Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 37: Chương 37




Alex cúi đầu chăm chú Sở Lăng, con người khiến anh yêu như điên cuồng lại vừa khiến anh đau đầu đến nghiến răng nghiến lợi, thật không biết nên bóp chết cậu hay dứt khoát hôn đến chết? Cuối cùng cũng không có cách nào chỉ khẽ thở dài, ôm cậu ngâm mình trong nước ấm, chỉ hi vọng nhanh chóng đẩy hết khí lạnh trên người để cậu ấm lên một chút.

Sở Lăng không còn sức lực, đành phải tùy ý để Alex ôm mình, tay chân bị lạnh đến tê rần chậm rãi hồi phục, hơi nước bốc lên cũng khiến vẻ mặt nhợt nhạt của cậu dần dần nhuốm màu đỏ ửng, ý thức Sở Lăng bắt đầu cảm thấy nặng nề, mệt mỏi muốn ngủ.

Alex cảm nhận được cơ thể Sở Lăng đang tựa trong lòng mình dần dần có lại sự ấm áp mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại giật mình phát hiện thân nhiệt cậu ngày càng nóng rực, bàn tay nâng cằm cậu lên, thấy cậu mê man muốn khép mắt lại, hai má tái nhợt đã trở nên đỏ ửng, rất mê người nhưng tuyệt đối có gì đó bất thường.

Alex vừa tức giận vừa phiền não thầm nguyền rủa một tiếng:

“Đáng chết.”

Sở Lăng rõ ràng là đang phát sốt, chuyện anh luôn lo lắng rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi.

Alex nhẹ nhàng lay người Sở Lăng, khẽ gọi:

“Lăng, Lăng, tỉnh táo lại, tôi ôm em ra ngoài.”

Cẩn thận ôm lấy Sở Lăng bước ra khỏi bồn tắm lớn, một bên giữ chặt thân thể đang lảo đảo muốn ngã, một bên dùng khăn lau tóc và cơ thể cậu, sau đó cầm áo choàng giúp cậu mặc vào, cẩn thận dìu Sở Lăng ngồi xuống ghế dài đặt trong nhà tắm, lúc này mới qua loa lau bọt nước trên người mình, cũng tùy ý khoác vào một kiện áo choàng.

Ánh mắt Sở Lăng nửa khép nửa mở đã không thể nhìn rõ được cảnh vật trước mắt, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, chỉ cảm thấy đầu mình rất nặng, nhiệt độ trong cơ thể muốn phát sốt khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, thân thể mềm mại vô lực bất tri bất giác từ trên ghế trượt xuống.

Alex vội vàng đỡ lấy Sở Lăng, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên trán cậu, đã muốn nóng đến bỏng tay, vội vàng ôm lấy Sở Lăng bước ra khỏi phòng tắm, vừa ôm hắn đặt lên giường vừa hướng bên ngoài hô lớn:

“Bác sĩ tới chưa?”

Ray đã thay xong y phục ẩm ướt đứng chờ trong phòng vội vàng nói:

“Bác sĩ lập tức tới ngay.”

Alex cẩn thận nâng người Sở Lăng điều chỉnh tư thế, kéo chăn đắp lên người cậu, thuận thế ngồi ở bên giường, cầm lấy túi chườm nước đá Nina chuẩn bị sẵn nhẹ nhàng đặt lên trán Sở Lăng.

Ray vừa kinh ngạc vừa buồn cười nhìn tình cảnh kỳ dị trước mắt, thầm cười nhỏ:

“Vị boss tàn bạo lãnh khốc của Hắc Diễm cư nhiên lại bắt đầu chăm sóc người khác a.”

Sở Lăng dần dần mất đi ý thức, nhưng trải qua huấn luyện bản năng vẫn cứ cố gắng duy trì thanh tỉnh, ánh mắt mơ màn mặc dù không hoàn toàn khép lại nhưng cũng đã không còn nhìn rõ được gì, như mộng như tỉnh nhìn thấy gương mặt vô dùng anh tuấn đang tràn ngập lo lắng, mơ mơ màng màng nghĩ: ‘Anh ta vì cái gì mà nôn nóng như vậy? Đến tột cùng là đang lo lắng chuyện gì?’

Alex thấy Sở Lăng nhíu chặt mày, ánh mắt lờ mờ, còn hai gò má thì ửng đỏ, cảm thấy vừa tức vừa lo, quay đầu lại quát:

“Ray, bác sĩ Gore sao còn chưa tới? Ông ra rốt cuộc ở Paris hay ở trên sao hỏa?

Ray dở khóc dở cười nói:

“Alex, bên ngoài còn đang mưa to, sao có thể tới nhanh như vậy? Loại thời tiết này nếu không phải là bác sĩ Gore, thì anh kêu ai cũng không đi đâu, tôi còn đang lo lắng bác sĩ Gore lái xe dưới trời mưa to như vậy có an toàn không a.”

Alex lạnh lùng liếc mắt nhìn Ray, cắn răng nói:

“Nếu lo lắng sao không mau chạy ra ngoài nhìn xem.”

Ray giơ hai tay lên trấn an:

“Hảo hảo, tôi lập tức ra ngoài đón.”

Lắc đầu cười khổ xoay người rời khỏi phòng.

Ray vừa xuống lầu đi tới đại sảnh thì nhìn thấy một chiếc xe hơi màu lam chạy xuyên qua màn mưa vọt tới bậc tam cấp, một ông lão dáng người không cao lắm mở cửa xe bước xuống, tây trang phẳng phiu, đầu tóc bạc, được một vài tên bảo vệ vươn ô ra che, lập tức bước nhanh lên bậc thang.

Ray vội vàng tiến đến nói:

“Bác sĩ Gore, ông cuối cùng cũng tới.” Thân thủ nhanh nhẹn cầm lấy hộp dụng cụ trong tay ông.

Gore nói:

“Ray, cậu tìm ta gấp như vậy rốt cuộc là ai sinh bệnh? Không phải đứa nhóc Alex kia cuối cùng cũng ngã bệnh đi?”

Ray vừa dẫn người lên lầu vừa cười khổ:

“Bác sĩ Gore, ông vẫn là đi nhanh lên một chút đi, bệnh nhân này vô cùng quan trọng, Alex không những tự mình chăm sóc cậu ta, mà vì chờ đợi ông mà đang nổi giận kìa.”

Gore cảm thấy vô cùng kinh ngạc nói:

“Di? Cậu nói Alex sao? Đến cùng là người nào mà quan trọng như vậy? Khối băng Alex kia lại có thể phát hỏa? Thật đúng là mặt trời mọc hướng tây.”

Hai người ngoài miệng nói chuyện, nhưng chân không chút nào trì hoãn đi nhanh vào trong phòng Alex, Ray lập tức nói:

“Alex, bác sĩ Gore tới đây.”

Alex lập tức từ trên giường bệnh nhảy dựng, vội vàng la lên:

“Gore, mau tới đây, em ấy đang phát sốt.”

Gore thấy trong lời nói của Alex tràn ngập sự lo lắng, lại càng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bước nhanh đến trước giường nói:

“Ray, mau lấy nhiệt kế và ống nghe bệnh.”

Ray nhanh nhẹn đem hộp dụng cụ tới tủ đầu giường mở ra, lấy mấy thứ ông yêu cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.