Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 64: Chương 64




Sở Lăng ngẩn ngơ, không hờn giận nói: “Andy với tôi chỉ là bạn bè thôi, anh không cần nói hưu nói vượn được không? Hai người trước đây căn bản không hề quen biết, anh dựa vào cái gì nói vậy?”

Alex nói: “Bằng trực giác, bản năng trong tôi tự cảm nhận được tình địch. Tôi đương nhiên không thích gã, nhưng em không phát hiện gã cũng rất căm ghét tôi sao?”

Sở Lăng nhíu nhẹ mày kiếm: “Hai người là địch nhân, đương nhiên sẽ không thích đối phương, có gì kỳ quái đâu?”

Alex nhìn cậu cười: “Đối với địch nhân của mình tôi còn yêu được, thì còn chuyện gì không có khả năng?”

Anh bất thình lình thổ lộ làm Sở Lăng không kịp chuẩn bị đỏ mặt, mất tự nhiên quay đầu tránh ánh nhìn chăm chú của anh.

Alex lắc đầu cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Lăng, tôi biết em khó mà tin lời tôi nói, bất quá tôi sẽ không để tên Andy kia có cơ hội tiếp cận em nữa, tôi tuyệt đối không cho phép có người cướp em khỏi tôi, đời này em chỉ có thể thuộc về tôi.”

Sở Lăng cảm giác được Alex đang siết chặt tay mình, nhất thời im lặng, không gian lại trở nên u ám.

Alex đối với tình yêu của mình ngay từ đầu đã không hề xấu hổ, cũng không hề che dấu, nhưng chính mình lại không thể làm được như vậy, dù cậu hiểu chính mình yêu Alex, nhưng tình cảm này chỉ có thể chôn dấu ở đáy lòng, có lẽ đến hết cuộc đời cũng không có người thứ hai biết đến, bởi vì thân phận của họ, bởi vì đạo đức ngăn cấm, bởi vì ánh nhìn của xã hội, bởi vì…. cậu không có được dũng khí như Alex, vì thế cậu không thể thẳng thắng thừa nhận chính mình cũng rất yêu anh, vì thế… cậu phải rời đi.

Alex nhìn đôi mắt đen xinh đẹp của Sở Lăng bất giác toát ra vẻ đau buồn, liền nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cúi đầu hôn lên mi tâm đang nhíu chặt, khẽ thở dài: “Lăng, không cần khổ sở, tôi nói rồi, tôi không ép em yêu tôi, tôi sẽ chậm rãi chờ, hiện tại em không yêu tôi cũng không sao, tôi chỉ cầu em đừng hận tôi, tạm thời xem tôi là một người bạn có thể tin tưởng là tốt rồi, yêu cầu này cũng không quá đáng đi? Lăng, tin tưởng tôi, cho dù không yêu tôi, cũng tin tưởng tôi một chút, tin tôi đối với em là thật lòng, tin tôi không làm em tổn thương, được không?”

Sở Lăng nhìn đôi lam mâu toát ra thâm tình, nghe giọng nói ôn nhu xen lẫn chua xót của Alex, trong lòng bỗng nhiên nỗi lên một trận đau đớn, cậu rõ ràng là yêu thương người này, vì cái gì khi yêu lại thống khổ như vậy? Bởi vì e sợ cái gọi là luân lý đạo đức và ánh mắt xem thường của người khác sao? Vì sợ hãi bị người khác phát hiện sẽ bóp chết tình yêu này sao? Nhưng mà…nếu bọn họ thật lòng yêu nhau, thì có gì sai trái? Bởi vì không đúng với nhận thức của đa số mọi người nên tình yêu của bọn họ trở thành một loại tội ác sao? Ai đã đặt ra điều kiện và quy tắc cho tình yêu?

Alex nhìn thấy nỗi buồn trong con ngươi đen ngày càng sâu sắc, mãi cho đến khi biến thành đau đớn khiến cho người ta lo lắng, anh đau lòng kêu lên: “Lăng, Lăng, em làm sao vậy? Sao nhìn em… giống như rất buồn?”

Sở Lăng ép buộc đầu óc đang hỗn loạn của chính mình tỉnh táo lại, không cần phải suy nghĩ nhiều thêm, căn bản là không có tác dụng, bất luận họ yêu nhau thật tình thế nào cũng không có kết quả gì, cậu vẫn phải rời đi.

Nhưng mà….nếu cậu phải rời khỏi người duy nhất cậu yêu trên đời này, như vậy trước khi bỏ đi cũng nên phóng túng một chút, tự cho mình những khoảnh khắc tốt đẹp cho khoảng thời gian nhợt nhạt sau này nhớ lại? Có lẽ cuộc sống dài đằng đẳng sau này phải nhờ vào kỉ niệm lúc này để chống đỡ, như vậy tạm thời đừng để ý tới những thứ gọi là tự tôn hay thị phi đúng sai, hảo hảo nhìn người cậu yêu, đôi lam mâu mê người ẩn chứa tình cảm nồng nàn khiến cậu phải khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không thể quên…

Alex nhìn thấy Sở lăng đặc biệt bình tĩnh, đôi mày kiếm dần nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện một loại đau thương đau đớn đến tận đáy lòng xen lẫn tuyệt vọng cơ hồ cho anh một loại… ảo giác Sở Lăng sẽ biến mất trong nháy mắt.

Anh bất giác ôm chặt Sở Lăng hơn, cảm thấy lo lắng kêu lên: “Lăng, em tột cùng là làm sao vậy? Sao không nói tiếng nào?”

Khóe miệng gợi cảm của Sở Lăng chậm rãi cong lên, hiện ra một nụ cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.”

Alex nhất thời ngây người, anh nhìn nhầm sao? Sở Lăng sao lại mỉm cười với mình? Là thật sao? Chẳng lẽ anh đặt quá nhiều hi vọng vào tình yêu nên đang nằm mơ sao?

Sở Lăng nhìn Alex kinh ngạc trên mặt là biểu tình không thể tin được, trong lòng đang chua xót cũng khó kiềm nén được có chút buồn cười, nhịn không được khẽ cười nói: “Biểu tình của anh như đang gặp quỷ, tôi đáng sợ như vậy sao?”

“Lăng…” Alex quả thực không thể tin những gì mình nghe thấy, Sở Lăng lại có thể vừa nói vừa cười với mình? Này tột cùng có phải là ảo giác không? Nụ cười khiến anh say mê có phải thật hay không?

Quên đi, mặc kệ, đầu óc anh đã muốn thần hồn điên đảo cũng không còn lo lắng được nhiều như vậy, điều duy nhất anh muốn làm bây giờ là lập tức hôn lên cánh môi đang mỉm cười kia, hôn lên cánh môi phấn hồng còn rực rỡ hơn sắc hoa anh đào….

Alex vội vàng cúi đầu hôn lên môi Sở Lăng, đầu tiên là nhẹ nhàng liếm mút, tiếp đó vươn đầu lưỡi mở hàm răng cậu ra bắt đầu tiến nhập vào bên trong mãnh liệt dây dưa hôn sâu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.