Tỉnh Mộng

Chương 22: Chương 22: Nghệ thuật mở màn




Sau khi đăng ký môn học trên điện thoại được khoảng 30 phút, Doãn Vụ Thi nhận tin nhắn báo cô đăng ký thành công.

“Chúc mừng sinh viên 02013-01011000 đăng ký môn học Nghệ thuật thành công, tương ứng khóa Giáo dục đại cương; số khóa học SE1309; mã số lớp 100. Lớp học sẽ bắt đầu sau 66 tiếng nữa, 1 tiếng trước khi nhập học, chúng tôi sẽ nhắn tin nhắc nhở bạn. Vui lòng tới phòng D304 dãy D khu dạy học trước 10 phút. (Bạn có thể xem lại thông báo này ở mục Thông báo từ hệ thống trong app Khuôn viên Tháp Lục).”

... Không hổ là hàng rep 1:1, quy trình cũng thật đầy đủ.

Doãn Vụ Thi thay quần áo, cầm điện thoại ra ngoài ăn cơm.

Căn-tin Tháp Lục rất lớn, khoảng ba tầng, cái gì cũng có, hơn nữa còn không bị giới hạn thời gian ăn. Doãn Vụ Thi ngủ ở ký túc xá một giấc dài, qua mất giờ cơm, lúc này căn-tin không có ai. Cô đi một vòng, mua một phần cơm hải sản hấp 4 tệ.

Bên trong Tháp Lục không có khái niệm ngày đêm mà chỉ tính bằng giờ, cứ 24 tiếng mà tính. Bên ngoài khuôn viên trường vẫn là lớp sương mù dày đặc, thời tiết cứ như vậy khiến người ta khó mà cảm nhận được thời gian.

Khoảng thời gian ăn không ngồi rồi qua đi rất nhanh.

Lúc thông báo tới, Doãn Vụ Thi đang lấy thêm cơm. Ăn xong miếng gà rán cuối cùng, cô túm Lam Xuân Kiều vào khu dạy học.

Thứ gọi là khu dạy học không khác hiện thực là bao, hành lang màu xanh da trời, trên tường treo khẩu hiệu cùng tranh trang trí, thậm chí cả thùng rác lẫn máy lọc nước đều y đúc ngoài đời thật. Điểm duy nhất khác biệt chính là những phòng học bọn họ bước ngang qua lúc đi tới đây. Có phòng đóng lại, có phòng mở ra, thế giới bên trong đó loang lổ lập lòe, vô số mảnh nhỏ trôi nổi, nhìn một chút liền hoa mắt chóng mặt. Trước cửa phòng học có treo màn hình nhỏ, đề tên khóa học, sĩ số hiện tại cùng trạng thái lớp học.

Đóng cửa là đã bắt đầu học, mở cửa là chuẩn bị học hoặc trống tiết.

Hai người lần lượt ký tên vào tờ đơn trước cửa lớp, Lam Xuân Kiều chắp tay trước ngực lẩm bẩm: “Làm ơn, a di đà phật, nhất định phải xếp cho con và chị chung một phòng học, amen.”

Doãn Vụ Thi xé một tờ khăn giấy ướt ra, thong thả lau tay: “Chị nhớ rõ lúc trước cậu nói ngoại trừ Marx ra sẽ không tin ai khác mà.”

Khoảng thời gian ở chung với cô, da mặt của Lam Xuân Kiều cũng có bước nhảy vọt tiến bộ, cậu nhanh chóng cầu nguyện kiểu khác: “Xin chủ nghĩa duy vật phù hộ cho hai chúng con thi cùng phòng.”

Doãn Vụ Thi: “......”

Cô còn đang định nói “chủ nghĩa duy vật không quản chuyện này đâu”, trước mặt đột nhiên lóe trắng, khi mở mắt ra lại, cô đã hiện diện ở một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm, vừa xoay đầu lại liền nhìn thấy Lam Xuân Kiều.

... Xem ra lời cầu nguyện đã được đáp ứng.

Doãn Vụ Thi kéo Lam Xuân Kiều dậy, quan sát toàn bộ phòng thi.

Thời điểm chọn môn nghệ thuật, cô đã mơ hồ dự đoán được phòng học sẽ khác với bình thường một chút. Để chứa đủ số sinh viên, cô đoán có thể là phòng tranh hoặc dạng kiến trúc đặc biệt nào đó.

Quả thật là vậy.

Nơi này giống như một phòng triển lãm, bởi vì ít người nên càng thêm trống trải. Tất cả mọi thứ ở đây đều trắng không tì vết, vách tường và cột đều được chạm khắc phù điêu, trên đầu là mái vòm bán cầu.

Giữa phòng học có một giá vẽ, bên cạnh có bảng màu cùng một tấm canvas mới nguyên, bên dưới rải rác mấy lọ màu đã sử dụng.

Lấy giá vẽ làm trung tâm, tám pho tượng thạch cao trắng như tuyết vây thành hình tròn. Đứng, chạy, nằm,... sinh động đến mức khiến người ta hoài nghi liệu giây tiếp theo chúng có bất ngờ chuyển động, dí các thí sinh chạy tán loạn hay không.

Thứ duy nhất không hoàn mỹ chính là--

Những pho tượng này không có đầu.

Chính xác hơn thì từ phần trên cổ đã bị cắt bỏ, đường cắt trơn láng, đẹp đẽ tới mức nhìn thôi cũng thấy lạnh cổ.

Lam Xuân Kiều vô thức sờ cổ, thì thầm: “Chị, chỗ này thật quái dị.”

Doãn Vụ Thi nhìn xung quanh, quan sát các thí sinh, mí mắt cô đột nhiên giật một cái.

Cô ghé sát vào tai Lam Xuân Kiều: “Còn có thứ quỷ dị hơn kìa.”

Cô đột ngột tới gần, suýt chút nữa Lam Xuân Kiều rớt tim, cậu theo bản năng giật mình một cái, tầm mắt chạm phải khuôn mặt Trì Trọng Hành đang đứng đối diện tượng thạch cao.

- - Xác thật là quái dị.

Chẳng gặp một ai khác từ chỗ nhập học, cố tình lại gặp Trì Trọng Hành.

Ánh mắt Lam Xuân Kiều băn khoăn nhìn giữa hai người, cậu buột miệng: “Không phải tại em, là chị nói ai hỏi cũng có thể nói thật!”

Doãn Vụ Thi: “......”

Chưa hỏi mà cậu khai cái gì.

Lam Xuân Kiều cũng ý thức được mình chưa đánh đã khai, cậu vội cứu chữa tình thế: “Chị và anh Trì... Xem như cũng có duyên phận.”

Chị cậu không trả lời, chỉ khó chịu “hừ” một tiếng.

Duyên phận cái rắm, phải là nghiệt duyên.

Trì Trọng Hành quay đầu nhìn phía này vài giây ngắn ngủi, sau đó liền quay đi nhìn xung quanh. Nơi đây cực kỳ quạnh quẽ, hơi khác so với tưởng tượng của anh, tính cả hai chị em bọn họ cùng anh, tổng cộng chỉ có bảy thí sinh, đáng lẽ ra không cần địa điểm lớn thế này. Hệ thống có mục đích gì?

Hệ thống không cho anh thời gian dư thừa để tự ngẫm. Thí sinh đến đông đủ, mặt tường trắng như tuyết dần hiện ra bảng đen, trên đó có vài dòng viết bằng phấn.

Môn tự chọn: Giáo dục đại cương - Nghệ thuật

Thời gian: 96 giờ

Yêu cầu: Vượt qua kỳ thi

Đề thi: Dưới sự hướng dẫn của giảng viên, phục chế pho tượng bán thân số bảy và đặt tên.

Bên dưới hàng chữ có một ô vuông vẽ bằng phấn, bên trong ghi “Vui lòng điền câu trả lời ở đây“.

Sau hai phút đọc đề, tiếng máy móc lạnh băng của hệ thống lại văng vẳng trong không trung: “Bắt đầu tính giờ làm bài.”

Con số đếm ngược màu đỏ quen thuộc lập tức xuất hiện trên nền tường trắng, 95:59:59

Bảy thí sinh trố mắt nhìn nhau.

Doãn Vụ Thi thâm thúy nhìn pho tượng số bảy: “... Xin lỗi cho hỏi, khi nào tượng bán thân mới là nửa dưới?”

Lam Xuân Kiều lập tức căng da đầu.

Cậu hạ giọng mắng nhỏ: “Chị! Sao chị có thể suy nghĩ như vậy!”

Doãn Vụ Thi chu môi: “Cũng không phải không mặc quần...”

Trì Trọng Hành hắng giọng, cắt ngang đề tài kỳ quặc này: “Trước tiên thảo luận đề thi đi.”

Các thí sinh ngồi xuống đất, nhìn đống tượng trước mắt, bắt đầu rầu rĩ.

Vấn đề trước mắt của bọn họ bao gồm: không có giảng viên, không có họa cụ, không biết cái tên của tượng số bảy, không có cái đầu của tượng số bảy, nói gì đến chuyện phục chế...

Fuck, làm pho tượng trắng toát trở nên lung linh rực rỡ màu sắc, mày được lắm hệ thống!

Mọi người tiến tới quan sát pho tượng số bảy, từ trên xuống dưới từ trái qua phải mấy lần, nhưng không phát hiện ra điểm nào đáng giá.

Cô gái tóc ngắn thở dài: “Thi cử khó thế này mà còn không biết xấu hổ gọi là môn tự chọn?”

Lam Xuân Kiều an ủi: “Dù sao có tới 96 tiếng lận, không thể nào vừa bắt đầu đã cho chúng ta gợi ý được. Bây giờ cứ xác định đống tượng này là thứ quỷ gì trước đ.”

Cậu bắt đầu phân tích: “Tám người thì có cái gì? Tám vị đại sư Đường Tống? Tám kẻ lập dị Dương Châu? Tám vị thần vượt biển? Tám người miền núi? Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn?”

Vừa nói cậu vừa quơ tay lia lịa, càng nói càng thấy nhảm. Một cậu thanh niên đeo kính gọng đen run rẩy ngắt lời cậu: “Cái đó... Tám người miền núi là một người.”

Doãn Vụ Thi dời tầm mắt, không nỡ nhìn thẳng.

Tám người miền núi (Bát Đại Sơn Nhân): bút danh của họa sĩ Chu Đạp.

Trì Trọng Hành không tham gia vào cuộc thảo luận hạ thấp IQ thế này, anh tự mình quan sát.

Đi loanh quanh còn hơn ở đây nghe Lam Xuân Kiều nói khùng nói điên, Doãn Vụ Thi đi dọc ven tường, bắt đầu quan sát phù điêu chạm khắc.

Phù điêu trên tường đủ loại hình dáng, có mấy bức khắc mặt người cong vẹo, mồm ngoạc ra như cá thiếu oxy, có vẻ rất thống khổ, tương tự như bức họa “Tiếng thét” nổi tiếng, bên trong còn khắc những ký tự khó hiểu. Đường khắc không đều, có nét thanh nét đậm, nhìn từ xa rất nghệ thuật nhưng khi tới gần lại không đẹp đến vậy.

Bức tường trắng hoàn mỹ đến mức khó mà nhìn thấy một chấm đen, Doãn Vụ Thi rê ngón tay qua những đường cong chạm khắc, sờ soạng tìm kiếm một hồi, rốt cuộc cũng tìm thấy thứ cô muốn.

Phòng học có quái dị đến nhường nào, suy cho cùng vẫn là phòng học, phải tuân theo quy chuẩn thông thường. Mà trên tường phòng học thì có gì?

- - Ngoại trừ bảng đen, còn có “Quy tắc giảng viên” cùng “Nội quy sinh viên“.

Doãn Vụ Thi đọc lướt qua một lượt, mấy nội dung khác đều vô nghĩa, chỉ có điều thứ ba đáng chú ý: Nghiêm túc công tác kỷ luật, đi làm đúng giờ, không được đến muộn, về sớm, bỏ bê công việc.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, quy tắc có khả năng áp dụng đối với cả NPC.

Nói cách khác, nếu hệ thống không bị lỗi 404 not found, thì lúc này, giảng viên yêu dấu của bọn họ hẳn đã đến lớp.

Doãn Vụ Thi quay đầu nhìn tám pho tượng, nhất thời nảy sinh ý tưởng táo bạo.

Các thí sinh đã tản ra đi quan sát, từng người xem xét khu vực mà mình nghi ngờ. Lam Xuân Kiều ngồi dưới đất, chưa từ bỏ ý định tìm manh mối trên pho tượng.

Doãn Vụ Thi lập tức đi tới chỗ bảng màu, cô chạm tay vào thử, màu sơn còn hơi dính, vẫn còn ướt. Người sơn màu rời đi chưa lâu, mà thậm chí, có khả năng là vẫn đang ở đây.

Cô đi vòng quanh pho tượng vài vòng, rồi đột ngột dừng lại, vỗ vai pho tượng thứ tám, dùng giọng điệu thân mật đến sởn da gà đặt câu hỏi: “Giảng viên đến lớp sao lại quên mang theo đầu thế này?”

Cô không cố tình hạ giọng, hơn nữa trong phòng yên tĩnh, tất cả thí sinh đều nghe thấy, bọn họ hoảng sợ xoay lại nhìn.

Pho tượng không hề phản ứng.

Doãn Vụ Thi cũng không để ý, như đã sớm đoán được kết cục sẽ như vậy, cô khom lưng nhặt một lọ màu dưới giá vẽ.

Lọ màu đã dùng phân nửa, nhãn hiệu bên ngoài cũng đã tróc gần hết, miễn cưỡng nhìn được chữ titanium dioxide(*).

Một chất dùng để tạo màu trắng.

Một tấm thẻ xuất hiện trên tay cô: “Thế thì em đành phải dùng màu trắng của thầy rồi.”

Doãn Vụ Thi trìu mến lấy ra cái sạn từ đằng sau: “Lấy một muỗng vậy.”

[Vật phẩm bình thường] Sạn của lão Phương.

[Mô tả vật phẩm] Tôi có thể đến nhà bạn ăn không? Chỉ ăn một muỗng thế này thôi.

[Kỹ năng chủ động] Vật phẩm bình thường mà đòi hỏi kỹ năng chủ động cái gì? Tự mình sử dụng đi (Không giới hạn số lần sử dụng)

[Trạng thái vật phẩm] Không ràng buộc.

Lúc rút được thẻ R này sau khi làm xong bài thi trước, Doãn Vụ Thi cho rằng cái sạn này chỉ có thể dùng để gõ vào đầu chó của hệ thống mà thôi, nào ngờ rất mau đã có công dụng. Cảm giác giống như đi thi quên mang bút làm bài, hoảng loạn tột độ nhưng vào phòng thi mới phát hiện thi vấn đáp.

Sạn dùng trong căn-tin là loại lớn, nghe thì có vẻ tầm thường, thực chất nó còn to hơn cả mặt Doãn Vụ Thi. Xúc một muỗng thôi đủ để hết màu trong lọ.

Pho tượng số tám run rẩy đến mức mắt thường cũng nhìn thấy được.

Doãn Vụ Thi thân thiện bổ sung: “Nếu thầy không nói gì, em xem như thầy đã đồng ý.”

Cô mở nắp lọ màu sơn ra, pho tượng số tám lập tức nhảy dựng: “... Dừng tay!”

- - Thấy chưa, vấn đề thứ nhất đã được giải quyết rồi.

Lời tác giả:

Phương pháp chọc tức sinh viên mỹ thuật: Dùng sơn màu trắng của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.