''Vẫn luôn ở đây?''
Sau khi nghe Cao Thuật nói lại suy đoán của bọn họ, lập tức có thí sinh nghi vấn: ''Có ý gì?''
Cao Thuật lắc đầu, nhìn Doãn Vụ Thi.
Cô đã khôi phục lại bộ dạng mềm oặt không xương, uể oải dựa tường, thưởng thức viên ngọc trai trong tay. Cô ngẩng đầu lên: ''Tức là, bên dưới tầng chính là hiện trường đầu tiên, chưa từng bị động qua.''
''Nhưng cô nói giữa trưa cô nhìn thấy mấy bộ xương trẻ em mà....''
Doãn Vụ Thi cất cúc áo ngọc trai vào trong túi: ''Đúng, cũng đâu có mâu thuẫn.''
''Bởi vì hiện tại và giữa trưa không cùng không gian.''
Người nói là Trì Trọng Hành.
Hận cũ chồng hận mới, một lần nữa phối hợp ăn ý trước mặt mọi người, Doãn Vụ Thi tức giận đến mức không muốn nói tiếp, đợi anh dứt lời, cô liền ngậm miệng lại, trên mặt viết bốn chữ to đùng ''tự mà giải thích''.
Cô vô cớ cáu kỉnh, nói nhanh như đậu hà lan bắn liên thanh: ''Ngoại trừ mấy điểm bất thường ai cũng thấy rõ, thì còn một vài điểm kỳ lạ nữa. Ví dụ như siêu thị chỉ bán sữa và nước giải khát không cồn lúc chiều, nhưng sau giờ cơm tối lại bán cả rượu, quầy tính tiền nhiều thêm bật lửa cùng thuốc lá; khi tôi mới tới phòng ký túc xá, rõ ràng nó dơ như mười năm chưa dọn, hẳn đã lâu không có người ở, giường cũng không phải cỡ người lớn, mà lúc tối trở về hai điểm đó đều thay đổi--''
Còn có một điểm quan trọng, lúc mới lên xe, tài xế có nói rằng: Lần này xe đi đến khuôn viên Tháp Lục.
Tài xế chỉ là một NPC không tham dự vào cốt truyện, không đáng nói dối. Mà đúng thật chú ta cũng không gạt người, điểm đến vẫn là Đại học Đặc biệt, chẳng qua có một số chuyện chú ta không nói.
Doãn Vụ Thi nói như nã súng máy xong, cô đổi giọng điệu: ''Có nghĩa là, buổi trưa và buổi tối không phải cùng một không gian, ban ngày là trường tiểu học, ban đêm mới là Đại học Đặc biệt.''
Khuôn viên Tháp Lục liên kết với Đại học Đặc biệt.
Không biết tổ chức chó má nào bày ra cuộc thi này nữa.
Một mảnh yên tĩnh, thanh âm run rẩy của Kim Dục vang lên rõ ràng: ''Như vậy.... Là ai giết bọn họ?''
Câu hỏi của cậu ta có thể đào sâu thêm một chút: Nếu buổi tối mới là khuôn viên Tháp Lục chân chính, sáu thí sinh kia nhất định chết trong tầng bí mật vào thời điểm này.
Sáu con quỷ nhỏ, sáu người chết, sáu thí sinh bị bắt lại hỏi.
Ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Tối này, rốt cuộc bọn họ sẽ đối diện với cái gì?
''Bọn họ''-- Sáu người bị bắt hỏi, sẽ gặp chuyện gì?
Mọi người lặng lẽ nhìn nhau.
Cao Thuật nhìn thoáng qua Doãn Vụ Thi. Là người đầu tiên bị chọn, không phải cô hơi bình tĩnh quá mức hay sao, nhàn nhã như đang đi dạo, giống như không coi chuyện này vào mắt.
Tâm trạng của Cao Thuật cũng bị ảnh hưởng đôi chút, cậu nói: ''Bọn họ chắc hẳn bị kích phát trạng thái đặc thù nào đó, tạm thời chưa rõ, chúng ta không cần đoán bừa. Để an toàn, chi bằng chúng ta thay nhau trực đêm?''
Cậu thận trọng lựa lời, nhưng vừa nói ra liền thấy không ổn.
Bởi không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Mọi chuyện không quá rõ ràng, nhưng cũng đủ để các thí sinh đoán non đoán già. Người bị bắt đa số đều hoảng loạn, nhưng những người may mắn còn lại-- bao gồm cả cậu, không ai có thể trái lương tâm mà nói rằng mình không thở phào nhẹ nhõm.
Con người đều là động vật tìm lợi tránh hại, cho dù đêm nay thật sự là đêm thảm sát, 29 thí sinh may mắn không bị chọn kia, e rằng không ai muốn can thiệp vào.
Lỡ như tình huống xấu nhất xảy ra, kỳ thi kết thúc sau 3 ngày, mỗi ngày hiến tế 6 thí sinh, đến cuối cùng còn 17 người-- gần một nửa. Ai mà không muốn đánh cược mình sẽ nằm trong số 50% đó?
Quả nhiên, ngay lập tức có người nhắc lại lời lão Phương: ''Không phải ông chú căn-tin bảo chúng ta khóa cửa ở yên trong phòng sao?''
Có người phụ họa theo, nối đuôi nhau, tạo thành một mảnh ồn ào: ''Đúng, đúng.''
Có người chưa kịp mở miệng, đã bị một giọng khác chen ngang.
Là giọng nữ, mang ý cười, có lẽ vì nói nhiều, giọng hơi khàn, nhưng nghe rất quen tai.
Bọn họ nhìn sang nơi phát ra tiếng cười, Doãn Vụ Thi dựa tường, cả người mềm nhũn như ''bùn loãng không thể trát tường'', nụ cười trên mặt cũng rất ngây thơ vô tội: ''Chú ta gợi ý, cho nên tôi phải nghe theo, đúng không?''
Cô kéo dài hai chữ ''gợi ý'' sâu xa.
Sau câu nói của Doãn Vụ Thi, các thí sinh đồng lòng nhớ lại.
''Gợi ý'' và ''Phải làm'' đương nhiên không đồng nghĩa.
Con người là loài vật rất kỳ lạ, trong đầu bọn họ có suy nghĩ không tốt, giữa bầu không khí mơ màng thế này, bọn họ thậm chí gần như có cùng suy nghĩ. Nhưng nếu có người nói điều đó ra, mọi chuyện không như thế nữa--
Tôi có loại suy nghĩ đó, tôi biết anh cũng vậy, nhưng nếu anh dám nói ra, tôi tuyệt đối không thừa nhận.
Có người thiếu kiên nhẫn lên tiếng: ''Chỉ là gợi ý thôi chứ đâu phải bắt buộc, nếu buổi tối thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chúng ta có thể trơ mắt nhìn đám quỷ kia làm hại người nhà à?''
''Phe ta hơn 30 người, phe địch chỉ có 6 con quỷ nhỏ, đánh không thắng thì thi cử cái gì nữa, về nhà treo cổ tự vẫn cho rồi.''
''Mọi người cứ nhìn các thí sinh bị bắt hỏi đi, NPC chỉ dám chọn mấy người yếu đuối thôi.''
Đột nhiên bị gắn mác ''yếu đuối''- Trì Trọng Hành:......
Anh biết Doãn Vụ Thi có tài ăn nói, nhưng không nghĩ lại lợi hại như vậy, theo bản năng, anh nhìn cô. Cô gập chân trái chống tường, mũi chân hướng xuống đất, trọng lượng toàn thân đều dồn vào chân phải. Hai người cách không xa, Doãn Vụ Thi cảm nhận được ánh mắt của anh, cô đột nhiên nhướng người lại, ghé sát tai anh: ''Thế nào, bị bộ dạng mềm mại của tôi mê hoặc rồi?''
Không cẩn thận nghe được chuyện không nên nghe- Lam Xuân Kiều:!
Trì Trọng Hành vô cảm dịch sang bên cạnh.
Tầm mắt anh rơi vào chân cô, hai tiếng trước, đôi giày trắng kia còn giẫm lên mông một con quái vật.
Mềm mại?
Mềm mại sao có thể đủ để miêu tả Doãn Vụ Thi? Phải là yếu đuối đáng thương, mong manh dễ vỡ, đến mức không biết xấu hổ!
Cô nhếch miệng cười một cái, lùi người trở lại.
Không cẩn thận nghe được lời nói ám muội, tim Lam Xuân Kiều ngứa ngáy không thôi, thấy Trì Trọng Hành cách khá xa, cậu mới nhỏ giọng hỏi Doãn Vụ Thi: ''Chị, rốt cuộc thế nào vậy? Em hỏi anh Trì... anh ấy nói hai người không có thù oán gì.''
Còn cái câu ''trong miệng có vài lời không thật'' kia, tốt nhất không nên nói ra, để còn cứu vãn mối quan hệ bấp bênh của bọn họ.
Doãn Vụ Thi trừng cậu một cái: ''Anh ta nói không có thì không có sao? Cậu tin chị hay anh ta?''
Lam Xuân Kiều: ''.....''
Em tin cái ác trong con người chị.
Lam Xuân Kiều nhanh nhạy hiểu ra: ''Ngoại trừ chủ nghĩa Mác, bây giờ em không tin cái gì khác.''
Doãn Vụ Thi nhắc nhở: ''Đừng quên lời hôm nay cậu nói đó.''
Cãi cọ ầm ĩ nửa ngày, rốt cuộc các thí sinh cũng nhất trí, ai nấy về phòng ngủ trước, một đêm dài như vậy, bọn họ cũng không thể trố mắt há mồm ngồi đợi được. Nếu có phát hiện gì, lập tức báo cho tất cả mọi người, đồng lòng chống lại kẻ địch.
Chẳng qua trong lòng mọi người đều rõ, đến lúc đó có bao nhiêu người thật sự bước ra khỏi phòng, chỉ có thể dựa vào tính tự giác của mỗi người.
Doãn Vụ Thi không có ý kiến gì.
Trì Trọng Hành không tham gia bàn luận, anh không tin tưởng đám người chỉ vừa gặp một ngày này, càng không trông mong gì ở bọn họ. Thấy bàn bạc xong xuôi, anh xoay người về phòng. Doãn Vụ Thi ngáp hai cái, xách Lam Xuân Kiều đi xuống.
Bốn thí sinh bị chọn còn đứng tụm lại.
Kim Dục kêu lên: ''Đợi đã.''
Ba người quay đầu.
Đôi mắt Doãn Vụ Thi còn ngấn nước do ngáp, cô hỏi: ''Có chuyện gì?''
Kim Dục nhìn ánh mắt mông lung của cô, trong lòng đầy khẩn trương, nhưng kêu cũng đã kêu, cậu dùng hết can đảm mà nói: ''Ngoại trừ chúng ta sẽ không một ai quan tâm tối nay có xảy ra chuyện gì không, chi bằng chúng ta thay nhau gác đêm, ít nhất còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.''
Trì Trọng Hành theo bản năng nhìn cổ tay mảnh khảnh của cậu ta.
Chính xác mà nói, ngoại hình Kim Dục và Cao Thuật tương đối giống nhau, không đến mức văn nhược thư sinh, nhưng cũng không phải loại người hay vận động, gầy như que củi, như thể bẻ một cái là gãy.
Tổng hợp biểu hiện của Kim Dục lúc trước, càng có lý do để tin rằng, nếu đêm nay thật sự có cái gì gió lay sóng cuộn xảy ra, cậu ta sẽ là người hôn mê bất tỉnh đầu tiên, không phải là lựa chọn an toàn để canh gác. Đại khái là, ''hôm nay gác đêm, ngày mai gác mộ''.
Ý niệm chợt lóe qua, Trì Trọng Hành hơi nhíu mày.
Câu nói này, không rõ đã nghe được ở nơi nào.
Anh nhanh chóng điểm lại những người quen biết.
Tính cách anh hướng nội, vòng quan hệ cũng tương đối đơn giản, bạn bè không nhiều lắm. Nhưng không ai phù hợp với mấy lời xấu tính thế này cả, bản thân anh càng không.
Dường như, có một người đã nói như vậy.
Với anh.
Nhưng anh không nhớ gì hết.
Trì Trọng Hành đắm chìm trong suy nghĩ, chợt nghe Doãn Vụ Thi cười khẽ một tiếng, không phải kiểu cười thường ngày của cô, nhưng kiểu cười này có thể nghe ra một chút an ủi: ''Đừng lo quá, không phải chị đã nói rồi sao, bọn chúng sẽ tìm chị trước, cậu muộn hơn chị một giờ lận.''
Vẫn là bờ môi đó, vẫn là lời nói quen thuộc đó.
- - An ủi cái rắm!
Xuống tầng 3, lẽ ra Lam Xuân Kiều phải về phòng, nhưng cậu cứ nhìn theo Doãn Vụ Thi, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Trì Trọng Hành đi trước một bước, về phòng đóng cửa lại.
Lam Xuân Kiều dò hỏi: ''Chị, hay là em....''
Doãn Vụ Thi bị cậu chọc đến phiền: ''Nghĩ cũng đừng nghĩ, về phòng ngủ đi, đừng quan tâm chuyện này.''
''Nhưng chị vì em nên mới...''
Cô cảm thấy hình như cậu đã hiểu lầm ở đâu đó: ''Đừng nghĩ nhiều, chị đẩy cậu ra vì cậu chắn đường chị thôi. Có cậu thì chị phải bảo vệ cả cậu nữa, cậu + chị < chị, hiểu chưa? Hơn nữa, nếu hôm nay chị không qua khỏi, ngày mai nhất định tới lượt cậu, gấp gáp cái gì?''
Lam Xuân Kiều cạn lời.
Bầu không khí vốn dĩ rất ấm áp, chị cậu hà cớ gì phải mạnh miệng như vậy:(
Doãn Vụ Thi bóp chết ý nghĩ bảo vệ cô của Lam Xuân Kiều, về phòng rửa mặt, khóa kỹ cửa sổ, tắt đèn, lên giường nằm.
Tòa ký túc nhanh chóng chìm vào bóng tối u ám.
Rạng sáng giờ 30 phút, một bóng đen nhỏ gầy bước vào khu ký túc xá.
Bóng đen ôm một hộp gì đó trong tay, bước chân nhẹ nhàng. Có lẽ do trời tối, bóng đen đi rất chậm, một hồi lâu mới lên được cầu thang. Dù vậy, mục tiêu của nó vô cùng rõ ràng, bước thẳng lên tầng 2, dừng lại ở đầu cầu thang, như thể đang đợi cái gì.
Bóng đen lặng lẽ đếm nhẩm, sau đó rút trong túi ra--
Chìa khóa.
Nó nhẹ nhàng tra chìa vào ổ, xoay nửa vòng.
Tiếng ''tách'' vang lên khe khẽ trong bóng đêm tĩnh lặng, còn nhỏ hơn cả tiếng gió thổi qua tán cây.
Nó bước vào phòng, thuận tay đặt chiếc hộp xuống bàn, dừng lại trước mép giường. Trong phòng dường như còn tối hơn ngoài hành lang, chỉ thấy đường nét mơ hồ, phập phồng qua tấm chăn, có vẻ là người đang ngủ say.
Nó duỗi tay đến bả vai người nọ.
Đột nhiên, vai trái nó bị vỗ nhẹ một cái.
- - Nó quay đầu phía trái.
Trống không.
Trên trần bất chợt rơi xuống dây thừng dài thọng, vừa vặn tròng vào đầu nó, thắt chặt, sức kéo lớn đến nổi nó loạng choạng. Còn chưa kịp điều chỉnh lại trọng tâm cơ thể, dưới chân nó đã hóa thành hư không, toàn bộ thân thể treo lơ lửng. Một lực mạnh đập vào sau gáy nó, một cú làm lục phủ ngũ tạng của nó đảo vị trí, hai tai ong ong.
Cổ họng bị siết chặt, phát ra tiếng "khặc khặc", bóng đen quơ tay múa chân trong phòng tối, không ngừng giãy giụa, chỉ kịp thét lên một tiếng ngắn ngủi.''
''Á--!''