Sau cái ngày nhập học gian trải ấy, thì bù lại là những ngày dài chơi
không chờ nhận lớp. Hầu như mấy ngày này tôi chỉ ăn với ngủ. Thi thoảng
đi chơi ngắm Hà Nội cùng với ông anh. Một phần là do tôi chưa biết đường đi lối lại ở đây một phần cũng là do tôi không có nhiều bạn. Nên thời
gian ở nhà của tôi là khá nhiều. Trả biết làm gì cho hết ngày. Tôi cứ đi ra đi vào xong lại leo lên leo xuống. Hết việc tôi lôi đống hồ sơ hôm
nhập học ra. Nào thì sổ tay sinh viên, nào thì danh mục đào tạo bla bla
các thứ các thứ. Lật đi lật lại một hồi bỗng dưng tôi nhớ nàng.
“Không biết giờ này nàng có rảnh không nhỉ. Hay là rủ nàng đi chơi. Mà
đi chơi thì chơi ở đâu. Mình có biết chỗ nào đâu. Mà nhà nàng ở đâu mình cũng chưa biết nữa là. Hay là gọi điện nói chuyện với nàng nhỉ. Bạn bè
gọi nói chuyện có sao đâu.”
Tôi đi lại bàn cầm điện thoại. Ngẫn ngự một lúc rồi lại lại bỏ xuống.
“Thôi trả có chuyện gì mà gọi kì lắm. Lại làm phiền người ta”.
Thế là tôi cất đống hồ sơ lao vào máy tính làm vài trận Aoe cho đỡ chán. Kể từ đợt ôn thi Đại Học đến giờ là tôi không đụng đến nó rồi. Chắc
trình nó cũng xuống dốc lắm. Vào Ganenar show mạng cứ thế là tôi quất
tới bến. Đúng thật là tôi có xuống trình thật, xuống nhiều luôn là khác. Các khả năng câu voi, đá hươu của tôi toàn bị lỗi. Ép đời thì toàn mười hai mười ba. Thua lên thua xuống luôn. Lâu lâu được ván cầm shang ép
đời tốt hơn chút nên tôi chém lên chém xuống. Trả thù mấy ván thua
thông.
- Này thì dân này. Này thì chạy này. Tôi vừa đánh vừa lẩm nhẩm.
- Hiền đệ cũng biết chơi trò này à. Tiếng ông anh tôi.
- À à đệ có biết qua tí không giỏi như ca đâu. Trình của ông anh tôi
hơn tôi rất nhiều cả thao tác tay lẫn cách ép đời. Toàn kích trong
khoảng mười, mười một.
- Tối cơm xong ca với đệ làm vài trận nha. Ông anh tôi hẹn kèo.
- Dạ được ca.
- Đánh nốt trận tôi gập máy tính, xuống dưới nhà xem có việc gì làm không.
Xuống đến nơi thì bá tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ chỉ việc nấu ăn tối nữa là xong.
- Còn gì làm không bá để cháu giúp cho. Tôi tiến vào bếp.
- Thôi bá chuẩn bị xong rồi cháu ra ngoài ngồi đi. Bá tôi gạt gạt tay.
Đang loay hoay đi ra thì tiếng bác Minh gọi to:
- Ra đây làm vài ván cờ với bác. Nấu nướng cứ để bá mày làm.
Tôi tuân lệnh lại tủ lấy bộ cờ tướng ra.
- Cháu đánh gà lắm bác ạ. Tôi cầm bộ cờ qua bàn.
- Đật nọ về quê thấy cháu trả hạ gục mấy đối thủ nặng kí còn gì.
Quả thật là tôi đánh cờ tướng cũng gọi là siêu siêu. Đật còn ở nhà tôi
cũng từng hạ gục mấy bô lão. Nói là mấy bô lão chứ thật ra là mấy bác
hàng xóm thôi. Thấy mấy bác cũng khen là tôi đánh hay, chứ cái này không phải tôi tự nhận nhé.
- Xếp cờ vào bàn rồi hai bác cháu mình triển thôi. Bác Minh lắc lắc ấm trà.
- Dạ để cháu. Lần lượt các quân cờ được tôi xếp vào bàn.
Vẫn như cũ tôi đi trước.
- Vào pháo.
Bác tôi từ tốn đẩy mã lên. Tôi dí tốt đầu cho nó đi thêm một bước. Bác
tôi lên nốt mã bên kia. Cứ thế tôi cứ tấn công mãnh liệt bác tôi lên hết tượng rồi sĩ. Quả thật là hàng phòng thủ tượng sĩ nó trắc củ thật. Phá
mãi mà không vỡ, ngược lại tôi cứ mất dần mất mòn các quân cờ của mình.
Đánh tầm được mười, mười lăm phút thì tôi không còn cửa nữa. Ván sau tôi cẩn thận hơn đánh từ tốn thì cũng chỉ cầm cự được hơn ba mươi phút.
Đúng là gừng càng già càng cay. Tuy tôi không phải thuộc dạng tép diu
nhưng đánh với bác tôi tỏ ra yếu thế hơn hẳn. Các nước của tôi đều bị
bác bắt bài hết.