phán Quan cuối gầm mặt xuống.

“ Đủ, ta đã hiểu. Các ngươi là bắt lầm linh hồn của ta đi. Vậy tốt lắm, mau trả ta lại nhân gian.” Qua cuộc đối thoại của bọn họ, nàng phần nào mơ hồ biết được hiện trạng của nàng. vậy là nàng vẫn còn dương thọ. Dù chỉ còn 6 năm nhưng vẫn là còn sống thì được rồi.

“ Tiểu cô nương, sự việc không có đơn giản như vậy.” Diêm Vương cất giọng nói.

“ Thế nào là không đơn giản??? Dương thọ của ta chưa tận mà.” Nàng không thể trở về sao???

“ Đúng vậy, dương thọ của cô nương vẫn còn nhưng thể xác của cô nương đã được chôn cất rồi. cô nương xem.” Diêm Vương vừa nói vừa làm phép.

Trước mặt của Tĩnh Lạc hiện giờ là khung cảnh mẹ viện trưởng và các anh chị em trong cô nhi viện đưa quan tài của cô đến nghĩa trang. ‘ Ô, không phải chứ???’ Nàng là không còn gặp được mọi người nữa sao???

“ Diêm Vương, vậy ta phải làm sao bây giờ???” nàng vẻ mặt mếu máo nhìn Diêm Vương hỏi.

“ Khụ, sự việc đã vậy thì cô nương hãy đi đầu thai đi. Niệm tình cô nương dương thọ vẫn còn và chết vì cứu người, bổn vương cho cô đặc quyền chọn hoàn cảnh đầu thai.” Diêm Vương ngài cũng đâu biết làm sao a. Lần đầu tiên ở địa phủ của ngài xảy ra chuyện này nha. Ngài phải ‘dụ dỗ’ cô đi đầu thai vậy.

“ Có phải ta muốn trở thành người như thế nào cũng được???” đã không thể quay về thì nàng đành phải tranh thủ có một thân phận đủ hoàng tráng cho kiếp sau thôi.

“ Ân, đúng vậy.” Diêm Vương nhanh chóng gật đầu.

“ Vậy… ta muốn đầu thai vào một gia đình giàu có.” Nàng bắt đầu đưa ra nguyện vọng.

“ được” Diêm Vương không cần suy nghĩ nhiều đáp ứng.

“ Cha mẹ phải yêu thương ta.” Nàng tiếp tục nói.

“ Không thành vấn đề.” Diêm Vương đáp ứng

“ Ta muốn có một lão công hoàn mỹ: có tiền, có quyền, lại suất.”

“ …” nha đầu này đòi hỏi cũng không ít.

“ Ta phải sống thọ để bù cho cuộc sống kiếp này của ta.” Nàng lại lần nữa đưa ra yêu cầu.

“ Ha…ha… tiểu cô nương cũng biết cách tranh thủ thời cơ nhỉ???” từ phía ngoài điện phủ của Diêm Vương, một giọng cười lanh lảnh vang tới. Một người từ ngoài bước vào, hào quang sáng chói, phục sức sang trọng, là một mỹ nam tử kiệt suất bất phàm.

Tô Tĩnh Lạc ngẩn ngơ nhìn người vừa mới bước vào. Nàng chưa bao giờ thấy người nào lại đẹp trai như thế. Quá đẹp đi.

“ Chúng thần cung nghênh Thượng Thần đại giá quang lâm.” Diêm Vương, Phán Quan, Hắc Bạch vô thường cùng tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống nghênh đón vị nam tử vừa tới.

“ Miễn Lễ.” Thượng Thần phất tay bảo mọi người đứng dậy. Xong, ngài quay sang nhìn Tĩnh Lạc.

“ Vị tiểu cô nương này, ta thích nga.” Thượng Thần bỗng nhiên lên tiếng nói một câu không đầu không đuôi.

“ Cô nương, ngươi có muốn trao đổi điều kiện với ta. Ta sẽ giúp ngươi trở về nhân gian.” Thượng Thần lại nói tiếp.

“Thật sao ???”Tĩnh Lạc vui mừng hỏi lại.

“Đương nhiên là thật” Thượng Thần gật đầu khẳng định.

Bên cạnh Diêm vương, Phán quan cùng hắc bạch vô thường nghe vậy không khỏi lạnh run người, ‘xem ra Thượng Thần lại giở trò rồi đây, lại có thêm một chú nai tơ mắc bẫy nữa rồi’.

“Thế ông có điều kiện gì ???” Tĩnh Lạc nhìn Thượng Thần vẻ mặt đề phòng hỏi, trên đời này tuyệt không chuyện dễ dàng như thế, nhất định trong này có âm mưu.

Thượng Thần không đáp, quay về phía không trung phất tay, màn một sương trắng hiện lên, sau đó là một thế giớ mờ ảo xuất hiện.

“Đó là Thần Phong đại lục, nơi đó do ta tạo ra, ta chính là Phụ Thần của thế giới đó, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là người kế thừa của ta, sẽ thay ta quản lý thế giới đó, ngươi thích làm gì nó cũng được, thậm chí hủy diệt nó cũng không sao, bất quá ta tin ngươi sẽ không làm thế, vì ngươi nhất định sẽ dần dần thích nó, tuy nhiên ta cũng có một điều kiện nho nhỏ” Thượng Thần nhìn hình ảnh của Thần Phong đại lục ẩn hiện trên không nhẹ giọng lên tiếng.

“Điều kiện gì ???” Tĩnh Lạc nhíu mày hỏi.

“Tại nơi đó ta cùng với một nữ tử người phàm sinh hạ một đứa con trai, năm xưa khi ta rời khỏi đó đã bỏ lại nó một mình, nhưng ta vì bất đắc dĩ, ta không thể mang nó đi tiên giới, vì nếu biết đến sự tồn tại của nó, Thiên Quy nhất định sẽ trừng phạt nó, vì thần tiên cùng người phàm vốn không thể nào có kết quả, năm đó là ta ích kỷ đã hủy đi một nữ tử thiện lương, dù ta đã sắp xếp để nàng ấy đầu thai vào một thân thế tốt, nhưng mà ta vẫn còn nợ con trai ta, cho nên ta muốn ngươi tìm con trai của ta, nói cho nó biết, nó vẫn còn một người cha quan tâm nó, chẳng qua năm đó cha của nó đã qua đời rồi, cho nên không thể ở cạnh nó, chứ không phải cha nó không hề quan tâm đến nó” Thượng Thần vẻ mặt chờ mong nhìn Tĩnh Lạc.

“Ông nói nếu Thiên Quy biết đến sự tồn tại của con trai ông, sẽ trừng phạt y, thế con trai của ông ở Thần Phong đại lục, Thiên Quy không thể tìm được sao ???” Tĩnh Lạc có chút thắc mắc, nên lên tiếng hỏi.

“Thần Phong đại lục dù cũng là một thế giới có sự sống, nhưng nó lại nằm tách biệt ra ngoài sự quản hạt của Thiên Quy, nên con trai của ta mới không có việc gì” Thượng Thần từ tốn giải thích.

“Thế nào, nha đầu, ngươi đồng ý chứ ???” Thượng Thần nhìn Tĩnh Lạc mỉm cười hỏi lần nữa.

“hảo, ta đồng ý” Tĩnh Lạc sau giây lát đắn đo, quyết định chấp nhận, dù sao chuyện này đối với nàng xem như cũng là chuyện tốt đi.

“Diêm vương, ngươi không có ý kiến đi ???” lúc này Thượng Thần xoay người nhìn đám người Diêm vương hỏi.

“Dạ không, cẩn tuân ý kiến của Thượng Thần” cả đám ngay lập tức gật đầu lia lịa, ‘đùa, ý của Thượng Thần, bọn hắn làm sao mà dám chống a’.

“Đã vậy, nha đầu ngươi lên đường thôi” Thượng Thần nghe vậy, lập tức nhìn lại Tĩnh Lạc, mỉm cười phất tay.

Chưa để Tĩnh Lạc phản ứng, một cơn gió đã xuất hiện, cuốn đi hồn phách của Tĩnh Lạc, Thượng Thần đứng đó nhìn theo hướng Tĩnh Lạc biến mất mà trầm ngâm, ‘nha đầu, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.