Tỉnh Mộng

Chương 2: Chương 2: Nhảy cầu hay bơi?




22 cặp mắt gắt gao nhìn Tơ Đỏ tiến lại gần, không dám thở.

Kỳ thi bắt đầu chưa được hai phút, đã có hai thí sinh chết.

Người bất hạnh thứ hai một cụ bà tóc hoa râm. Thấy Tơ Đỏ giết xong một người, bà sợ đến mức không đứng dậy nổi, thất thần tại chỗ. Không ai có hơi sức để kéo bà lại, để mặc tia màu đỏ kia tàn nhẫn chém ngang người bà--

Những người còn lại cũng không thể tránh thoát, bọn họ đã bị dồn tới chỗ ván nhún. Mới ban nãy mặt bánh bao nói rằng cái ván này rung lắc cực kỳ lợi hại, bây giờ nhiều người cùng đứng trên đây như vậy, thật khiến người khác không an tâm. Phía bên dưới vẫn là mosaic(*) mờ căm không nhìn rõ gì, cho nên không ai dám nhảy xuống, chỉ có thể đánh cược rằng Tơ Đỏ sẽ không tới được chỗ này.

Mosaic là kiểu làm mờ giống phim Nhật đó mọi người:)

Tơ Đỏ liên tiếp giết hai người, không biết có phải nó càng ''uống'' máu càng thèm hay không, lúc này càng không kiêng nể gì. Nó thong thả bay lơ lửng tới chỗ ván nhún. Người đứng gần nó nhất chỉ cách 1 mét, thậm chí ngửi được mùi máu tươi thoảng trong không khí. Cả hai bên đều yên lặng, tình cảnh có hơi buồn cười.

Đừng tới đây! Xin mày đừng tới đây!!

Đừng--

Tơ Đỏ dừng lại ngay mép chỗ ván nhún.

Có người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sống lưng Doãn Vụ Thi chợt căng chặt.

Nếu so sánh con quỷ Tơ Đỏ này với đứa bé, nhất định nó đang nghiêng đầu quan sát đám người đang kinh hoàng. Không hiểu sao cô có cảm giác như vậy.

Theo logic, mỗi một thiết kế đều có ẩn ý của nó. Đã có ván nhún, nhất định sẽ buộc bọn họ nhảy xuống. Cô thậm chí mong rằng Tơ Đỏ có thể tới được đây, dù sao cũng đã biết bản chất nó là gì, nhưng nếu nó dừng lại, tức có nghĩa, bọn họ bắt buộc phải nhảy xuống vực thẳm dưới kia, không biết loại ma quỷ mới lạ nào đang chờ đợi dưới đó.

Tơ Đỏ nhảy lên nhảy xuống nhưng không cách nào vượt qua được mép chỗ ván nhún, dường như nó rất buồn, mềm oặt mà rơi xuống đất.

Ánh đèn như 10 năm chưa đóng tiền điện trên đỉnh đầu lại lập lòe sáng lên.

Chuông cảnh báo vang lên trong đầu Doãn Vụ Thi, cùng lúc đó, dưới chân cô đột nhiên trống trơn--

Cảm giác không trọng lực mãnh liệt ập tới, bên tai truyền đến tiếng hét thất thanh. Trước khi rơi xuống, cô ý thức được một chuyện, rằng mình đã phỏng đoán sai lầm đến cỡ nào.

Cần gì phải dùng ma quỷ buộc bọn họ nhảy xuống ván nhún.

Trực tiếp làm cái ván biến mất là được không phải sao.

Đấy là chiêu, rút củi đáy nồi(*).

Rút củi đáy nồi- 釜底抽薪: kế thứ 19 trong 36 kế. Nôm na là nếu kẻ địch quá mạnh, không đánh lại thì phải biết đánh vào yếu điểm.

Doãn Vụ Thi ngoi lên mặt nước, vuốt mấy sợi tóc ướt đẫm dính trên mặt sang hai bên, rốt cuộc cũng thấy rõ toàn cảnh.

Cô ở trong một hồ nước hình tròn, bốn vách tường cao đến tuyệt vọng, trên đỉnh đầu là một mảng mosaic mờ ảo, có lẽ chỗ này nằm ngay dưới ván nhún.

Mặt tường sáng bóng đến mức có thể soi gương, dùng sức người không thể nào leo lên được trên đó. Bốn vách dán bốn bảng chữ, màu khác nhau, đỏ - vàng - xanh - lá, rất dễ thấy.

Thiết kế này nhìn khá quen mắt.

Doãn Vụ Thi nhìn bốn phía xung quanh, trong hồ chỉ có một mình cô, những thí sinh cùng rớt xuống ban nãy không thấy đâu, đối với không gian ảo, tạo ra huyễn cảnh như vậy cũng không phải khó. Doãn Vụ Thi không mất nhiều thời gian cho việc tìm kiếm mấy thứ vô ích, cô suy nghĩ một chút, sau đó quyết định bơi về chỗ dán màu đỏ.

Nếu là thứ mà cô đang nghĩ tới.... Nhưng dù sao cô cũng không có nhiều thời gian để suy xét.

Doãn Vụ Thi vội vã bơi về chỗ vách tường dán chữ màu đỏ, vừa tới nơi, tay cô đụng phải gì đó. Trước mặt cô chậm rãi hiện lên một bục hình tròn, nổi lên từ mặt nước. Mặt bánh bao ngồi trên đó, mắt chạm mắt nhìn cô. Cậu kinh ngạc kêu lên: ''Anh, tới giúp một chút.''

Người bị cậu gọi đang vắt khô áo, anh lạnh nhạt quét mắt nhìn sang, sau đó nhanh chóng mặc áo ướt vào, bước tới khom lưng duỗi tay kéo Doãn Vụ Thi lên.

Sức lực người này rất lớn, bánh bao vừa định giơ tay ra giúp, anh đã nhẹ nhàng kéo cô lên, sau đó qua một góc khác, ngồi xuống không tiếng động.

Doãn Vụ Thi vuốt nước trên mặt, cô không lạ gì khả năng ''coi người lạ như người nhà'' của bánh bao nữa: ''.... Thân thích của cậu rất nhiều.''

Mặt bánh bao ngây ngô cười: ''Vừa mới quen thôi, có nhiều bạn đâu phải chuyện xấu.''

Cô nhìn thoáng qua người nọ.

Vừa rồi ở chỗ ván nhún cô đã chú ý anh. Không phải vì anh lớn lên đẹp mắt, mà bởi vì anh có một khí chất rất đặc biệt, khó mà hình dung được, đại khái là bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh, quá mức bình tĩnh.

Loại khí chất này ở tình huống thông thường thì không nổi bật, nhưng trong hoàn cảnh như bây giờ lại vô cùng chói lọi. Máu hai người chết trên chỗ ván nhún còn chưa khô, nhưng dường như anh không hề bị ảnh hưởng gì, không hề lo sợ hay bất an, không hề có phản ứng như những người bình thường khi gặp chuyện.

Có lẽ nhận ra ánh mắt đánh giá của Doãn Vụ Thi, người nọ ngẩng đầu nhìn cô một cái. Lông mày sắc bén, đường nét lạnh lùng, sống lưng thẳng tắp, áo thun đen ướt bó sát, phác họa cơ bắp mê người, ánh nhìn lạnh lẽo như xuyên thấu.

Giống như loài báo săn.

Tuổi dậy thì của Doãn Vụ Thi đã qua từ lâu nhưng tâm lý phản nghịch thì vẫn còn. Bị ánh mắt người ta cảnh cáo, cô càng không chịu rời mắt, thản nhiên chơi đối mắt với báo săn. Bị cô nhìn chằm chằm hai giây, anh rốt cuộc quay đầu đi.

Hết việc làm, cô cũng không thấy mệt nữa, thế nên bắt đầu quan sát xung quanh. Trước khi cô lên bục này, trên đấy đã có 5 người, toàn là nam giới, hẳn là vừa mới lên trước cô không bao lâu, bọn họ còn đang thở hổn hển.

Một phần bục chìm dưới mặt nước, không biết cao bao nhiêu, chỉ biết phần nổi trên nước cao khoảng nửa mét, Doãn Vụ Thi phải cố sức mới leo lên được. Thật ra bục này thế nào cô cũng không quan tâm lắm, tầm mắt cô rơi xuống lớp màng chắn bên ngoài.

Mặt bánh bao nhìn theo tầm mắt của cô, nói: ''Chị, lớp màng trong suốt này, bên ngoài nhìn vào không thấy, bên trong không thoát ra được.''

Cô duỗi tay gõ lên màng chắn, nhìn nó mỏng manh như bọt xà phòng nhưng cứng rắn đáng kinh ngạc, cô thu tay lại: ''Cậu thử rồi hả?''

''Không phải em, là ảnh á.'' Cậu chỉ vào báo săn: ''Ảnh đá một cú mạnh tới nỗi người ta phải nhập viện dưỡng thương một tháng. Nhưng mà lớp màng này vẫn không xi nhê gì hết.''

Bên cạnh có người phụ họa theo: ''Chúng tôi cũng đã mò mẫm khắp bục này rồi, không có chỗ ra.''

Bị nhốt trong đây chưa chắc đã là chuyện xấu.

Doãn Vụ Thi nghĩ nhưng không nói ra. Đang suy nghĩ kế sách đối phó tiếp theo, báo săn đột nhiên đứng dậy.

''Có gì đó đang tới.'' Anh nói.

Năm người còn lại đều giật mình, có một người còn kinh ngạc đến nhảy dựng lên.

Bên ngoài tấm màng trong suốt, ba đóa bọt sóng từ ba hướng khác nhau đang lao đến chỗ bục.

Ở nơi quỷ dị này đã được vài phút, các thí sinh xui xẻo đều đồng bộ suy nghĩ, mặt bánh bao đại diện tiếng lòng của mọi người nói ra: ''Cái quái gì vậy!''

Doãn Vụ Thi đã thấy rõ: ''Là người.''

Nói đúng hơn, là các thí sinh khác.

22 thí sinh, 6 người trên bục, 16 người còn lại đều ở trong nước. Mỗi hướng tầm 5-6 thí sinh, bơi về phía bục. Điều quái lạ là tay chân bọn họ không hề nhúc nhích, mặt ngửa lên trên, cả người thẳng tắp, dính sát nhau như bè gỗ. Tư thế hơi kỳ dị nhưng tốc độ rất nhanh, vô cùng hiên ngang hùng dũng.

Mặt bánh bao trắng bạch, cậu run rẩy hỏi: ''Là người sống sao?''

Lời này nháy mắt khơi dậy bóng ma tâm lý trong mỗi người.

Nhóm ''bè người'' đã đến rất gần, Doãn Vụ Thi khẽ thở dài: ''Dù có phải hay không, chúng ta cũng phải sẵn sàng nghênh đón.''

Bánh bao nghi hoặc nhìn cô.

Doãn Vụ Thi chỉ tay: ''Lớp màng biến mất rồi.''

Bánh bao hốt hoảng la lên: ''Fuck!''

''Bè người'' nhanh chóng dừng xung quanh bục tròn, mọi người trên bục đều chăm chú theo dõi. Hàng người thẳng tắp trên nước giống như được giải trừ thần chú, ''bè người'' đột nhiên rã ra. Có tiếng khóc thét vang lên, kêu la oai oái, múa may tay chân, hỗn loạn như nồi canh sủi cảo.

Báo săn đã đi tới mép bục tròn: ''Thất thần cái gì, mau kéo người lên!''

Anh vừa nói, đám người trên bục như tỉnh mộng, bắt đầu khom lưng vớt người. Doãn Vụ Thi ngồi xổm bên cạnh mặt bánh bao, giúp đỡ cậu, tiện thể nhìn báo săn ở chỗ bên kia. Mỗi tay anh kéo một người, dễ dàng như nhổ củ cải, hoàn toàn nổi bật giữa đám người luống cuống tay chân.

''Củ cải'' nhanh chóng được nhổ lên, lê lết trên bục tròn, không ngừng thở dốc, bọn họ vẫn chưa hết kinh hoàng.

Sắc mặt bánh bao còn tái nhợt, cậu hỏi một người vừa được cứu lên: ''Sao mọi người lại thế này?''

''Không biết nữa huhu.'' Người trả lời là một thanh niên đầu ổ gà, cậu ta nức nở: ''Sau khi rớt xuống hồ nước, tôi cũng không biết phải làm gì, tùy tiện bơi về một hướng... Chính là chỗ dán màu vàng. Bơi tới đó, không phát hiện được gì, cơ thể đột nhiên bị khống chế, mấy người bơi cùng hướng với tôi cũng vậy, chúng tôi bị xếp dính thành cái bè, sau đó... Cậu cũng biết rồi huhu.''

Mấy người xung quanh sôi nổi phụ họa: ''Tôi cũng vậy! Tôi chọn bảng chữ màu lá.''

''Tôi cũng vậy!''

''Chuyện quái gì đây!''

Giữa tiếng ồn hoảng loạn, Doãn Vụ Thi nhịp ngón tay lên đùi.

Cô hắng giọng, đứng lên nói: ''Mọi người, phải nhanh chóng trao đổi thông tin chúng ta biết. Dựa theo nguyên mẫu của thiết kế này, e là chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.