Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 54: Chương 54




Trong phòng kiểm soát vô cùng rộng rãi, Ray và vài tên vệ sị đứng trước hàng trăm màn hình theo dõi, nhìn thấy Alex và Sở Lăng đi vào Ray cũng không cảm thấy bất ngờ: “Alex, các camera theo dõi phía sau trang viên đã bị phá hủy, trời quá tối không xác định được có bao nhiêu người. Số người chết bên chúng ta cũng chưa xác định được, bất quá có hơn mười bảo tiêu mất liên lạc, đối phương gặp ai cũng không lưu lại con đường sống, chúng ta căn bản không nhận được báo cáo. Tốc độ di chuyển của đối phương rất nhanh, thủ pháp rất khéo léo, theo vị trí camera bị phá hủy thì đối phương đang hướng lên lầu một, tuy là phạm vi trang viên rất rộng lớn, bọn họ muốn tiến vào lầu chính phải cần chút thời gian, nhưng cũng không kéo dài được lâu lắm.”

Alex ngồi xuống chiếc ghế kim loại đặt trước màn hình theo dõi, nhàn nhạt nói: “Đúng là tác phong của bộ đội đặc chủng, bọn họ hẳn là vì Lăng mà đến đi.”

Ray liếc mắt nhìn Sở Lăng đang chăm chú nhìn màn hình theo dõi: “Chín phần đúng là như vậy, bởi vì gần đây chúng ta cũng không có xung đột gì với chính phủ, trừ bỏ cái này, tôi cũng không nghĩ ra được nguyên nhân khác.”

Alex ngẩng đầu nhìn Sở Lăng mỉm cười: “Lăng, lại đây ngồi.”

Sở Lăng chần chờ một chút, cúi cùng cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Alex.

Alex nói: “Ray, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Tôi đã phái một người có tướng mạo tương tự như Jason ở tầng hầm chờ bọn họ tới cứu, hơn nữa các vệ sĩ cũng nhận được lệnh của tôi, chỉ cần mục tiêu của họ chính Jason sẽ lập tức báo cáo.”

Alex hơi hơi cười lạnh một chút: “Tốt lắm, tôi sẽ chờ bọn họ tự nhảy vào bẫy.”

Hai tay Sở Lăng bất giác nắm chặt tay vịn, tâm rối thành một nùi.

Ray bỗng nhiên chỉ vào màn hình theo dõi: “Mau nhìn xem, đại sảnh.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên màn hình, trong một góc khuất của cầu thang xuất hiện bốn người mặc quân phục được trang bị đầy đủ, một người trong số đó đột ngột ngẩng đầu lên phát hiện camera dấu trong một góc kín, không khỏi căm tức lớn tiếng nguyền rủa, xem khẩu hình thì anh ta nói “đáng chết!”

Sở Lăng đột nhiên đứng dậy kêu lên: “Andy!”

Cùng lúc đó ba người còn lại bên cạnh Andy cũng ngẩng đầu nhìn thấy camera quan sát, Andy nhanh chóng nhảy lên tay vịn cầu thang, thả người đạp lên vách tường, mượn lực ngảy lên đạp vỡ camera, hình ảnh trên màn hình lập tức biến mất.

Sở Lăng nhìn chằm chằm màn hình đã tối đen lẩm bẩm: “Tony, Kay, Harry.”

Alex hơi nhướng mày nói: “Lăng, bọn họ đều là chiến hữu của em trong bộ đội đặc chủng sao?”

Sở Lăng siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt.

Ray nhìn thoáng qua Sở Lăng, do dự một chút: “Alex, sau khi con mồi rơi vào bẫy thì xử lý thế nào?”

Alex lạnh nhạt nói: “Như quy củ.”

Ray nói: “Được, tôi đã biết.” Sau đó dẫn thuộc hạ đi ra cửa.

Sở Lăng vội vàng kêu lên: “Không, chờ một chút.”

Ray dừng lại, quay đầu hỏi: “Jason, cậu gọi tôi sao?”

Sở Lăng do dự một lúc mới lên tiếng: “Đúng vậy.”

Ray liếc mắt nhìn Alex một cái, mỉm cười nói: “Jason, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với tôi.”

Sở Lăng hỏi: “Quy củ ra sao?”

Ray cười tiếp tục liếc mắt nhìn Alex: “Quy củ từ trước tới giờ, bất cứ ai xâm nhập vào nơi này đều xem là địch nhân giết không cần hỏi.”

Sở Lăng trong lòng kinh hãi, lập tức quay đầu lại hỏi Alex: “Là thật sao?”

Ngón tay Alex chậm rãi gõ xuống tay ghế kim loại: “Lăng, em hẳn cũng biết, ngoại trừ em, không có ai xông vào nơi này có thể sống sót rời khỏi.”

Sở Lăng khiếp sợ nhìn Alex, nhất thời không thể nói được gì.

Alex nói: “Ray, anh nên đi hảo hảo đón tiếp những vị khách không mời mà đến.”

Ray nói: “Tốt.” Sau đó lại quay người muốn đi tiếp.

Sở Lăng kiềm không được vội vàng đuổi theo kêu lên: “Không, đừng đi.”

Ray dừng chân quay đầu lại, có chút buồn cười nói: “Jason, tôi cũng không phải người ra lệnh, cậu đừng làm khó tôi như vậy?”

Sở Lăng quay lại đối mặt với Alex: “Alex, đừng giết bọn họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.