Cửa văn phòng đóng lại, đám nhân viên liền sôi nổi túm tụm lại tám chuyện với nhau.
“Mấy bồ xem hot search chưa? Phó Ngộ Bạch muốn huỷ hợp đồng đó!”
“Cuối cùng Phó Ngộ Bạch cũng không chịu được sếp Thẩm nữa rồi....”
“Vừa nãy tôi còn thấy sếp Thẩm vừa đi vừa hát cơ, chẳng nhẽ bị sốc quá nên dẫn đến tinh thần không bình thường luôn rồi?”
“Mấy người còn thời gian ở đây quan tâm sếp Thẩm hả? Còn không mau tự lo cho bản thân đi. Mấy năm nay công ty đâu có phát triển được gì đâu! Hoàn toàn dựa vào một mình Phó Ngộ Bạch làm cây rụng tiền mà sống qua ngày đó, giờ anh ta mà đi, thì chúng ta chỉ có hít khí trời mà sống.”
“Bồ nói cũng đúng, mọi người mau thu xếp mà chạy thôi, xem ra ngày tàn của Hắc Khuyển cũng đã đến rồi...”
“Haizz....”
Nếu Trầm Mặc mà nghe thấy nhưng gì họ nói chắc sẽ cười tươi như hoa nở mất.
Nhớ lúc cậu còn là Hứa Nhiên. Ngày ngày, cậu đều ngày ngóng đêm trông Hắc Khuyển Entertainment sập tiệm, thật không ngờ ngày này cuối cùng cũng đã tới, tuy rằng giờ cậu xui xẻo trở thành Trầm Mặc - ông chủ của Hắc Khuyển Entertainment.
Không quá mười phút sau, Phó Ngộ Bạch cũng mang theo luật sư tới.
Khi thấy bóng dáng cao lớn của Phó Ngộ Bạch xuất hiện trước cửa văn phòng, hô hấp của Trầm Mặc như bị đông cứng lại, cậu cảm thấy ánh sáng của thế giới đều tụ lại trên người Phó Ngộ Bạch, rồi nhẹ nhàng toả ra chiếu sáng cuộc đời cậu.
“Trầm Mặc.”
Hắn đi đến trước mặt cậu, giọng hơi trầm xuống.
Trầm Mặc nhìn hắn không rời, như thể con mắt của cậu dường như mọc trên người của hắn vậy.
“Trầm Mặc.”
Phó Ngộ Bạch phải gọi Trầm Mặc rất nhiều lần, cậu mới hoàn hồn. Cậu có ngượng ngùng đáp “Cậu đến rồi à.”
Lúc này sắc mặt của Phó Ngộ Bạch đã có chút khó chịu.
Hành động vừa rồi của Trầm Mặc đều bị hắn thu vào mắt, làm hắn không thể không nghi ngờ là cậu đang bầy trò khiêu khích hắn.
“Đây là luật sư Trương, luật sư của tôi. Mọi chuyện liên quan tới việc huỷ hợp động, anh hãy trao đổi với anh ta đi.” Phó Ngộ Bạch lười nhác chẳng buồn nâng mí mắt, hắn thật sự chẳng muốn nói thêm một câu gì với loại người như Trầm Mặc.
Trầm Mặc nghe vậy, liền nhiệt tình đứng dậy bắt tay cùng luật sư Trương rồi chào hỏi “Chào luật sư Trương, mời anh ngồi, về việc huỷ hợp động chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”
Luật sư Trương......
Luật sư Trương đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, ai cũng biết đây là một ca khó. Vì cả cái công ty này từ trước đến nay đều dựa vào một mình Phó Ngộ Bạch kiếm tiền mà sống qua ngày, chỉ cần là người có đầu óc đều hiểu rằng không thể thả Phó Ngộ Bạch đi một cách dễ dàng được. Nên muốn chiến thắng thì cần nhắm vào điểm yếu của đối phương, kế hoạch của y chính là tìm ra mức tiền đền bù hợp lý nhất, để đôi bên có thể kết thúc trong hoà bình.
Nhưng hiện tại khi nhìn thấy thái độ nịnh hót của Trầm Mặc, cùng vẻ mặt tươi tắn đó. Chẳng nhẽ y đoán sai rồi?
Hay ông chủ của Hắc Khuyển Entertainment thật ra là kẻ không có đầu óc?
Luật sư Trương ôm nghi ngờ ngồi xuống, rồi bắt đầu đàm phán cùng Trầm Mặc.
Hợp đồng của Phó Ngộ Bạch ký với Hắc Khuyển Entertainment là mười năm, vì giờ mới qua có năm năm nên tiền đền bù hợp đồng là một số rất lớn. Tuy là con số đó đối với Phó Ngộ Bạch mà nói thì chẳng đáng để vào mắt, nhưng cũng đâu vì thế mà để Trầm Mặc hưởng lợi được.
Hơn nữa mấy năm nay, Hắc Khuyển đều dựa vào một mình Phó Ngộ Bạch làm cây rụng tiền mới nên mới không sập tiệm. Mà sau khi ký hợp đồng tất cả nhưng gì Hắc Khuyển Entertainment hứa hẹn với Phó Ngộ Bạch đều không thực hiện được, còn chưa kể đến một số tài nguyên của hắn bị Trầm Mặc mang đi cho nghệ sĩ khác. Nói đi thì phải nói lại, Phó Ngộ Bạch chính là người bị thiệt.
Luật sự Trương dựa vào nhưng luận điểm trên mà ép giá tiền đền bù hợp đồng từ 500 vạn xuống còn có 100 vạn.
Giọng nói của y trầm ổn, ánh mắt kiên định mà nhìn về phía Trầm Mặc. Y còn đang định nêu thêm vài luận điểm hợp tình hợp lý để ép cậu gật đầu. Trầm Mặc đột nhiên lắm lấy tay y, thật thà nói “Luật sư Trương, anh có thấy 100 vạn là nhiều quá không?”
Luật sư Trương “??”
“Hắc Khuyển Entertainment mấy năm nay không giúp Phó Ngộ Bạch ra album nào cả, hai năm rồi cũng không có tour diễn, ba năm cũng không được diễn ba bộ phim như trong hợp đồng. Không nhưng thế còn làm mất một vai nam chính, first face của một show thời trang danh tiếng, còn cả vị trí khách mời trong lễ trao giải liên hoan phim nữa, nói đi nói lại thì Hắc Khuyển đúng là khách trúc nan thư*. Nếu như nói Phó Ngộ Bạch vi phạm hợp đồng nên muốn huỷ hợp đồng thì sai quá, vì kẻ sai ở đây là Hắc Khuyển mà. Theo tôi thấy, 100 vạn là quá nhiều rồi! Phó Ngộ Bạch của chúng tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, chúng ta cứ gạch bớt vài số không đi, bồi thường 10 vạn là được rồi.
Khách trúc nan thư: ý nói tội ác quá nhiều, không thể viết hết.
Trầm Mặc móc điện thoại ra tính toàn một hồi, liền cảm thấy hình như 10 vạn vẫn hơi nhiều.
Luật sư Trương khẽ nhíu mày, khuôn mặt trầm ổn khẽ rạn nứt, sao lại thế này? Trầm Mặc đang nói gì vậy? Tại sao y nghe không hiểu?
“Sếp Thẩm, tôi cảm thấy....”
Luật sư Trương đang muốn mở miệng hỏi rõ ràng, liền bị Trầm Mặc trực tiếp ngắt lời “Có phải anh cũng cảm thấy 10 vạn vẫn quá nhiều đúng không?”
“Hả?”
Luật sư Trương ngẩn cả người.
“Vậy chốt 1 vạn đi!” Thực ra Trầm Mặc còn chẳng muốn lấy tiền đền bù hợp đồng, vì đây vốn là Hắc Khuyển Entertainment nợ bảo bối nhà cậu mà, bảo bối huỷ hợp đồng đáng nhẽ còn phải nhận được tiền bồi thường mới hợp lý cơ.
Thấy Trầm Mặc như vậy làm luật sư Trương choáng váng cả đầu óc.
Có phải Trầm Mặc đang giả bộ ngây thơ để lừa y đúng không?
Đấy, thấy không, tên này đúng là khó đối phó mà!
Y im lặng, liếc nhìn người uỷ thác Phó Ngộ Bạch như muốn cầu xin sự giúp đỡ.
Phó Ngộ Bạch vẫn luôn ngồi cạnh mà nghe, cũng không nên tiếng. Hắn dùng ánh mắt đầy nghi ngờ mà nhìn Trầm Mặc, như thể muốn nhìn xem bao giờ mặt nạ ngây thơ kia của cậu mới chịu rơi xuống.
Nhưng hình như từ sau vụ bỏ thuốc kia, Trầm Mặc đúng là vẻ hơi khác.
Phó Ngộ Bạch và luật sư Trương đều có chung một suy nghĩ, họ tin là Trầm Mặc chỉ đang diễn trò để kéo dài thời gian mà thôi.
Hắn mở miệng nói “Trầm Mặc, anh không cần phải làm như thế.”
Phó Ngộ Bạch không thích thiếu nợ ai cả, tiền vi phạm hợp đồng cần bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.
“Tiền đền bù hợp đồng là 100 vạn, nếu anh đồng ý thì ký tên đi, nếu không chúng ta gặp nhau ở toà.”
Lời Trầm Mặc nói đúng là không sai, mấy năm nay Hắc Khuyển Entertainment vi phạm hợp đồng rất nhiều lần, nếu giờ Phó Ngộ Bạch muốn làm căng thì còn chưa biết ai mới là kẻ bị kiện.
Trầm Mặc nghe vậy liền suy sụp.
100 vạn đó!
Đây tiền mô hôi nước mắt của bảo bối nhà cậu đó, tất cả là tại tên “Trầm Mặc” khốn nạn kia ngày ngày áp bức bảo bối.
Sao có thể dễ dàng cho Chó Mực hưởng lợi được!
“Tôi nói 1 vạn là 1 vạn, nếu ai dám nói 100 vạn thì không xong với tôi đâu!”
Sợ Phó Ngộ Bạch không tin, Trầm Mặc vừa nói vừa mở điện thoại di động ra ghi âm lại.
Sau đó ấn phím phát lại.
Câu nói vừa rồi liền vang lên rồi lập đi lập lại trong văn phòng.
Phó Ngộ Bạch.....
Luật sư Trương......
“Tôi lưu lại làm bằng chứng rồi gửi cho hai người, như vậy hai người cũng không cần sợ tôi sau này sẽ đổi ý.” Trầm Mặc nghiêm mặt nói.
Việc đã đến nước này, luật sư trương cũng không khách khí nữa mà đưa đơn huỷ hợp đồng đến cho Trầm Mặc “Sếp Thẩm, mời ký tên.”
Nếu Trầm Mặc điên như vậy, một hai bắt bọn họ nhận ưu thế, cũng không thể trách bọn họ được.
Trầm Mặc dứt khoát mạnh mẽ ký tên xong, luật sư Trương liền mang đơn đưa cho Phó Ngộ Bạch.
Phó Ngộ Bạch.....
Phó Ngộ Bạch giờ phút này đúng là không biết bản thân nên cảm thấy thế nào mới đúng.