Tình Một Đêm Cùng Anh Rể

Chương 48: Chương 48: Chiến đấu




- Sao đây Mặc Khả Niệm? Cô muốn tự bản thân mình kết liễu hay muốn được hưởng cảm giác giống như mẹ của cô?

Nghe câu hỏi của Tạ Phương Trấn, Mặc Khả Niệm nhíu mày khó hiểu:

- Ý ông là sao?

- Hahaha, quả nhiên là quá ngây thơ. Nhưng mà thôi, xử lý xong cô đã rồi tôi sẽ nói cho cô nghe. Dù sao cũng phải để cô biết được sự thật trước khi chết chứ.

- Tôi vẫn không hiểu. Tại sao ông lại biết chuyện tôi muốn điều tra cái chết của mẹ tôi mà lấy điều đó để dụ tôi tới đây.

Câu hỏi này đã chọc phải chỗ cười của Tạ Phương Trấn. Ông ta phá lên cười:

- Hahaha, cô bé quả là ngốc nghếch đó. Ta chỉ thuận mồm nói mà thôi. Chẳng lẽ phận làm con lại không hề quan tâm đến mẹ mình sao?

Giờ thì cô đã hiểu rồi. Thì ra tất cả chỉ là vô tình. Chỉ là cô quá dễ tin vào lời nói của ông ta.

- Thôi được rồi. Thay vì hội đồng tại sao các người không cử người giỏi nhất đến đấu với tôi? Nếu tôi thắng các người phải thả tôi đi. Còn nếu tôi thua thì tuỳ các người xử lý.

- Cô bé nghĩ chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Hít một hơi thật sâu, Mặc Khả Niệm lên tiếng:

- Vậy hai người giỏi nhất.

Nhìn dáng vẻ của Mặc Khả Niệm, Tạ Phương Trấn nở một nụ cười đầy dâm tà, mồm miệng của ông ta cũng thốt nên câu nói đầy dơ bẩn:

- Được thôi. Có cá tính đó đến lúc nằm dưới thân ta rên rỉ sẽ thật tuyệt vời.

Câu nói khiến cho cả đám người phá lên cười. Một người đàn ông trong đó còn nói thêm:

- Đại ca, còn thiếu tụi này nữa nha.

- Được. Xử lý xong việc này ta nhất định sẽ chia thưởng cho các chú. Các chú sẽ được chơi nát ả đàn bà này.

- Kinh tởm.

Chỉ với hai từ thôi dường như đã khiến đám người kia tức giận.

- Không phải nói nhiều với nó làm gì. A Tam và A Tứ lên đi.

- Được đại ca.

Hai tên A Tam và A Tứ đồng thanh đáp rồi tiến lại gần về phía của Mặc Khả Niệm. Đến gần cô A Tam còn lên tiếng:

- Cô bé bọn anh đây không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu. Em thông cảm nha!

Mặc Khả Niệm không đáp. Cô vào sẵn tư thế chiến đấu.

A Tam bắt đầu chạy đến đưa tay định đấm vào người cô trước nhưng Mặc Khả Niệm lại nhanh chóng tránh được cô còn bắt lấy cánh tay đang ra đòn kia của hắn rồi với một đòn, cô có thể quật ngã tên A Tam đó.

A Tứ thấy người anh em của mình đã bị ngã sõng soài ở dưới đất liền lao tới. Liếc mắt ra đằng sau, thấy tên A Tam đã đứng dậy chuẩn bị đánh lén từ phía sau. Canh vào lúc tên A Tứ chạy đến bên cạnh cô liền cúi người xuống, cú đấm của A Tứ đâm thẳng vào mặt của A Tam. Không chỉ vậy tên A Tứ cũng bị vướng vào chân của Mặc Khả Niệm ở dưới đất mà ngã xuống.

Đây Mặc Khả Niệm cô mới chỉ tránh đòn thôi đó. Tự nghĩ nếu cô mà ra đòn chắc hai người này không còn thấy đường về nhà gọi mẹ quá.

Tên A Tứ vẫn không chịu thua. Hắn ta tức giận, hét lớn:

- Con nhỏ đáng ghét này mau chịu chết đi.

Sau đó cả tên A Tam và A Tứ cùng nhau lao lên, Mặc Khả Niệm cũng chạy về phía hai người. Lấy tên A Tứ làm điểm tựa, cô đu mình lên đạp thẳng vào ngực của tên A Tam hai cái khiến hắn đau đớn mà ngã xuống. Hạ chân xuống dưới đất, Mặc Khả Niệm nhanh như cắt quay người lại, dùng tay kẹp chặt lấy cổ của tên A Tứ rồi vặn. Thành công khiến tên A Tứ bị gãy cổ nằm bất động ở dưới đất. Còn tên A Tam bị cô dùng chân đạp thật mạnh vào bụng khiến hắn không còn sức mà đứng dậy.

Cuộc chiến đấu thành công mĩ mãn. Mặc Khả Niệm bẻ các ngón tay rồi xoay cổ cho bản thân khỏi đau nhức, cô nở nụ cười:

- Chúng ta giữ đúng lời hứa thôi nhỉ? Tôi giải quyết xong hai tên này rồi có thể đi được rồi chứ?

Nếu nói đến Mặc Khả Niệm chắc sẽ không có mấy ai tin, một cô gái trông có vẻ mỏng manh yếu đuối kia lại rất giỏi võ. Cô từng là một học trò xuất sắc của khoá huấn luyện takewondo và judo. Cô còn đạt huy chương vàng môn võ takewondo nên đối với cô thù xử ký hai tên kia chỉ đơn giản mà thôi.

Nhìn hai tên đàn em của mình bị Mặc Khả Niệm đánh trọng thương, Tạ Phương Trấn ngạc nhiên đến mức không thể tin vào mắt mình. Ông ta lấy lại chút bình tĩnh, nhìn Mặc Khả Niệm rồi nói:

- Cô nghĩ đơn giản vậy sao? Chỉ còn tôi ở đây cô sẽ không thoát được đâu Mặc Khả Niệm.

- Ông dám lừa tôi?

- Sao không?

Vừa dứt lời, Tạ Phương Trấn ra hiệu cho số đàn em còn lại của mình xông lên. Mặc Khả Niệm có chút lo lắng nhìn xung quanh. Vừa nãy chỉ có hai tên còn có thể giải quyết chứ cái đám tầm khoảng mười tên này sao cô chọi lại được.

- Khoan đã! Có thể lên lần lượt không? Làm gì có chuyện một đám người lại đánh hội dôngd một cô gái chứ?

Tạ Phương Trấn nghe cô nói liền cười lớn:

- Sao vậy? Sợ rồi sao?

- Sợ?

Hahaha chắc là tên già này nhầm rồi, cô tất nhiên là không sợ nhưng vẫn muốn phải bảo toàn tính mạng chứ. Cô còn chưa kết hôn mà. Phải thắng để trở về nhà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.