Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 84: Chương 84




Lan Tú Uyên liền nói thêm vào: “Thì sau khi kết hôn con vẫn có thể tiếp tục công việc của con mà có ai bảo con phải bỏ công ty đâu mà lo”.

“Nhưng con không muốn sự nghiệp còn dang dở đã lo lập gia đình như vậy rất thiệt thòi cho Hàm Linh, con muốn đợi tới lúc con có đủ khả năng lo lắng chu toàn cho vợ con rồi mới kết hôn mẹ”.

Lan Tú Uyên cau mày: “Cái thằng nhóc này cứ lo xa thôi, Hàm Linh cũng là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Vịnh Xuyên mà nếu cần mẹ tin rằng con bé có thể đỡ đần giúp con phần nào mà”.

Đọan Nguyên Nhựt đi đánh goft với mấy người bạn về vô tình nghe cuộc nói chuyện giữa Lan Tú Uyên và Đoạn Phong Lãng liền lên tiếng: “Theo tôi thấy Lãng nó nói đúng đó, không nhất thiết phải lập gia đình quá sớm con trai của chúng ta vẫn còn rất trẻ mà, là người đàn ông phải có bản lĩnh chờ đến lúc có thể lo lắng chu toàn cho người phụ nữ và những đứa con của mình rồi kết hôn cũng không muộn đâu”.

Hàm Linh từ lâu đã biết Đoạn Nguyên Nhựt vốn không có cái nhìn thiện cảm đối với cô cho nên lần này ông đứng về phía của Đoạn Phong Lãng cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Lan Tú Uyên liền lên tiếng bên vực Hàm Linh: “Con trai ông có thể đợi được nhưng con gái người ta thì phải làm sao đây hả? Thanh xuân của người con gái có bao nhiêu năm đâu mà cứ đợi chờ hoài được, bọn trẻ cũng đã yêu nhau gần 8 năm rồi chứ ít ỏi gì đâu hả…”.

Đoạn Nguyên Nhựt nhíu mày đáp: “Nếu thật lòng yêu một người nào đó thì cả đời cũng thể đợi được đó, tôi tin là như vậy”.

Hàm Linh liền kéo tay của Lan Tú Uyên rồi giả lả hiểu chuyện lên tiếng: “Bác gái à, con thấy bác trai và anh Lãng nói rất đúng đó tụi con vẫn còn trẻ chờ thêm một thời gian nữa cũng không sao đâu, với lại quả thật công việc của con vẫn còn chưa đạt được như ý muốn cho nên con vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn”.

Nghe qua thì có vẻ là Hàm Linh chưa muốn kết hôn nhưng hàm ý bên trong là chỉ cô chính là một cô gái hiểu chuyện không muốn ép hôn Đoạn Phong Lãng và thể hiện cô là một cô gái lễ phép biết nghe lời cha chồng tương lai.

Lan Tú Uyên liền tỏ vẻ đồng cảm với Hàm Linh: “Con đó suốt ngày chỉ biết chiều theo ý muốn quá đáng của Lãng mà thôi”.

Hàm Linh khẽ mỉm cười e lệ: “Cũng trễ rồi con mời hai bác và anh Lãng ngồi xuống dùng cơm tối ạ”.

Đoạn Nguyên Nhựt tỏ vẻ chán ghét lên tiếng: “Đây là nhà của tôi còn phải đợi cô mời mới được ăn hay sao chứ?”.

Hàm Linh liền lên tiếng giải thích: “Dạ con không có ý đó ạ, nếu bác trai không thích vậy thôi con xin phép về trước ạ”.

Lan Tú Uyên liền nắm tay giữ Hàm Linh lại: “Cái gì mà về chứ vì bữa cơm tối này mà con đã tốn bao tâm sức rồi phải ở lại ăn với gia đình bác chứ”.

Hàm Linh tỏ vẻ khó xử: “Nhưng mà…”.

Lan Tú Uyên liền quay sang nói với Đoạn Nguyên Nhựt: “Cái ông này con bé rất có lòng vậy mà ông lại nở nói vậy làm con bé nó buồn đó”.

Đoạn Nguyên Nhựt qua loa đáp: “Thì tôi chỉ nói đây là nhà của tôi thôi chứ có đuổi nó về đâu mà bà lại tỏ thái độ với tôi chứ”.

Đoạn Phong Lãng cảm thấy Hàm Linh rơi vào tình thế khó xử nên lên tiếng đỡ lời cho cô: “Nếu bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy rồi thì cũng nên ngồi xuống nghe nhận xét của anh chứ nhỉ”.

Hàm Linh mỉm cười cảm động khi nghe Đoạn Phong Lãng nói như vậy liền gật đầu: “Dạ được ạ... nhưng mà đây lần đầu tiên em xuống bếp mong là không làm anh thất vọng”.

Hàm Linh gấp một miệng cá bỏ vào chén của Đoạn Phong Lãng: “Anh nếm thử xem thế nào nha”.

Đoạn Phong Lãng cho miếng cá vào miệng hơi khựng lại một chút rồi cố nuốt xuống, anh mỉm cười lên tiếng nói với Hàm Linh: “Không tệ”.

Hàm Linh liền tự tin gấp một miếng cá bỏ vào chén của Đoạn Nguyên Nhựt: “Con mời bác trai dùng thử món con nấu ạ”.

Sắc mặt của Đoạn Phong Lãng có gì không đúng lắm anh tính lên tiếng nói gì đó mà không biết nên làm thế nào.

Đoạn Nguyên Nhựt tỏ vẻ khó chịu nhưng vì nể mặt của Đoạn Phong Lãng nên ông miễn cường bỏ miếng cá vào miệng rồi vội vàng nhăn mặt nhổ bỏ ra ngoài: “Cô cho tôi ăn cái thứ gì thế này hả? Khó ăn chết đi được”.

Hàm Linh tỏ vẻ hoang mang: “Nhưng vừa rồi anh Lãng còn nói là không tệ mà bác”.

“Nó nói không tệ là bởi vì quá tệ đó” Đoạn Nguyên Nhựt nó xong liền đứng dậy rời khỏi bàn ăn, ông không thèm nhìn Hàm Linh thêm một lần nào nữa hết.

Lan Tú Uyên cho một miếng cá vào miệng rồi cũng vội nhổ bỏ vừa tanh vừa khó ăn như thế làm sao mà nuốt trôi được chứ.

Hàm Linh bị mất mặt trước những người gia nhân ở Đoạn gia vì buổi chiều nay cô còn hùng hồn tuyên bố sẽ nấu ra một bữa ăn đạt chuẩn 5 sao mà bây giờ bị chê quá tệ nên không biết giấu mặt vào đâu hết.

Lan Tú Uyên thấy vẻ mặt của Hàm Linh ngượng đến đáng thương nên liền lên tiếng an ủi cô: “Không sao đâu con là lần đầu tiên mà từ từ rồi sẽ nấu ngon thôi mà”.

Hàm Linh quay sang nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt áy náy: “Lãng em xin lỗi vì đã bắt anh ăn một thứ khó nuốt đến như vậy chẳng những vậy còn chọc giận cả bác trai nữa…em xin lỗi”.

Đoạn Phong Lãng lên tiếng an ủi Hàm Linh: “Không sao đâu, lần sau nhất định em sẽ làm tốt hơn mà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.