Lam Xuân Kiều thề, cậu nhìn thấy cảm xúc ''tức giận'' trong đôi mắt to quá đáng của nữ A kia.
Cậu vẫn còn sợ hãi muốn chết, mà chị cậu thì--
Doãn nào đó vẫn cười vô cùng thiếu đứng đắn.
Bạn nhỏ A nghiêng đầu, nhìn ba người bọn họ từ đầu xuống chân, trong lòng hẳn chứa không ít thù hằn.
Mí mắt Lam Xuân Kiều giật giật.
Dù không cam lòng, nhưng bạn học nhỏ cũng biết kế hoạch không thành, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi thốt hai chữ ''Cảm ơn'' rồi rời đi. Thái độ chiếu lệ, oán giận tới nổi đủ để ghi danh sử sách của nhóm NPC.
Lam Xuân Kiều nhìn bóng dáng giận dữ rời đi của NPC, cậu thấp giọng: ''Chị không sợ cô ta biến thân tại chỗ hả?''
''Bây giờ đang là ban ngày, đám NPC vẫn là sinh viên của trường, phải tuân thủ nội quy trường. Tuy rằng cái bảng nội quy dán chình ình ngay căn-tin nhưng chị đoán chắc cậu cũng không đọc đâu.'' Doãn Vụ Thi nhún vai: ''Nội quy thứ tư, sinh viên không được đánh nhau trong giờ học. Lão Phương ở căn-tin cũng từng nói chúng ta chưa phải sinh viên chính thức, không cần tuân theo nội quy trường. Tức cũng có nghĩa đã là sinh viên chính thức thì phải tuân thủ 100% nội quy trường. Hệ thống tổ chức kỳ thi quái quỷ này với mục đích sàng lọc, không phải giết chết tất cả thí sinh, đương nhiên hệ thống không thể để NPC muốn làm gì thì làm.''
''Mà đương nhiên, chúng ta càng có lý do để tin rằng, bạn nhỏ NPC đáng thương kia không đơn giản chỉ là muốn đánh nhau, dường như nó muốn thực hiện tội phạm nghiêm trọng thì đúng hơn.''
Lam Xuân Kiều cảm nhận sâu sắc, rằng cậu đã đến nhầm chỗ.
Trong lúc hốt hoảng, cậu bị Doãn Vụ Thi kéo đi. Chưa được hai bước, phía sau truyền đến thanh âm trầm tĩnh: ''Buổi tối thì sao?''
Từ lúc bé gái A kia xuất hiện, Trì Trọng Hành vẫn luôn chắn trước người Doãn Vụ Thi, không nói lời nào. Lúc này, anh đứng im không nhúc nhích, ánh mắt dừng trên người cô, nghiêm túc lặp lại câu hỏi: ''Bây giờ là ban ngày, còn buổi tối thì sao?''
Doãn Vụ Thi cũng học theo bộ dáng của anh, nghiêm túc nhìn lại anh, hai giây sau, cô nhếch miệng cười: ''Sao vậy, tổ trưởng Trì sợ à? Sợ thì nói một tiếng, tôi có thể hát cho anh khúc ru ngủ.''
Cô hơi dừng lại: ''Miễn phí.''
Đuôi mắt cô hẹp dài, mí mắt lúc nào cũng rũ nhẹ như chưa tỉnh giấc, tạo cảm giác hờ hững. Mà giờ phút này, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng trên trời rọi vào mắt cô một tia lấp lánh như vệt sao vỡ vụn. Trì Trọng Hành thấy rõ, ẩn sâu dưới tầng băng trong mắt cô, có ý bỡn cợt không hề che giấu.
Trì Trọng Hành bất động đứng tại chỗ mấy phút. Có vài thí sinh khác vào khu dạy học, lúc đi ngang qua anh, bọn họ đều kinh ngạc nhìn một chút.
Biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt không đổi, anh xoay người đi lên lầu.
Nhìn bóng dáng Trì Trọng Hành đi xa dần, Lam Xuân Kiều cẩn thận quan sát sắc mặt Doãn Vụ Thi, cậu dè dặt hỏi: ''Chị với anh Trì....''
Doãn Vụ Thi không thèm chớp mắt mà đáp: ''Có thù oán.''
Đã nhìn ra.
Cậu vẫn chưa chết tâm: ''Thù oán... bao nhiêu?''
Doãn Vụ Thi dừng bước, nhìn chằm chằm vào mắt cậu khiến da gà da vịt của cậu nổi lên hết.
''Thù không đợi trời chung.''
Lam Xuân Kiều ngậm miệng.
Hai chị em đi dạo một vòng quanh khu dạy học, không phát sinh thêm tình huống đột ngột nào.
Khu này có rất nhiều phòng học, thực tế chỉ sử dụng ba tầng, hai tầng trên bỏ trống, không biết có phải chuẩn bị cho đám sinh viên xui xẻo mới đến hay không, đã lâu không sử dụng, bàn ghế chất thành đống lộn xộn. Tầng 1 là phòng học bình thường, tầng 2 có phòng thí nghiệm khoa học, phòng âm nhạc, mỹ thuật, phòng đa phương tiện linh ta linh tinh; tầng 3 chỉ có duy nhất hội trường, nhưng không ai quét tước, bụi đóng một lớp dày, có lẽ do không được sử dụng trong thời gian dài.
Tầng duy nhất sạch sẽ là tầng 1, đồng thời cũng là phòng học của đám quỷ nhỏ kia. 6 bạn học ngồi ngay ngắn, tay đặt trên bàn ngoan ngoãn, mắt theo dõi bảng đen không rời, dáng ngồi cực kỳ quy củ, phòng học lặng ngắt như tờ. Nếu không phải trên bục không có giáo viên, không có bài giảng gì thì khung cảnh này hoàn toàn có thể chụp lại làm lớp học kiểu mẫu.
Vắng lặng đến khiếp sợ.
Lam Xuân Kiều đè thấp giọng, dùng khuỷu tay chạm chạm Doãn Vụ Thi: ''Bọn họ đang làm cái quái gì vậy?''
Nhóm bạn học mẫu giáo không ra người không ra ma xếp hàng ngồi nghiêm túc, nhìn chằm chằm lên bục giảng trống rỗng, có cảm giác như nghi thức của giáo phái thần bí nào đó.
Doãn Vụ Thi khoanh tay, mở to mắt, mặt dán sát lên cửa sổ kính, nhìn còn kinh dị hơn đám quỷ kia. Có lẽ vị Doãn chủ nhiệm khoa nghiện diễn này không kiềm chế được chính mình.
''Sao chị biết được, biết đâu còn có màn biến thân hóa thú đấy.'' Doãn Vụ Thi dán mặt nhìn thêm mấy phút, sau đó nhàm chán nói: ''Thôi chỗ này xong rồi, chúng ta đi thăm dò cái khác.''
Mười phút sau, Lam Xuân Kiều đứng trước cửa, nhìn Doãn Vụ Thi đi đi lại lại khắp nơi, cậu sờ sờ cánh tay: ''..... Cái này cũng tính là đi thăm dò đề sao?''
Bọn họ vừa xem xong khu dạy học, lúc này Doãn Vụ Thi dẫn cậu xuống siêu thị dưới tầng ngầm--
Để đi dạo.
Mà đúng hơn, cô đi dạo, còn cậu đứng chờ ngoài cửa.
Nhân viên siêu thị kiêm nhân viên căn-tin lão Phương đứng trước quầy hỏi: ''Muốn mua gì?''
Doãn Vụ đi vòng vòng, chỉ lấy một túi que cay, vừa lúc đi qua tủ lạnh, không hiểu sao, cô tiện tay lấy một túi sữa tách béo: ''Hai cái này, tính tiền cho cháu với.''
''Ok, 10 tệ.''
Sữa được đựng trong túi trong suốt, cầm trên tay mát lạnh. Doãn Vụ Thi trả tiền xong mới nhớ ra cô không uống sữa tách béo. Khi còn nhỏ, để phát triển chiều cao, cô ép mình ăn không ít đồ bổ dưỡng nhưng không mấy ngon miệng. Khi xương khớp ngừng tăng trưởng, cô cũng tự thấy mình cao lên chút ít, cô mới chuyển phương châm sống thành tận hưởng hạnh phúc ngay trước mắt. Rất nhiều món cô không thèm đụng vào nữa, sữa tươi là một trong số đó.
Sữa nguyên kem cô còn tạm chấp nhận được, loại tách béo nhạt nhẽo thế này, chẳng thà cô uống nước lã còn hơn.
Không biết ban nãy khùng điên kiểu gì lại mua một túi sữa tách béo.
Nhưng mua cũng đã mua, không tiện trả lại, Doãn Vụ Thi cất sữa lại vào trong bao, bước qua quầy thu ngân, vỗ vai Lam Xuân Kiều: ''Cậu phải có một đôi mắt tinh tường mới nhìn ra được điểm nào cất giữ manh mối đề thi.''
Cậu quả thật không có tài phát hiện được manh mối đề, nhưng đối với que cay thì vô cùng nhạy bén. Hai mắt Lam Xuân Kiều sáng lên, không thèm quan tâm cô thu hoạch được cái gì, chộp ngay một miếng que cay cho vào miệng, vừa nhai vừa nước mắt lưng tròng: ''Cay vl!''
Doãn Vụ Thi ném túi sữa cho cậu.
Lam Xuân Kiều cảm động rơi nước mắt: ''Chị tốt với em quá! Nhiều năm như vậy, không ngờ chị vẫn còn nhớ em ăn cay không tốt.''
Chị cậu bỗng cảm thấy chột dạ.
Cô thật ra không nhớ rõ chuyện đó.
Lam Xuân Kiều uống ừng ực hai hớp, vị cay nơi đầu lưỡi mới dần dịu lại, cậu cảm nhận được vị sữa: ''Sữa tách béo à?''
''Không uống thì trả lại chị.''
''Uống uống uống.'' Lam Xuân Kiều cười hì hì nhận thua.
''Nói cay mà miệng ăn không ngừng, hừ!'' Doãn Vụ Thi nhìn bộ dạng cay đến đỏ mắt khóc ròng của cậu, cô bỗng nổi lên ý thức trách nhiệm của bậc trưởng bối: ''Em trai ngoan, vì sức khỏe của cậu, để chị ăn hết cho.''
.... Ý thức trách nhiệm là vậy đó hả???
Lam Xuân Kiều không để ý tới hành vi thiếu đạo đức của cô, tiếp tục nhai ngấu nghiến: ''Cay quá hic...''
Cậu đi theo Doãn Vụ Thi ra khỏi căn-tin, cô đột nhiên dừng lại một chút. Lam Xuân Kiều nhìn theo tầm mắt cô: ''Chúng ta đã đi gần hết ngôi trường rồi, chỉ còn khu hành chính thôi.''
''Ừ.'' Doãn Vụ Thi gật đầu: ''Vừa kịp lúc.''
Lam Xuân Kiều còn muốn hỏi lại, trên đầu vang lên tiếng chuông tan học.
Cậu lập tức hiểu rõ vừa kịp lúc cái gì.
Hai người dừng bước tại bậc thềm ngay căn-tin, nhìn sang khu dạy học đối diện. Các bạn nhỏ chạy ra sân thể dục như chó dại xổng chuồng, bắt đầu múa may quay cuồng như rỗi gỗ.
Sở dĩ nói như rỗi gỗ bởi vì các động tác múa hoàn toàn không giống như một đứa trẻ, dường như là bị thế lực nào đó ép buộc, từ trong xương cốt đều toát ra cảm giác không tình nguyện. Động tác quỷ dị dưới chân kết hợp với nụ cười tà ác trên mặt mấy đứa trẻ, nhìn kiểu nào cũng khiến người khác không thoải mái.
Doãn Vụ Thi kéo tay Lam Xuân Kiều: ''Đi thôi.''
Lam Xuân Kiều bị kéo đến lảo đảo: ''Á á méo... Đừng chị ơi!''
Các bạn nhỏ nhảy nhót trên sân thể dục, một vài thí sinh đang đi thăm dò ngôi trường gần đó thậm chí phải đi nép vào góc tường vì sợ bị chú ý. Ngoại trừ Doãn Vụ Thi. Cô không kiêng nể gì mà kéo Lam Xuân Kiều băng qua giữa sân thể dục, không ngoài ý muốn nhận lại được ánh mắt căm thù của nữ A.
Đương nhiên đối với Doãn nào đó, cái nhìn căm ghét kia cũng không đau không ngứa gì.
Trì Trọng Hành bước xuống từ khu hành chính, vừa vặn thu hết một màn này vào đáy mắt. Anh chuẩn bị qua căn-tin, cổ tay đột nhiên bị người khác giữ lại--
Lúc đi ngang qua nhau, Lam Xuân Kiều kéo tay anh lại, Trì Trọng Hành nghi hoặc nhìn lên, sắc mặt cậu trắng bệch, chỉ chỉ về phía sân thể dục.
- - Sáu bạn nhỏ nghiêng đầu một góc y hệt nhau, nhìn về chỗ bọn họ vài giây, sau đó nhảy nhót hướng tới.
Thời điểm này không ít thí sinh vừa thăm dò xong khu hành chính, bọn họ đang chuẩn bị đi nơi khác, đột nhiên đám quỷ nhỏ này tới gần, bọn họ nhất thời không biết nên đi hướng nào--
Má!
Chạy mau!
Các thí sinh ở khu hành chính chạy tán loạn, sân thể dục rất nhanh đã trở nên vắng vẻ, ba người đứng ngay bậc thềm chợt trở nên vô cùng nổi bật. Trì Trọng Hành thấy không vấn đề gì, Doãn Vụ Thi thì không định chạy, người duy nhất muốn chạy thì bị chị cậu giữ lại không nhúc nhích, không đáng nhắc tới.
Ba người trơ mắt nhìn bầy chó dại chạy tới, ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí, chỉ có nữ A kia vẫn luôn trợn mắt nhìn bọn họ không tha.
Doãn Vụ Thi:?
Lam Xuân Kiều còn chưa kịp phản ứng lại, hai người bên cạnh cậu đột nhiên phóng đi như mũi tên.
Trì Trọng Hành đã lờ mờ đoán ra gì đó, chân anh dài, chạy cũng nhanh hơn Doãn Vụ Thi, cho nên đã vọt trước cả đoạn, nhìn thấy nữ B bắt lấy một thí sinh chưa kịp trốn: ''Cho hỏi....''
Thí sinh tội nghiệp bị một đám nhỏ vây quanh, sợ đến chết khiếp.
Trì Trọng Hành nhớ lại đoạn đối thoại của Doãn Vụ Thi với nữ A trước đó, anh thầm đánh giá khoảng cách giữa mình và thí sinh bất hạnh kia. Đã không kịp để có thể phá vòng vây của lũ trẻ và ngăn nữ B kia nói xong.
Anh bắt lấy bả vai nữ B, xoay lại.
Thí sinh vừa được cứu thở hắt ra. A, có thiên sứ!
Không biết có phải đám quỷ nhỏ này đã sinh ra đề phòng nhờ công ơn của thí sinh Doãn giấu tên hay không, bọn chúng đã lập kế hoạch tỉ mỉ hơn, không bỏ lỡ một cơ hội quý báu nào để đặt câu hỏi.
Nữ B bị Trì Trọng Hành thô lỗ giữ bả vai, không thoát ra được.
Đôi mắt đen như mực vô cảm của nữ B nhìn chằm chằm Trì Trọng Hành, anh cũng theo phép lịch sự nhìn chằm chằm lại.
- - Sau đó, nữ B đột nhiên xoay đầu 180 độ.
Nhìn thí sinh xụi lơ trên mặt đất, nữ B vui sướng hoàn thành câu hỏi: ''Cho hỏi bây giờ là mấy giờ?''
Chỉ có Trì Trọng Hành nhìn thấy, trước khi con quỷ nhỏ này quay đầu đi, nó để lại cho anh một ánh mắt khinh thường.
Lời tác giả:
Trì Trọng Hành: Ngày tàn của mày đã tới.