Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Chương 17: Chương 17: Bánh bao khóc nhè




[Quay về bộ lạc?] Estes tròng mắt loạn chuyển, giờ mới phát hiện ra mình đã không còn ở trong rừng rậm [Đây là nơi nào?]

“Vùng đất hoang bên ngoài rừng rậm Vĩnh Cửu” ngân lang trả lời.

Tuy Estes rất muốn đứng lên nhìn xem vùng đất hoang trong lời nói của Carlos là cái dạng gì nhưng bây giờ cậu không có đủ khí lực để làm điều đó.

Mặc dù vậy nơi ở hiện tại cũng đủ khiến cậu hứng thú bừng bừng. Estes từng nghe lão sư nói về ô tô – phương tiện giao thông của nhân loại nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt.

Carlos thấy Estes tuy vẫn còn suy yếu nhưng tinh thần lại rất tốt thì cũng biết cậu đã không còn gì đáng ngại. Lo lắng trong lòng biến mất, con người cũng nhu hòa đi không ít, khó có được nở nụ cười “Không phải nói rằng có thuốc sao? Mau lấy ra uống không thì ngươi sẽ còn phải nằm ngốc trên giường lâu đấy”

[Ta không có sức lực thôi] Estes bĩu môi nhưng vẫn lục tìm túi nhỏ.

Cố hết sức lấy ra trái cây có hiệu quả trị liệu, Estes thuận tiện lấy luôn một cái bánh bao. Cái miệng nhỏ nhắn cắn từng miếng từng miếng bánh bao, đến khi ăn no bụng cậu mới ăn dược quả kia.

Mặc dù dược quả của Estes hiệu quả rất tốt nhưng cũng không thể ngay lập tức phát huy công dụng nên ăn xong dược quả cậu đành suy yếu nằm nghỉ trên tấm da thú mềm mại ngân lang chuẩn bị dành riêng cho cậu.

Carlos thấy hai tay nhỏ bé của cậu nắm chặt tấm da thú, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng toàn bộ mà cái miệng do hô hấp khó khăn hơi hé mở, thỉnh thoảng từ đó lại phát ra mấy thanh âm hừ hừ, liền bật cười, nhịn không được nói “Sao lại cùng tiểu trư giống nhau thế này?”

Estes nghe vậy rất không cao hứng [Ngươi mới giống tiểu trư! Ta đã khó chịu thế này rồi mà ngươi còn chê cười ta!] nói rồi liền kéo chăn bao lấy chính mình không thèm nhìn Carlos.

“Hảo hảo hảo, là ta sai, ngươi đừng sinh khí” ngân lang thấy thế lo lắng cậu sẽ tự làm mình ngộp thở liền vươn tay định kéo chăn xuống. Nhưng ngay khi chạm vào chăn mới nhớ ra với sức lực của mình mà trực tiếp kéo xuống thì phỏng chừng sẽ đem Estes kéo ra theo.

Ngân lang lại một lần nữa vì kích thước của tiểu tinh linh mà buồn rầu “Nếu ngươi to hơn một chút có phải tốt hơn không!”

Ngữ khí của hắn thật phiền muộn cùng bất đắc dĩ. Tiểu tinh linh nho nhỏ thực dễ thương nhưng như thế cũng rất khó chiếu cố a.

Estes đang trốn trong chăn sinh hờn dỗi lại nghe thấy lời nói của Carlos, nghĩ hắn ghét bỏ mình, đôi mắt liền chua sót, nước mắt bắt đầu tuôn ra ào ào.

“Ô…ô ô…Ô..”

Âm thanh vụn vỡ tinh tế quen thuộc vang lên, gần đây Carlos rất quen thuộc với âm thanh này – tiếng tiểu tinh linh khóc nhè.

Cẩn thận kéo ra tấm da thú quả nhiên thấy Estes ở bên trong khóc hệt như mặt mèo “Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?”

Estes đang khóc cũng không tiếp tục dùng râu phát “Sóng điện” mà chu miệng trực tiếp khóc nói ” Ô ô, ách, Car…ách …Los…ách, ngại, ngại, ách ta ách…Ô oa oa!!!”

Bởi vì khóc quá lợi hại mà nấc liên tục hơn nữa nước mắt, nước mũi cũng thi nhau chảy ra, vẻ mặt lôi thôi. Nhưng Carlos cũng không ngại cậu bẩn, cẩn thận dùng tăm bông lau khô mặt cho cậu “Ta như thế nào có thể ghét bỏ ngươi đây? Ngoan đừng khóc nữa nếu không sẽ lại phát sốt”

“Ô ô…ách Ngươi có ách có… Ngươi chê ta nhỏ ách…” Estes một bên khóc một bên nấc lên, chính là không nghe Carlos đang không ngừng dỗ dành.

“Ta không chê ngươi nhỏ mà là lo lắng làm tổn thương ngươi. Nghĩ xem, ngươi nhỏ như vậy nếu ta vô tình làm bị thương ngươi thì làm sao bây giờ?” cẩn thận hống Estes, Carlos cảm thấy đứng trước cậu nhóc này mình càng ngày càng bất đắc dĩ. Kể từ khi Estes vì ở chung lâu ngày mà không còn cảm thấy sợ hắn nữa liền động chút là khóc khiến cho Carlos chỉ có thể mỗi ngày nghĩ cách để hảo hảo hống (dỗ) nhóc con yếu ớt này.

Hắn tổng cảm thấy mình ngày càng không giống đang dưỡng sủng vật mà là đang dưỡng con nhỏ.

Bất quá hắn cũng cảm thấy vui vẻ là được. Nhóc con tuy thích khóc lại nhát gan nhưng khi không khóc không phải cũng rất dễ thương sao?

“Thật không?” Estes tuy khóc lợi hại nhưng vẫn nghe được lời nói của ngân lang. Cậu xoa xoa đôi mắt ngập nước, ngẩng đầu chăm chú quan sát biểu tình trên mặt ngân lang xem có phải đang gạt người không.

Ngô, lạnh như băng! Hoàn toàn không nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì, Estes lại buồn rầu.

“Thật sự!” tâm tình của Estes đều bộc lộ rõ ràng trên mặt nên rất dễ đoán. Nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt cậu, Carlos lập tức thực hiện một khuôn mặt tươi cười không quá thành công.

Bởi vì nhiều năm làm dã thú, Carlos “cười” một chút cũng không được tự nhiên, còn có cảm giác hơi dữ tợn. Nhưng Estes lại không hề sợ hãi ngược lại còn bởi vì trong tươi cười của Carlos mang theo thiện ý cùng sủng nịnh mà mở to miệng, ngượng ngùng đem mặt mình cọ cọ vào tăm bông lau sạch sẽ, mở miệng càu nhàu ” Là ngươi nói nha! Lần sau không cho chê ta nhỏ!”

“Ân, không chê!”

Estes dừng khóc, khuôn mặt bởi vì sinh bệnh và khóc lóc mà toàn bộ đỏ hồng hệt như trái cây chín mọng.

Hiệu quả của dược quả rất nhanh có tác dụng, giúp Estes có thêm khí lực. Cậu mặc dù vẫn thật suy yếu nhưng đã có thể đứng lên khỏi giường da thú. Nhưng ngay khi rời khỏi tấm da thú Estes đã bị không khí lạnh bên ngoài đông cứng, lập tức rụt trở về trong chăn “Hảo lạnh!”

“Bên ngoài tuyết đang rơi, tuy rằng trong xe có điều hòa nhưng nếu mặc ít quần áo thì đừng đứng lên sẽ tốt hơn”

Estes nhìn bộ quần áo bằng lá cây trên người. Áo cộc tay và quần dài quá gối chưa đến năm phân, quả thật không đủ để giữ ấm “Chúng ta không thể quay về rừng rậm được sao? Ở bên ngoài tuyết lạnh không thích chút nào!”

“Một khoảng thời gian nữa chúng ta sẽ quay trở về. Vì ngươi ta thế nhưng đã đáp ứng người ta quay về bộ lạc rồi ” thú nhân đã nói là sẽ làm. Kẻ không giữ lời hứa sẽ bị mọi người phỉ nhổ.

Bất quá hắn cũng không định làm một con rối tộc trưởng. Chờ quay về thăm lão sư xong, hắn sẽ trở về rừng rậm.

Lúc trước Carlos bị bệnh của Estes làm loạn tâm tư mới chạy về bộ lạc xin cứu chữa, bây giờ cậu đã tốt rồi hắn mới bình tĩnh ngồi ngẫm lại thì thấy đó cũng không phải là một sự lựa chọn đúng đắn. Trước chưa nói trong bộ lạc có ai có khả năng cứu Estes không chỉ riêng việc thân phận của cậu đã là một vấn đề lớn rồi.

Càng độc đáo càng bị người ham muốn mà năng lực của tiểu tinh linh chính là như thế.

Ngân lang đã bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu năng lực của Estes bị lộ ra thì ở trong bộ lạc hắn sẽ rất khó để bảo vệ cậu.

Nghĩ đến đây Carlos đã muốn đem người quay về rừng rậm nhưng hắn chưa kịp hành động thì Estes đã nói

“Nhưng là lão sư nói rằng nhân loại rất xấu xa! Nếu họ phát hiện ra ta sẽ đem ta đi giải phẫu! Ta không muốn đâu!” Estes dùng sức lắc đầu, chính là không muốn đi cái chỗ gọi là bộ lạc kia. Carlos cũng đã từng nói người ở trong đấy không tốt, cậu không muốn đến cái nơi khủng bố như thế!

Carlos biết cậu nói vậy cũng rất có khả năng thành hiện thực nhưng vẫn trấn an “Ngươi nói đó là nhân loại, thú nhân tuy rằng cũng không hoàn toàn tốt nhưng sẽ không đem ngươi đi giải phẫu như nhân loại trước kia” nhiều lắm chính là bắt làm sủng vật thôi (giống ai kia a~)

Ý niệm thâm căn cố đế ở trong đầu Estes không thể vì một hai câu của ngân lang mà thay đổi, cậu vẫn lắc đầu khẩn cầu ngân lang đưa cậu quay về.

Ngân lang cũng rất muốn đáp ứng cậu nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể lắc đầu cự tuyệt “Bên ngoài trời đang có tuyết rơi, thời tiết rét lạnh đến ngay cả thú nhân cường tráng cũng không chịu nổi huống hồ là một bệnh nhân như ngươi?”

Bên ngoài cánh rừng chính là thế giới khác.

Nếu nói rừng rậm Vĩnh Cửu mùa đông bên trong ấm áp tựa như bật điều hòa thì bên ngoài rừng rậm lại rét lạnh như hầm băng, đông chết người là một việc vô cùng đơn giản.

Không ai biết tại sao lại có loại hiện tượng kì quái này, chỉ có thể mỗi lần cảm khái thiên nhiên kì diệu.

“Chúng ta có thể giống như lúc ban đầu, lái xe trở về a”

Ngân lang bất đắc dĩ nói “Nhóc à, ta sẽ không lái xe”

Estes nghe vậy mở to hai mắt “A?”

“Ngươi nghĩ rằng ta cái gì cũng biết sao?” tuy rằng hắn cũng rất muốn học lái xe, nhưng cha mẹ hắn cũng không phải loại người sẽ thay hắn chuẩn bị những thứ đó.

“Nhưng là Carlos rất lợi hại a!” Estes vô tội chớp mắt mấy cái, cậu vẫn luôn luôn cảm thấy ngân lang phi thường lợi hại hẳn là cái gì cũng biết a.

Vậy mà hiện tại ngân lang lại nói rằng hắn không biết lái xe khiến cho Estes có chút thất vọng “Vậy chúng ta nhất định phải đến bộ lạc sao?”

“Sợ là như vậy” Carlos gật gật đầu “Nhưng cũng đừng quá lo lắng, đến đấy ngươi liền trốn đi, cũng sẽ không ở lại đó quá lâu, chúng ta rất nhanh sẽ trở về”

“Nhưng nếu tên gấu ngốc kia nói ra thì sao? Hắn trông cũng không thông minh, hơn nữa còn phi thường đáng ghét”

Đôi mắt Carlos duệ quang chợt lóe “Ta sẽ xử lý tốt!”

Estes không vui bĩu môi, nhưng cũng chỉ có thể làm đến thế “Không ở lâu là bao lâu a?” cậu cần hỏi rõ để tránh bị lừa.

“Chờ gặp được người cần gặp, chúng ta sẽ lập tức trở về”

“Được rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.