Chân của Kiều Uyển Vũ đã đi lại bình thường được, mặt cũng không còn sẹo do vết thương để lại bây giờ chỉ còn chờ đôi mắt của cô sáng trở lại nữa là xong rồi chỉ tiếc là đến lúc tháo băng mắt của Kiều Uyển Vũ ra thì ngày hôm đó thế giới như sụp đổ trong mắt cô ấy vậy.
Đôi mắt của Kiều Uyển Vũ tuy được Morgane chữa trị thành công nhưng nó hoàn toàn mất đi tất cả màu sắc do đó cô chỉ nhìn thấy được hai màu trắng đen theo từng tông đậm nhạt mà thôi.
Morgane lên tiếng hỏi: “Kiều tiểu thư cô có nhìn thấy rõ không?”.
Kiều Uyển Vũ hoang mang lên tiếng đáp: “Tôi nhìn thấy mọi thứ rất rõ nhưng mà lại không nhìn thấy được bất kỳ màu sắc gì hết”.
Morgane, Tề Lăng Hạo và Nhiếp Thần cùng đồng thanh hô lên: “Sao cơ???”.
Kiều Uyển Vũ hoang mang đến cực độ: “Thật sự là tôi không nhìn được bất kỳ màu sắc nào hết, chậu hoa bên cửa sổ có màu gì, cái ly trên bàn có màu gì, quần áo mọi người mặc có màu gì tôi đều không nhìn thấy được”.
Morgane cho Kiều Uyển Vũ đi chụp cắt lớp phần đầu lại một lần nữa, mắt cô đúng là vẫn còn bị tổn thương tuy là có nhìn thấy nhưng có lẽ va chạm quá mạnh lúc tại nạn xảy ra đã làm mắt cô mất hết sắc tố rồi.
Nhìn Kiều Uyển Vũ ngày nào cũng ủ rũ buồn bã, Tề Lăng Hạo không cầm lòng được mà đi tới tìm Morgane để nói chuyện.
“Mắt của Uyển Vũ quả thật không còn cách khác để chữa trị hay sao?”.
Morgane thở dài lắc đầu: “Trường hợp này rất hiếm gặp khó mà chữa trị được”.
Tề Lăng Hạo cau mày: “Nhưng ước mơ của Uyển Vũ là trở thành một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp với đơn mắt đơn sắc như thế làm sao mà cô ấy phối màu được, đôi mắt mất hết màu sắc chẳng khác nào là giết chết cô ấy từ trong tâm hồn”.
Morgane suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng: “Cũng không phải là không có cách phục hồi nhưng mà cách này cũng hơi khó”.
Tề Lăng Hạo nôn nóng hỏi: “Là cách gì?”.
“Nếu có người hiến giác mạc cho cô ấy thì cô ấy có thể nhìn thấy lại màu sắc”.
Tề Lăng Hạo vui mừng: “Thật sao?”.
Morgane chần chừ rồi nói tiếp: “Nhưng mà cậu cũng đừng vội vui mừng bởi vì người hiến giác mạc không dễ tìm đâu, chẳng mấy ai lại đi nhường tất cả ánh sáng của cuộc đời mình cho người khác”.
“Chỉ cần có một tia hy vọng thì bằng mọi giá tôi sẽ giúp cho Uyển Vũ nhìn thấy lại màu sắc”.
Tề Lăng Hạo quay trở lại phòng bệnh của Kiều Uyển Vũ thì thấy cô ngồi nhìn thơ thẫn vào khoảng không.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tề Lăng Hạo lên tiếng hỏi.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Đang nghĩ xem nếu không làm thiết kế thời trang thì sau này có thể theo ngành nghề gì mà không cần phải sử dụng màu sắc”.
Tề Lăng Hạo đặt tay lên vai của Kiều Uyển Vũ an ủi cô: “Đừng buồn mà Morgane nói sẽ tìm người hiến giác mạc cho em chỉ cần có đôi giác mạc mới thì mắt của em sẽ lại nhìn thấy bình thường”.
“Nếu là anh anh có đồng ý từ bỏ ánh sáng của cuộc đời mình cho người khác hay không?”.
Tề Lăng Hạo im lặng không đáp nhưng mà anh thầm nghĩ “Nếu người đó là em thì anh đồng ý”.
Sau bao nhiêu tháng ngày chờ đợi vẫn không có người hiến giác mạc cho Kiều Uyển Vũ, Tề Lăng Hạo đã dùng mọi cách kể cả rất nhiều tiền cũng không được như ý muốn trông khi Kiều Uyển Vũ càng tuyệt vọng buồn bã.
Ngày hôm đó, Tề Lăng Hạo thấy nắng vô cùng đẹp, mọi sắc màu trong mắt anh đều vô cùng sống động, anh suy nghĩ rất lâu rồi cũng hạ quyết tâm đến gặp Morgane nói chuyện đổi giác mạc cho Kiều Uyển Vũ, anh cam tâm tình nguyện đánh đổi mọi màu sắc trong đôi mắt của mình cho cô để đổi lại một đôi mắt đơn sắc tẻ nhạt.
“Vẫn chưa tìm được người hiến giác mạc cho Uyển Vũ đâu nhưng cậu cứ an tâm nếu có tôi sẽ ưu tiên dành cho cô ấy”.
Tề Lăng Hạo rủ mắt đáp: “Không cần chờ nữa đâu”.
Morgane nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Tề Lăng Hạo: “Vậy là cậu tìm được người đồng ý hiến giác mạc cho cô ấy rồi sao?”.
“Không có nhưng mà tôi vừa nghĩ ra một cách có thể vẹn toàn đôi bên, tôi muốn nhờ bác sĩ Morgane tiến hành phẫu thuật đổi giác của tôi và Uyển Vũ với nhau”.
Morgane tỏ vẻ ái ngại lên tiếng khuyên can: “Tề thiếu đây là chuyện vô cùng quan trọng tôi nghĩ chúng ta nên chờ thêm một thời gian nữa biết đâu sẽ người hiến giác mạc cho Kiều tiểu thư”.
Tề Lăng Hạo khẽ cười anh nói chuyện bằng thái độ chân thành: “Chúng ta chờ được nhưng cô ấy không chờ được nữa rồi”.
Bác sĩ Morgane nhíu mày: “Tề thiếu nói vậy là có ý gì?”.
Tề Lăng Hạo thở dài đáp: “Mấy ngày trước Uyển Vũ lại có suy nghĩ tự tử”.
“Sao cơ??” Morgane cũng bất giác hốt hoảng theo.
Tề Lăng Hạo vô cùng căng thẳng: “Uyển Vũ cảm thấy cô ấy không còn gì nữa hết, ước mơ lớn nhất cuộc đời cô ấy là trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng khôi phục lại thương hiệu mà cô ấy cất công gây dựng, thứ có thể dực dậy Uyển Vũ bây giờ chỉ có thể là ước mơ mà thôi…để thực hiện được mong muốn lớn nhất cuộc đời Uyển Vũ cần đôi giác mạc này hơn tôi cho nên tôi cam tâm tình nguyện trao hết sắc màu trong cuộc đời mình cho cô ấy”.