” Khả năng này xác suất rất lớn, ngươi không phải nói, đoàn trưởng lão và các bộ lạc khác thường xuyên lui tới thân mật sao? Có kẻ nào khả nghi không?”
Aggreko buồn rầu nói ” Vì người khả nghi quá nhiều nên mới phiền toái, mọi người không vừa mắt nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai”
” Được rồi! Chúng ta ở đây đoán già đoán non cũng vô dụng, ngược lại còn lãng phí thời gian. Hiện tại chúng ta nên đi thăm tộc trưởng”
Aggreko và Carlos thảo luận hồi lâu vẫn không có chút manh mối nào, dù sao bọn họ cũng không biết tường tận sự việc, mọi chuyện chỉ nghe lại từ lão sư Gabi mà thôi. Vì vậy hai người định chuyển qua đề tài khác.
Carlos gật gật đầu “Cứ đi thử xem gã muốn làm cái gì”
“Nhưng chúng ta đều đi thì vật nhỏ của ngươi làm sao bây giờ? Đi cùng chúng ta hay ở lại đây? Nhưng một á thú nhân ở trong mùa đông xuất môn thì đúng là có chút không hay lắm” Aggreko gật gật đầu nói.
Carlos nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn không nên lưu tiểu tinh linh lại “Vẫn là đi cùng đi, em ấy ở nhà một mình ta sẽ lo lắng” Hắn liền đứng lên đi lên tầng “Ngươi chờ 1 lát, ta đi gọi em ấy”
Carlos lên tầng, tìm được tiểu tinh linh đang ở trong phòng cậu. Hiếm khi thấy được Estes không xem TV mà là cầm mấy khỏa mầm đùa nghịch, trong nháy mắt khiến chúng mọc cao lên rồi lại trong nháy mắt khiến chúng biến trở về dạng mầm, trên mặt có chút rã rời, hiển nhiên là đang nhàm chán.
Carlos nhìn mà có chút đau lòng. Bởi vì mùa này á thú nhân không thể ra ngoài nên hắn cũng không thể đưa cậu đi dạo, hiện tại xem ra đã khiến cậu buồn chán quá rồi.
“Sao lại chơi cái này? TV không có gì xem sao?”
Estes thấy ngân lang lên đây, nhãn tình liền sáng lên, thực vật trong tay cũng bị cậu tùy tiện ném sang một bên, nhảy dựng lên bắt lấy cánh tay của hắn “Anh không xem cùng nên một mình rất nhàm chán! Tên đại phôi đản kia đi rồi?”
“Còn chưa đi” Carlos vươn tay chỉnh lại mái tóc ngắn cho cậu “Chúng ta đang định đi thăm tộc trưởng, em cũng sẽ cùng đi. Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, lúc quay về anh sẽ đưa em đi dạo chung quanh một chút”
“Đi ra ngoài?” Estes có chút do dự nhưng lại nghĩ mấy ngày qua cậu không ra khỏi cửa thật quá nhàm chán.
“Biến nhỏ rồi đi cùng thì thế nào? Sẽ không có ai phát hiện ra em đâu” Carlos đề nghị, đảm bảo cho tiểu tinh linh không bị phát hiện vẫn nằm trong khả năng của hắn.
“Thế thì được” Estes gật đầu rồi tự thu nhỏ lại.
Tiếng chuông thanh thúy, đôi cánh xinh đẹp trong không trung phe phẩy và những bột phấn vàng thản nhiên rơi xuống. Estes đã nhiều ngày không có bay hiện tại có chút không quen, cậu ở trong không trung bay lượn vài vòng, cuối cùng dừng ở trên vai ngân lang “Em sẽ trốn ở đâu?”
Carlos cúi đầu nhìn chính mình, quần áo mặc hôm nay không có túi, phía sau cũng không có mũ, hoàn toàn không có chỗ nào để Estes trốn cả.
Hắn xoay người đi về phòng của mình “Anh đi đổi cái áo khác”
Estes không có đi theo, cậu cũng muốn mặc thêm một bộ quần áo nữa dù sao bên ngoài cũng không thể so với trong nhà ấm áp được.
Sau khi mặc xong một cái áo mùa đông có cả mũ và túi áo trước ngực, Carlos cũng không kéo khóa lại mà cố ý để mở rộng, lúc này mới để cho Estes trốn vào túi tiền, mang theo cậu cùng xuống lầu.
Aggreko đứng chờ ở bên dưới thấy hắn đi xuống mà không có bóng dáng của tiểu tinh linh thì có chút ngoài ý muốn nhưng sau đó liền hiểu ra nhìn về phía trước ngực Carlos.
Carlos để mặc hắn đánh giá, chỉ nói mỗi câu “Đi thôi” liền xuất môn.
Aggreko thấy thế liền vội vã theo sau “Để ta lái xe”
Carlos im lặng đứng bên lề đường chờ Aggreko mở cửa xe, Estes vụng trộm ló ra ngoài. Ngã tư đường im lặng không thấy bóng người cũng không biết là do nơi này hẻo lánh hay là do dân cư của Mông Tát quá thưa thớt nữa.
Thật khó có thể tưởng tượng được thành thị này dân số chưa đến 5 nghìn. Nhưng nhìn những căn nhà kỳ cục rộng lớn và mỗi một tòa kiến trúc cách nhau một khoảng rất xa có thể nhận thấy đất ở đây rất rẻ – vì cũng không có người cần a~ (dân ít nó sướng thía đó >.<)
[Carlos, nơi ở của thú nhân đều là như thế này sao?]
[Như thế này là như thế nào?] Carlos không rõ ý tứ cậu muốn biểu đạt.
[Chính là giống như Mông Tát vậy, bởi vì dân cư rất ít cho nên phòng ở xây dựng rất lớn và cách xa nhau a] Estes khoa tay múa chân muốn biểu đạt ý tứ của mình.
Nơi ở của các chủng tộc trong Vương Quốc Đồng Thoại cũng không giống như thế này. Đa phần các chủng tộc đều thích xây nhà ở gần người thân và bạn bè. Mỗi căn nhà đều chặt chẽ tựa vào nhau, đây không chỉ có thể đề cao tình hàng xóm mà còn là để khi gặp khó khăn có thể tương trợ lẫn nhau, cũng có thể giúp cho những người ở một mình sẽ không cảm thấy cô độc, dù sao dân cư cũng không nhiều.
Lấy tiểu tinh linh làm ví dụ thì phải 20 năm mới có tân sinh mệnh ra đời, dân cư của bọn họ cũng không nhiều hơn 1000, điều này cũng khiến cho bọn họ càng thêm trân quý đồng bạn. Nếu các ngươi có cơ hội đến nơi ở của bọn họ sẽ thấy những hoa ốc (nhà bằng hoa) này vĩnh viễn là một đóa kề một đóa, thân mật lại náo nhiệt.
Carlos gật đầu sau đó lại lắc lắc đầu [ Kỳ thật nguyên nhân cũng không hoàn toàn là do dân cư, ý thức lãnh địa của thú nhân rất mạnh. Trong tình huống bình thường, chúng ta không quá thích có người xuất hiện trên địa bàn của mình] Cái này và việc dã thú phân chia địa bàn là giống nhau. Rất lâu trước kia, khi ý thức địa bàn của thú nhân còn mãnh liệt hơn bây giờ, đột nhiên đột nhập phòng ở của người khác thậm chí còn có thể dẫn tới công kích. Cũng vì tránh cho loại phiền toái này mà về sau mọi người đều tự động xây phòng ở cách xa nhà của thú nhân khác, cứ như vậy liền biến thành tình trạng hiện tại.
Estes cái hiểu cái không bởi vì kể cả khi ở Vương Quốc Đồng Thoại hay ở trong rừng rậm cậu đều chưa gặp phải tình trạng đột nhiên bị công kích do xâm nhập vào lãnh địa của dã thú (đó là vì ngươi quá bé nên bị bỏ qua a~ !)
Đúng lúc này Aggreko dừng xe ngay trước mặt bọn họ, cuộc nói chuyện đành phải gián đoạn một chút.
images
Xe xuyên qua ngõ nhỏ phố lớn rồi cuối cùng dừng lại trước mục tiêu của bọn họ.
Đó là một khu kiến trúc rộng lớn, cũng không cao giống như nhiều tòa nhà khác, vách tường được sơn một màu trắng, đơn giản mà thanh thoát.
Estes tuy xem không hiểu ký tự ở trước cổng vào nhưng cậu vẫn có thể đoán ra nơi này là bệnh viện. Trong không khí có mùi dược thủy quỷ dị, cậu cũng có thể ngửi được một tia thực vật ở bên trong.
Cậu cảm thấy có chút nghi hoặc, không phải thú nhân không thể tiếp xúc với thực vật sao? Nhưng nếu hoa quả để lâu vẫn có thể ăn, vậy dược thảo hẳn là không có vấn đề gì đi?
Dứt bỏ vấn đề này, Estes rụt lại cái đầu đang nhìn ngó lung tung, cậu đã nhìn thấy bóng dáng của thú nhân qua lại ở trong bệnh viện rồi.
Carlos đi theo Aggreko tiến vào cổng viện. Vừa đi vào bên trong hắn đã có loại xúc động muốn cởi áo khoác ra, so sánh với bên ngoài nhiệt độ của nơi này có chút quá cao.
Aggreko đi bên cạnh thấy nhưng không thể trách. Cởi ra áo khoác, Carlos cúi đầu nhìn túi áo trước ngực sau đó lại nhịn xuống.
Aggreko cố gắng nhịn cười, hắn tuyệt đối không thừa nhận mình đã không nói trước với Carlos việc này, vì làm ở trong bệnh viện đại đa số là á thú nhân nên nhiệt độ của nơi này bốn mùa đều như mùa xuân.
Hai người đi đến quầy cố vấn hỏi phòng bệnh của tộc trưởng, á thú nhân ở quầy cố vấn nhìn Carlos bằng ánh mắt cổ quái , phỏng chừng là chưa bao giờ nhìn thấy một thú nhân ở trong bệnh viện lại ăn mặc “ấm áp” như vậy.
“Ta nói này huynh đệ, ngươi có cần vào trong buồng vệ sinh thay đổi quần áo không? Ăn mặc như ngươi ở trong bệnh viện thật sự rất bắt mắt” Aggreko vỗ vỗ vai Carlos. Thú nhân càng cường đại lại càng không sợ lạnh. Còn hắn mặc dày như vậy là vì hình thú bị cạo trụi lông rồi nên hình người giữ nhiệt cũng kém hơn.
Chứ Carlos là bởi vì cái tên nhóc ở trong túi áo trước ngực kia chứ nếu không hắn hoàn toàn có thể chỉ mặc một bộ quần áo đơn bạc xuất môn giữa trời đông.
Carlos nghẹn khuất nhìn hắn “Dẫn đường!”
Vào buồng vệ sinh, xác nhận không có người xong Carlos mới cởi áo khoác ra.
Bị nghẹn đến đỏ mặt, Estes nhanh chóng bay ra, cậu vẫn còn mặc trên người chiếc áo khoác lông gấu bắc cực, đầu đầy mồ hôi “Nóng quá, nóng quá, nóng chết mất thôi ! !”
“Nhiệt độ trong bệnh viện có chút cao, em cũng thay đồ đi”
Cũng không cần hắn nói thêm , Estes đã đem quần áo trên người cởi xuống, dù sao bên trong cậu vẫn còn mặc một bộ quần áo nữa nhưng vẫn cần thay đổi quần một chút.
Carlos cởi ra áo khoác, cầm áo ở trong tay nhìn Estes đã thay đổi quần áo lại có chút rầu rĩ không biết nên giấu cậu ở đâu mới tốt đây.
Bất quá không chờ hắn suy nghĩ nhiều, Estes đổi xong quần áo đã bay vào trong áo khoác hắn cầm ở trên tay, trốn kỹ.
Vẫn là có chút nhiệt a! Bàn tay nhỏ bé quạt quạt, Estes cảm thấy đây cũng không phải chỗ trốn lý tưởng.
“Carlos, ngươi có khỏe không?” Aggreko trấn thủ bên ngoài thấy có người đi đến liền hướng bên trong hô.
Carlos đem góc độ điều chỉnh một chút, xác nhận sẽ không ảnh hưởng tới Estes mới đi ra ngoài.
Bấm thang máy lên tầng, phòng bệnh của tộc trưởng ở phía cuối hành lang đối diện thang máy tầng này. Cửa thang máy vừa mở ra, bọn họ đã thấy mấy thú nhân canh cửa đang đề phòng nhìn chằm chằm bọn họ.
“Năm thú nhân này thực lực không tệ” Aggreko nói nhỏ với Carlos một câu rồi hướng về phía mấy thú nhân đi tới.
“Y Tư Thản Đinh, hôm nay là phiên các ngươi trực sao?” Aggreko đi đến trước mặt một thú nhân mắt đen, quen thuộc chào hỏi.
Đối phương có chút ngoài ý muốn “Aggreko, sao ngươi lại đến đây?”
Tinh linh trên vai dã thú
Tác giả: Du Du Tiên
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi