Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 64: Chương 64: Chương 62




“Ngươi sai rồi, bán tinh linh, ta còn có thể chạy qua Nhật Lạc bình nguyên thêm một lần nữa.” Szatler run run râu mép, “Đừng có so sánh ta với đám tinh linh gầy yếu các ngươi!”

“Vậy hả… nhưng theo chúng ta thấy thì ngươi thật sự là vừa lùn vừa ngốc.” Bán tinh linh Phạm Âm làm một cái mặt quỷ với Szatler.

Szatler tức giận rống to, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông dưới thời tiết nóng bức ở phía Đông vẫn khoác áo choàng. Bởi vì liên quan đến vóc người, Szatler như thấy được người giấu ở dưới áo choàng đó. Người đàn ông này đi theo bán tinh linh giống như cái bóng, nhưng vào lúc bán tinh linh rơi vào nguy hiểm lại chỉ đứng ở phía xa — y là người thế nào đây.

Tuy rằng người lùn Szatler không có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ như của nhân loại, nhưng mà không biết tại sao lại đối với người đàn ông này lại đặc biệt để ý.

Người đàn ông này nhất định rất anh tuấn, Szatler nghĩ như vậy, bởi vì gã thấy được cằm của người đàn ông này, cằm vừa vặn, hiện ra kiên nghị mà không quá cứng rắn, làn da của y trắng nõn mà khỏe mạnh, nhìn qua có chút giống tinh linh. Tóc của y giấu bên trong áo choàng, loáng thoáng phản xạ ánh sáng nhạt màu, cổ của y thon dài, phía dưới là cổ áo dựng thẳng. Szatler có thể thấy được hoa văn tinh xảo phức tạp được thêu ở phía trên…

“Này, ngươi đang nhìn lén gì đó.” Bán tinh linh nhanh chóng che ở phía trước người đàn ông đó.

“Ta đâu có nhìn lén, tầm mắt của ta chỉ vừa vặn lướt qua trên người y mà thôi.” Người lùn Szatler không vui phản bác, mọi người luôn vì lý do đó mà che giấu bản thân, mình từ lúc nào lại trở nên tò mò vậy nhỉ? Szatler lắc lắc đầu, đuổi theo bước tiến nhẹ nhàng của bán tinh linh.

Ba người cộng thêm một con rồng mini đi tới cửa một khách sạn nhìn không tệ lắm, thuê hai phòng.

“Hai người các ngươi ngủ một phòng?” Szatler nhíu mày.

“Liên quan gì tới ngươi chứ?” Phạm âm cau mũi với gã, “Đây là phụ quân của ta, chúng ta ở cùng nhau thì có gì kỳ quái hả?”

“Phụ thân của ngươi?” Szatler nghi hoặc nhìn người đàn ông đó, “Là tinh linh sao?”

“Xùy xùy, không liên quan tới ngươi.” Phạm Âm kéo Tinh Linh Vương lên lầu, Stefans vỗ vỗ cánh đi theo.

“Xì, có gì hiếm lạ chứ.” Người lùn lầu bầu, nhìn Phạm Âm đi lên cầu thang, biến mất ở chỗ rẽ, người lùn cũng đến phòng của mình. Đi cả một đêm đối với Szatler thật sự tiêu hao không ít thể lực, đúng là nên ngủ một giấc thật tốt.

“Trạm thứ nhất phía Đông đại lục, Landa.” Phạm Âm kéo rèm cửa sổ màu trắng ra, để ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng khách sạn.

Phòng của bọn họ nằm ở lầu ba khách sạn, ở trên đại lục Ager rất ít thấy nhà phổ thông ba bốn tầng, nhưng mà ở phía Đông đại lục lại vô cùng phổ biến, theo như lời Tinh Linh Vương nói, đây là bởi vì người lùn và nhân loại ở phía Đông đại lục sinh hoạt hòa hợp, truyền thụ một ít kỹ thuật của mình cho nhân loại.

Phạm Âm từ trên cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy được trên đường phố chen chúc phức tạp ở Landa, nóc nhà mái ngói che phủ màu đỏ, rất nhiều pha lê màu sắc rực rỡ được khảm nạm phía trên và trên đỉnh kiến trúc kiểu Gothic, còn có tháp Đồng Hồ cao cao đứng sừng sững ở trung tâm thành phố.

Ánh nắng sáng sớm dịu dàng chiếu vào Landa, giống như những trấn nhỏ ở nước Đức trước đây Phạm Âm từng đến. Hắn chống đầu, nhìn Landa bắt đầu huyên náo ở bên dưới. Nhờ vào thính giác nhạy bén của tinh linh, có thể nghe được rất nhiều âm thanh nhỏ xíu ở trong thành phố. Tiếng vỗ cánh lúc bồ câu bay lượn, tiếng ca ưu buồn tuyệt hay của du ngâm thi nhân lang thang, tiếng của ủng nhẹ giẫm lên mặt đá trên đường nhỏ, tiếng nói chuyện và tiếng cười cởi mở của mọi người… Thành phố này an bình tốt đẹp như vậy, thật sự không giống như thành phố phía Đông đại lục trong truyền thuyết chút nào.

“Thật sự khiến người ta kinh ngạc, ta vốn tưởng phía Đông đại lục là nơi rất đáng sợ chứ.” Phạm Âm nói khẽ.

“Phía Đông đại lục… không quá giống với nơi khác.” Tinh Linh Vương đi tới, lưng dựa vào bệ cửa sổ, áo choàng màu xám trên người còn chưa cởi xuống, “Nhưng cũng đã một khoảng thời gian ta chưa từng tới lại, nhìn có vẻ không khác gì với đại lục khác của Ager.”

Bởi vì muốn đến phía Đông đại lục thì không nhất định phải vượt qua Nhật Lạc bình nguyên do yêu ma chiếm giữ, nhưng con đường khác cũng sẽ có nguy hiểm nhất định, cho nên phía Đông đại lục cũng không có khả năng mở cửa giao lưu như các đại lục khác, truyền thuyết của phía Đông đại lục vẫn còn dừng ở truyền thuyết mấy trăm năm trước.

Có người nói phía Đông đại lục là đại lục xuất hiện sớm nhất Ager, nơi đó không phải bình nguyên rộng rãi thì chính là núi non dốc đứng cao lớn. Cũng bởi vì lịch sử của nó lâu đời, cho nên số lượng yêu ma ở đó cũng thua kém với đại lục khác, bây giờ xem lại hình như chỉ có yêu ma ở Nhật Lạc bình nguyên là nhiều hơn một chút mà thôi.

“Truyền thuyết đó đã qua thời gian có hiệu lực rồi.” Phạm Âm nghiêng đầu nói, “Thành phố này nhìn rất tốt nhỉ.”

Tinh Linh Vương cười dịu dàng, ánh nắng từ cửa sổ sau lưng y chiếu vào, phác họa dáng người thon dài cao ngất của y.

“Phía Đông đại lục chưa từng thay đổi, sau này cũng sẽ không thay đổi.” Tinh Linh Vương dùng tiếng Tinh Linh ưu nhã nhẹ nhàng nói.

Phạm Âm cau mày, nhưng cũng không hỏi Tinh Linh Vương ý của câu nói này.

Thành phố xinh đẹp như trong tất cả các đồng thoại, Landa khiến tâm trạng người ta vui vẻ. Mặc kệ câu nói đó của Tinh Linh Vương là có ý gì, vào giây phút này trong lòng Phạm Âm vẫn lộ ra cảm giác hoài niệm với thế giới không có ma pháp không có chủng tộc ưu việt hơn nhân loại đó.

“Kế tiếp chúng ta phải đi đâu?”

“Inardo.”

“… Vậy à? Phải chia tay với người lùn đó sao?” Phạm Âm tiếc hận bĩu môi.

“Bé con thích người lùn đó à?” Tinh Linh Vương nghiêng người qua, đôi mắt màu mặc lục nheo lại.

“Bình thường…” Phạm Âm dời ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ lên trên người Tinh Linh Vương, “Sao vậy, Phụ quân đang ghen à?” Trong đôi mắt màu đen mang theo ý cười, như là một chút ánh sao trong bóng tối vô biên khiến người nhớ nhung, tình cảm chôn ở chỗ sâu nhất đã chú định Tinh Linh Vương cũng không chạy thoát được.

Tinh Linh Vương vươn tay, hoa văn kim tuyến phức tạp ở trên cổ tay áo phản xạ dư huy nắng sớm, xoa nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của bán tinh linh.

Bán tinh linh nghiêng mặt, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của Tinh Linh Vương, “Lẽ nào phụ quân cao quý nhất trong chúng tinh linh — cũng sẽ ghen với những người lùn đó à?”

“Nếu như… gã có thể dễ dàng đạt được nụ cười của ngươi.” Tinh Linh Vương cúi đầu, ở trên đôi môi mềm mại của Phạm Âm nói nhỏ, “Vậy — ta ghen tị.”

Môi răng chạm nhau, giống như khói lửa mỹ lệ nháy mắt nở rộ trong trời đêm, dễ dàng nhen nhóm dục vọng lẫn nhau.

Tinh linh trước giờ chưa từng có nhận định gọi là chủng tộc ưu việt, bọn họ chỉ nhìn không được dáng vẻ lôi thôi của người lùn, có lẽ là bởi vì bọn họ trời sinh đã cao ngạo từ trong xương cốt.

Nhưng Phạm Âm từ nhỏ đối với tinh linh khác rất lạnh lùng, nụ cười dường như chỉ nở rộ ở trước mắt Tinh Linh Vương, lại không nghĩ tới lần này đến phía Đông đại lục, Phạm Âm lại dễ dàng để lộ nụ cười với người lùn như vậy.

“Ngươi là của ta, từ khi ngươi bắt đầu kế thừa họ của ta thì chính là của ta.” Tinh Linh Vương vuốt ve mái tóc dài màu đen của Phạm Âm, màu đen tinh thuần đó rơi lên làn da trắng nõn lại quyến rũ trí mạng.

“Thì ra phụ quân cũng là người bá đạo như vậy.” Phạm Âm thò tay bám lên cổ của Tinh Linh Vương, đôi môi mềm mại dừng ở trên cổ Tinh Linh Vương, cảm nhận mạch đập của y nhẹ nhàng nhảy lên.

Tinh Linh Vương trầm mặc không trả lời hắn, xoay người đặt Phạm Âm ở dưới thân. Bán tinh linh xinh đẹp lướt qua bờ vai của người đàn ông thấy được ánh nắng Landa ngoài cửa sổ cùng với… Stefans vừa từ cửa sổ bay vào.

Stefans ngược lại không phải cố ý muốn chọn lúc này để tiến vào, tất cả đều là trùng hợp mà thôi.

Phạm Âm ở dưới thân Tinh Linh Vương nhướn mày, Tinh Linh Vương quay đầu, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Stefans đang đờ ra. Y kéo tấm chăn mỏng qua đắp lên người Phạm Âm, bản thân khoác thêm y phục.

Phạm Âm ngồi ở trên giường cười nhìn Tinh Linh Vương đang chậm rãi mặc lên chiếc trường bào màu trắng. Bởi vì Phạm Âm ngồi dậy, chăn mỏng màu trắng trượt xuống thắt lưng mảnh khảnh, có lẽ do thói quen sinh hoạt của tinh linh, lúc đang làm tình bị bắt gặp lại không cảm thấy thẹn thùng chút nào.

Bây giờ suy nghĩ lại, nhân loại làm sao lại xấu hổ về phương diện này chứ, phương diện chân chính nên xấu hổ lại có thể trấn tĩnh như vậy.

“Ta…” Stefans vỗ vỗ cánh đáp xuống trên bàn, “Xin lỗi, Huyền, ta không phải cố ý quấy rầy các ngươi.”

“Không sao.” Tinh Linh Vương buộc mái tóc dài màu bạc lên, quay trở lại ngồi trên giường giúp Phạm Âm mặc quần áo, “Có phát hiện gì sao?”

“… Vẫn giống như trước đây.” Giọng nói Stefans hơi trầm thấp, “Phía Đông đại lục, chưa bao giờ thay đổi.”

“Vậy à?” Tinh Linh Vương rút mái tóc đen từ trong cổ áo của hắn ra, “Vậy còn… những con rồng kia đâu?”

“Không nhìn thấy chúng nó, có thể ở chỗ sâu hơn.” Stefans trả lời, thấy Phạm Âm lười biếng tựa ở trên vai Tinh Linh Vương, đôi mắt đen nửa nheo lại, như một con mèo nhỏ nhu thuận.

Cho dù mèo nhỏ nhu thuận bao nhiêu, trên bàn chân vẫn cất dấu móng vuốt sắc bén, Stefans nhìn Phạm Âm, đến cùng là cái gì khiến hắn mê người như vậy, có thể kích thích dục vọng nguyên thủy nhất dưới đáy lòng của người khác.

Giống như phát hiện ra nghi hoặc của Stefans, Phạm Âm lộ ra một nụ cười nghịch ngợm với nó, Stefans vội vã dời tầm mắt đến nơi khác.

“Có lẽ phải đến thăm hỏi chúng nó rồi.” Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm vào lòng, nhẹ giọng nói, “Stefans, ngươi cũng muốn đi sao?”

“Ta… không biết.” Stefans nhắm mắt lại, “Đến đó rồi nói.”

“Nếu…” Phạm Âm đột nhiên thốt ra, “Stefans cũng đã trở lại, vậy thì chúng ta thừa dịp trước khi người lùn còn chưa tỉnh lại, đi tham quan Landa chút nào!”

“Tham quan?” Stefans hỏi ngược lại, “Tại sao?”

“Khó được ra ngoài du ngoạn, tất nhiên phải tranh thủ đi ngắm nhìn chứ, hơn nữa còn là phía Đông đại lục, đại lục cổ xưa nhất có lịch sử lâu đời nhất trong truyền thuyết, hiển nhiên phải nên thăm quan kỹ càng rồi.”

Stefans quay đầu nhìn Tinh Linh Vương, lại chỉ thấy Tinh Linh Vương nhẹ nhàng mỉm cười.

Làm tình bị cắt ngang quả thực là rất khó chịu, Phạm Âm trừng Stefans, quyết định phải nhìn Landa thật kỹ.

Đường của Landa không lớn, nhưng rất sạch sẽ. Vô luận là người lớn hay là trẻ con đều mặt mang nụ cười, đối với người bên ngoài hoặc yêu thú cùng với nhân vật khả nghi khoác áo choàng tới cũng không để lộ ra ánh mắt hiếu kỳ hoặc là hoài nghi gì. Có lẽ là bởi vì thành phố này của bọn hắn đã quen người đến người đi rồi.

Ủng da bò mềm mại khẽ giẫm lên con đường đá xanh, tâm trạng của Phạm Âm bắt đầu tốt lên, thoải mái duỗi thắt lưng. Bởi vì thể chất đặc biệt của tinh linh, cũng không cần đến quy luật thời gian làm việc và nghỉ ngơi hai mươi tư tiếng, ở trên Nhật Lạc bình nguyên đi cả một đêm đối với tinh linh không đáng lo ngại gì, tất nhiên đối với rồng cũng như vậy.

Dọc theo con đường nho nhỏ như trong đồng thoại, đi tới quảng trường ở trung tâm thành phố, bên cạnh là tháp Đồng Hồ cao nhất trong khu công trình kiến trúc.

Quảng trường và con đường nho nhỏ tạo thành đối lập rõ nét, quảng trường rộng rãi vô cùng, mọi người tốp năm tốp ba tới tới lui lui ở trên quảng trường, xung quanh là cây cối tươi tốt, thời tiết ở phía Đông đại lục vẫn luôn rất ôn hòa, cho nên cũng dưỡng dục rất nhiều chủng tộc.

Có kiếm sĩ trẻ tuổi đi qua, vũ nương ăn mặc hoa lệ ở bên cạnh hồ nước nhảy múa, giọng du ngâm thi nhân xướng lên truyền thuyết vĩnh hằng của đại lục này.

Phạm Âm bị pho tượng bên cạnh hồ nước hấp dẫn, đi tới trước mặt pho tượng đó. Pho tượng chắc là có tỷ lệ giống với bản gốc, chỉ là phía dưới đặt thêm một cái bệ thật cao, để cho mọi người có thể ngửa đầu chiêm ngưỡng.

Pho tượng chính là điêu khắc một thanh niên, nhất định được làm từ tay người lùn, bằng không làm sao có thể giống y thật như thế, thần vận cũng có. Từ trên pho tượng nhìn ra được thanh niên kia chỉ khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, khác với những pho tượng nghiêm túc trang trọng bình thường. Trên mặt pho tượng này treo nụ cười giễu cợt, trong đôi mắt được làm từ bảo thạch màu xanh tràn đầy giảo hoạt, khiến người xem nhẹ ngũ quan tuấn mỹ của gã, vẻ mặt gần như giống với một kẻ trộm tùy ý trên đường phố.

Người thế này sao lại được đặt ở đây để cho mọi người chiêm ngưỡng, lẽ nào muốn dạy xấu cho các bạn nhỏ trong Landa à, tùy tiện đặt một pho tượng kỵ sĩ cũng tốt hơn so với cái này nhiều, tuy rằng pho tượng này tùy tiện đặt ở đây cũng là một tác phẩm nghệ thuật có giá trị liên thành.

“Đây là anh hùng của Landa, của thành phố này đó.” Một giọng nói truyền tới, với nhân loại thì giọng nói này cũng được coi là rất êm tai, khiến Phạm Âm nhướn nhướn mày, giọng nói này hắn đã từng nghe qua.

Từ sau cái bệ rộng lớn của pho tượng ló ra một cái đầu thiếu niên tóc vàng, “Hi, không ngờ nhanh như vậy đã được gặp lại các ngươi.”

“A, ngươi…” Phạm Âm chỉ vào thiếu niên kia, “Là Nhật Lạc bình nguyên cái kia…”

Thiếu niên từ phía sau pho tượng đi ra, hình như mỗi lần nhìn thấy, ấn tượng thiếu niên này cho người ta gần như đều không giống nhau, Phạm Âm nhíu mày nhìn thiếu niên. Đôi với Phạm Âm thì người thế này là loại hắn không muốn tiếp xúc nhất, mà bản thân cũng có thể xếp vào trong loại người này.

“Tên của ta là Goos.” Thiếu niên cúi người chào một cái hơi mang theo giễu cợt, “Rất mừng có thể gặp ngươi ở Landa.”

“Ta cũng vậy.” Phạm Âm nở nụ cười.

“Ngươi sẽ chỉ trích hành vi trên Nhật Lạc bình nguyên của ta chứ?” Thiếu niên Goos liếc mắt nhìn Phạm Âm, nhìn cậu ta quả thật là cảm thấy vui vì lần tương phùng này, nhưng mà ý nghĩ chân thật trong lòng cậu ta ai có thể nhìn thấy được.

“Không đâu.” Bán tinh linh lùi về phía sau một bước, cảm giác được Tinh Linh Vương khoác áo choàng xám đang ở phía sau mình, “Cho nên, chúng ta cáo từ.”

“A, chờ một chút.” Thiếu niên đi qua kéo tay Phạm Âm, lại bị Phạm Âm linh hoạt né tránh, bán tinh linh xinh đẹp trừng thiếu niên kỳ quái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.