Tề Bách Hào, ba của Tề Lăng Hạo từ ngoài vườn đi vào liền lên tiếng: “Cái gì mà mới sáng sớm đã ồn ào vậy?”.
Mạc Hy Nhi liền chạy tới níu lấy cánh tay của Tề Bách Hào nước mắt lưng tròng: “Dượng, dượng xem anh Hạo quá đáng lắm luôn á, lâu lâu ảnh mới về Tề gia mà luôn đối xử lạnh lùng với con, còn nói con là Tuesday gì đó nữa…”
Mạc Hy Nhi đánh mắt nhìn Kiều Uyển Vũ rồi nói tiếp: “…còn có kẻ dám bắt nạt con nữa đó, dượng nhất định phải làm chủ cho con nha”.
Tề phu nhân liền lên tiếng: “Hy Nhi con quậy đủ rồi đó, mau lên phòng đi”.
Tề Bách Hào tỏ rõ thái độ bên vực Mạc Hy Nhi: “Hy Nhi có quậy gì đâu chứ, là ai dám bắt nạt con cứ nói đi dượng nhất định làm cho kẻ đó không ngẩng đầu nổi ở Vịnh Xuyên này”.
Tề Lăng Hạo ngông cuồng đáp lời: “Nếu ai dám đổ lỗi cho người con gái mà tôi yêu thương nhất tôi nhất định không để kẻ đó sống yên ổn, nếu ai dám động đến một sợi tóc cô ấy của tôi, tôi bắt kẻ đó sống không bằng chết”.
Ánh mắt sắc lạnh của Tề Lăng Hạo nhất thời làm cho Mạc Hy Nhi không rét mà run liền giả lả lên tiếng: “Con giỡn chút thôi dượng à, ở Tề gia này thì làm gì có ai dám bắt nạt con đâu chứ”.
Tề Bách Hào đánh mắt nhìn qua Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Cuối cùng cũng chịu bước chân vào Tề gia rồi sao?”.
Kiều Uyển Vũ cúi đầu tỏ vẻ cung kính: “Con chào ba”.
Tề Bách Hào tỏ thái độ chán ghét trước sự chào hỏi lễ phép của Kiều Uyển Vũ: “Thật không dám nhận là ba của cô”.
Kiều Uyển Vũ như bị tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt, quả thật hôn nhân của cô và Tề Lăng Hạo ngay từ đầu không hề nhận được sự ủng hộ của Tề gia, hôn lễ của cả hai được tổ chức trong nhà thờ Đức Bà tại Pháp rất đơn giản hầu như không có khách mời chỉ có linh mục và luật sư chứng giám cho họ mà thôi.
Kiều Uyển Vũ biết mặt mũi của những người sống ở Tề gia đều qua hình ảnh mà Tề Lăng Hạo đưa cho cô xem, từ lúc cô và Tề Lăng Hạo gặp nhau rồi kết hôn cũng đã tám năm nhưng chưa lần nào về Tề gia hết đây là lần đầu tiên.
Sự chênh lệch về gia thế cũng như xuất thân của Kiều Uyển Vũ và Tề Lăng Hạo quá lớn nên gia đình anh có thái độ ghét bỏ cô cũng là điều dễ hiểu thôi, Kiều Uyển Vũ cũng không mấy ngạc nhiên trước độ của Tề Bách Hào.
Tề Lăng Hạo nắm lấy tay của Kiều Uyển Vũ rồi nói: “Chúng ta về thôi, không có quan hệ thì ở đây làm gì”.
Tề Bách Hào thấy thái độ xa cách lạnh lùng của Tề Lăng Hạo đành phải xuống nước nhỏ năn nỉ: “Khoan đã Hạo, ba chỉ là giận con và con bé này tự ý kết hôn không thông qua gia đình thôi, bây giờ cũng về nhà rồi hay là tổ chức lại hôn lễ ra mắt con dâu của ba với họ hàng thân quyến và cả giới truyền thông của Vịnh Xuyên nữa chứ”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày hỏi: “Tại sao phải làm như vậy?”.
“Thì cũng phải đường đường chính chính giới thiệu thân phận của vợ con ở Vịnh Xuyên chứ chúng ta có gia thế lớn chuyện đại sự như hôn lễ đâu thể qua loa được, lúc tụi con kết hôn quá đơn giản như vậy rất là thiệt thòi cho con bé này” Tề Bách Hào đánh mắt qua Kiều Uyển Vũ rồi nói thế với Tề Lăng Hạo.
Tề phu nhân cũng nói thêm vào: “Ba con nói phải đó Hạo, hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng không thể làm qua loa được đâu”
Mạc Hy Nhi đứng một bên tức đến muốn bốc khói lên đỉnh đầu, làm sao cô chịu được cái cảnh Tề Lăng Hạo dắt tay Kiều Uyển Vũ đi vào lễ đường cơ chứ.
Tề Lăng Hạo không vội đáp trả mà giả vờ suy nghĩ, sau vài phút anh lên tiếng: “Đơn giản mà hạnh phúc kéo dài viên mãn thì vẫn hơn phô trương mà toàn giả tạo”.
Tề Bách Hào vẫn tiếp tục khuyên con trai: “Con phải nghĩ cho Uyển Vũ chứ?”.
“Cô ấy không cảm thấy thiệt thòi là được rồi ba không cần phải lo đâu”.
Tề Lăng Hạo đánh mắt nhìn qua Tề phu nhân rồi nói: “Nếu cảm thấy thiệt thòi sao hai người không tổ chức hôn lễ đi rồi thông báo với cả thế giới hai người là vợ chồng hợp pháp được công nhận đi”.
Mặt của Tề phu nhân nhất thời xám nghét lại: “Hạo, con nói gì vậy ba mẹ đã kết hôn hai mươi mấy năm rồi, năm xưa hôn lễ được tổ chức hoành tráng lúc ba đón mẹ về nhà, toàn Vịnh Xuyên đều biết cơ mà”.
“Hôn lễ đó cũng đâu phải của bà”.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhất thời rơi vào im lặng, Mạc Hy Nhi và Kiều Uyển Vũ thì ngạc nhiên không hiểu rõ sự tình còn Tề Bách Hào và Tề phu nhân thì đang trong tâm trạng nơm nớp lo sợ.
Tề Bách Hào liền chuyển sang chuyện khác: “Không tổ chức lại hôn lễ cũng được bây giờ về Vịnh Xuyên rồi thì phải về nhà thường xuyên để mẹ con dạy vợ con các lễ nghi của Tề gia chứ”.
“Cô ấy đã là người hoàn hảo nhất trong mắt con rồi nên không cần phải học thêm bất kỳ lễ nghi gì nữa hết”.
Mạc Hy Nhi đứng một bên móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay đến bật cả máu, cô nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt thể hiện rõ sự khinh khi coi thường, trong lòng thầm cười nhạo người khác “Cô ta mà hoàn hảo sao??? Một con gà rừng bỗng hóa thân thành phượng hoàng nhưng mãi mãi là xác của loài vật hạ đẳng đó cô ta làm sao mà sánh với Mạc đại tiểu thư mình được chứ…Người xứng đáng đứng bên cạnh anh Hạo phải là mình mới đúng”.