Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 72: Chương 72






Đối phương vẫn tiếp tục cảnh cáo: “Xin lập tức hạ cánh, nếu không chúng tôi sẽ tiến hành công kích.”

Alex kéo cần điều khiển, phi cơ lập tức vụt lên cao, bay thẳng lên tầng trời cao vút, giữ độ cao ngang với phi cơ của không quân, nói: “Tôi lặp lại lần nữa, vui lòng cho gặp tướng Francois.”

Phi công không quân nói: “Xin lập tức hạ cánh…”

Alex giận dữ hét lên: “Con mẹ nó! Tôi bảo để ta nói chuyện với tướng Francois.” Máy bay bay một vòng xoay lại bắt đầu tiếp cận ba chiếc phi cơ không quân, khoảng cách hai bên lập tức được thu ngắn dần, màn hình rada bắt đầu lóe lên tín hiệu nguy hiểm sắp va chạm.

Đôi ngươi xanh thẳm của Alex như sắp bùng cháy vì không có chỗ trút giận, chăm chú nhìn phi cơ đối diện đang rút gần khoảng cách, không chút do dự lao thẳng qua, ngay khi chỉ còn vài giây cuối cùng như chỉ mành treo chuông, ba chiếc phi cơ của đối phương bất ngờ vụt lên cao, lướt qua phía trên Alex chỉ cách máy bay của Alex không tới hai mét.

Lúc này ống nghe điện thoại vang lên một âm thanh khác: “Tôi là tướng Francois.”

Alex thở nhẹ, vừa quay đầu phi cơ lại vừa nói: “Tướng quân, tôi là Alex, người của ông đang làm phiền tôi, tốt nhất ông nên lập tức gọi bọn họ trở về.”

Francois tướng quân giật mình nói: “Alex, cậu điều khiển máy bay chiến đấu trên bầu trời Paris làm gì?”

Alex nhìn thấy ba chiếc phi cơ của đối phương bắt đầu lùi ra xa: “Tôi chỉ muốn tìm một người, sẽ không ở trên không phận quá lâu. Ông giúp tôi chuyện này, tôi sẽ tặng cho ông mười chiếc máy bay trực thăng của Apache. Thế nào, rất có lợi đi?”

Francois tướng quân trầm ngâm một lúc, nói: “Cậu muốn tìm ai?”

Alex nói: “Tóm lại không có chút quan hệ nào tới quân đội của ông, chỉ cần lập tức rút người của ông về là được.”

Francois tướng quân nói: “Cần người của tôi hỗ trợ không?”

“Không cần, chỉ cần bọn họ không làm phiền tôi là tốt rồi.”

Francois tướng quân tựa hồ có chút lo lắng: “Alex, tôi chỉ có thể cho cậu một giờ, không thể hơn. Còn có, nhớ kỹ lời hứa.”

Alex nói: “Tôi nhớ, cám ơn.”

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, ba chiếc phi cơ không quân lập tức nhận được mệnh lệnh quay trở lại căn cứ, đồng loạt quay đầu bay đi.

Alex lại hạ thấp độ cao, lướt phía trên đường cao tốc theo dõi đoàn xe đang hướng vào nội thành, đồng thời nói: “Ray, phát hiện được gì không?”

Ray nói: “Vùng nội và ngoại thành tạm thời không phát hiện xe của Jason, toàn bộ đang tiếp tục tìm kiếm. Alex, anh nói Jason có khả năng sẽ đi đâu?”

Alex vừa bốc hỏa lại vừa có chút buồn bực: “Nếu em ấy muốn chạy trốn, nhất định sẽ ra sân bay.”

Ray nói: “Toàn bộ giấy tờ căn cước và hộ chiếu không phải nằm trong tay anh sao?”

Alex nói: “Anh đừng quên Lăng có chiến hữu, nếu có bọn họ tiếp ứng, bất luận muốn dùng phương tiện gì rời khỏi Pháp cũng không khó, đám người đó có gì không thể làm được?”

Ray thở dài: “Cái này quả thực khiến người ta lo lắng.”

Alex nói: “Bảo người của chúng ta khẩn trương tìm kiếm, Francois tướng quân chỉ cho tôi một giờ, phải mau chóng xác định được vị trí của Lăng.”

“Tôi đang dùng hệ thống tìm kiếm GPS, có lẽ rất nhanh sẽ định vị được vị trí.”

Alex lái phi cơ đảo vài vòng trên thành phố Paris, từ trên không quan sát chỉ thấy xe BMW đen tràn ngập khắp nơi trên đường phố.

Ống nghe điện thoại đột ngột truyền tới giọng nói của Ray: “Alex, cục trưởng và thị trưởng đang tìm anh, tôi đã nói kênh tín hiệu cho họ.”

Âm thanh Ray vừa dứt, trong ống nghe đã vang lên một giọng nói tức giận: “Alex, cậu đang làm cái quỷ gì vậy? Khắp nơi trên đường phố đều là người của cậu, so với số lượng cảnh sát còn đông hơn, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Muốn chiếm cứ thành phố này sao?”

Ngay sau đó một âm thanh khác lại vang lên: “Alex, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại có thể lái phi cơ chiến đấu trên không phận thành phố? Cậu biết làm vậy sẽ khiến người dân vô cùng khủng hoảng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.