Sau một quá trình dưỡng sức ở bệnh viện, Mặc Khả Niệm được về nhà. Trên xe, cô lên tiếng hỏi:
- Tạ Phương Trấn hiện tại đang ở đâu vậy?
- Tạ Phương Trấn?
Giang Hạ Thần nhíu mày hỏi lại. Mặc Khả Niệm khẽ gật đầu. Bàn tay trên vô lăng vô thức nắm chặt lại. Thấy sắc mặt anh thay đổi, Mặc Khả Niệm liền đưa tay nắm lấy vạt áo của anh. Cô biết Giang Hạ Thần vẫn luôn tự trách khi để cô bị thương nhưng cô thật sự rất muốn biết tin tức của ông ta.
Giang Hạ Thần đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô, anh nói:
- Hiện tại ông ta đang được giam giữ ở một nơi khá xa, nếu em muốn đến gặp thì anh đưa em đi.
- Được. Em có chuyện muốn hỏi ông ta.
Giang Hạ Thần gật đầu rồi quay xe lại. Đi hết một quãng đường dài, đi đến một con hầm nhỏ, rồi lại tiếp tục đi. Nhìn đoạn đường xa lạ phía trước, Mặc Khả Niệm biết chắc chắn rằng hai người đã rời khỏi thành phố rồi.
Khi chiếc xe dừng lại, trời đã xế chiều. Đứng trước mặt một toà lâu đài có vẻ cổ kính và cũ. Toà lâu đài này có vẻ như đã rất lâu không có người ở rồi. Mặc Khả Niệm có chút sợ hãi, nắm chặt tay của Giang Hạ Thần. Cô có thể không sợ mọi thứ nhưng ma quỷ thì thôi cô xin thua.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của Mặc Khả Niệm, Giang Hạ Thần bật cười, xoa đầu cô:
- Không phải sợ đâu. Đây chính là nhà của Giang gia vào rất nhiều năm trước nên đây cũng có thể coi là nhà của chúng ta.
Mặc Khả Niệm há hốc miệng nhìn anh rồi nhìn tổng quan hết ngôi nhà. Đây đâu phải một ngôi nhà bình thường đâu chứ đây phải là toà lâu đài ngang với vua chúa rồi. Thật không ngờ rất nhiều năm về trước Giang gia đã rất giàu rồi. Có vẻ như những điều Mặc Khả Niệm cô biết về Giang gia quá ít thì phải.
Dù bên ngoài đã cũ kĩ nhưng bên trong vẫn rất sạch sẽ và đẹp. Những bộ bàn ghế, những bức tranh hay đơn giản chỉ là những phụ kiện trang trí trong nhà trông vô cùng cổ kính nhưng có vẻ như không hề rẻ đâu.
- Tại sao trong nhà có nhiều đồ quý giá mà Giang gia lại bỏ đi vậy?
- Vì những món đồ này mang về nhà mới chỉ thêm chật trội và ở đây, những đồ vật này chứa những kỉ niệm đau thương, mang về khi nhìn thấy nó cuộc sống sẽ càng tệ hơn.
Nhìn vào ánh mắt của Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm có thể nhìn thấy được sự mất mát của anh. Có vẻ như trong quá khứ Giang Hạ Thần đã chịu rất nhiều tổn thương rồi.
Đưa Mặc Khả Niệm lên trên tầng, đến trước một căn phòng có cửa gỗ cùng hai người đứng canh gác ở bên ngoài thì dừng lại. Hai người canh gác thấy hai người liền cúi đầu cung kính:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân!
Giang Hạ Thần khẽ gật đầu rồi vòng tay ôm lấy eo của Mặc Khả Niệm rồi bước vào trong. Thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là hai hàng tủ kính đựng những loại dung dịch gì đó trông rất lạ. Bên trong căn phòng còn có bốn người khác. Họ cũng cúi đầu cung kính nói:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân!
Người ngồi ở giữa trông có vẻ trông rất mệt mỏi, trên người cũng chằng chịt vết thương. Người đó không ai khác chính là Tạ Phương Trấn. Mặc Khả Niệm vốn định đi tới xem tình hình của ông ta nhưng lại bị Giang Hạ Thần chặn lại. Anh ra hiệu cho hai người canh ở đó. Sau khi họ đeo găng tay lại, lấy một chậu nước dung dịch gì đó rồi tạt thẳng vào người Tạ Phương Trấn. Chỉ một vài giây sau, ông ta đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhìn thấy Giang Hạ Thần, Tạ Phương Trấn liền nở nụ cười đầy khinh bỉ:
- Giang Hạ Thần mày thật hèn hạ, dùng cái cách này để moi móc thông tin từ tao. Có giỏi thì mày giết tao luôn đi.
Giang Hạ Thần nhếch nhẹ khoé miệng đáp:
- Giết ông rồi thù đâu còn kịch hay nữa.
Nắm lấy bàn tay của Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm tiến lên một bước rồi cất tiếng hỏi:
- Ông nói đi Tạ Phương Trấn, chỉ cần ông có thể nói thật chúng tôi sẽ trả cho ông tự do. Cái chết của mẹ tôi có liên quan tới ông đúng không và ngoài ra còn có ai nữa? Mẹ tôi với ông không hề có thù oán gì nên tôi tin chắc có người đằng sau sai khiến ông. Mau nói thật đi.
Tạ Phương Trấn ông là người như thế nào chứ? Một người có thể tuỳ tiện khai ra người chủ mưu ở đằng sau sao?
- Chúng mày đừng có mơ sẽ moi móc được thông tin từ tao. Kể cả tao có chết tao cũng sẽ mang theo bí mật này xuống hố sâu. Nhưng dù là vậy tao cũng sẽ kể cho mày nghe để mày không phải tò mò. Cái chết của mẹ mày đúng là do tao gây ra đấy. Mày có muốn biết mẹ mày chết như nào không?
Giang Hạ Thần thấy Tạ Phương Trấn định nhắc tới cái chết của Từ Ngọc Vân, anh liền rút súng ra định bắn về phía của ông ta liền bị Mặc Khả Niệm cản lại. Cô biết cái chết của mẹ cô không hề đơn giản và chắc chắn Giang Hạ Thần đã biết được phần nào và không muốn cô bị tổn thương khi nghe đến nó nhưng cô thật sự rất muốn biết.
- Ông nói mau đi.
Thấy cô kiên quyết muốn biết chuyện, Giang Hạ Thần liền tỏ ra lo lắng. Nhưng Tạ Phương Trấn đã bắt đầu nói:
- Đáng lý ra người nuôi mày khôn lớn sẽ chính là mẹ mày chứ không phải ông già nhà họ Mặc kia. Nhưng vì tao ghét mẹ mày, mẹ mày làm thay đổi mọi kế hoạch của tao nên tao cùng đàn em của mình cưỡng hiếp mẹ mày. Mà mày biết đó chơi tập thể rất vui mà.
Mặc Khả Niệm nghe xong, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, cô nắm chặt bàn tay của mình lại. Cô còn nhờ ngày hôm đó sau khi mẹ cô đi làm về, tâm lý của bà đã có chút bất ổn. Bà luôn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cô có thể thấy sự lo sợ sâu trong ánh mắt của bà. Rồi ngay hôm sau bà đã đưa cô tới Mặc gia.
- Sau khi mày tới Mặc gia, bà ta liền phát điên rồi được đưa vào bệnh viện. Và cái bệnh viện mang danh chữa trị cho mẹ mày vốn là một bệnh viện tâm thần. Cũng may tao là một bác sĩ ở bệnh viện tốt nên đã tới chữa trị cho mẹ mày. Nhưng đâu ai ngờ rằng khi chăm sóc cho bà ta, tao đã làm những chuyện gì chứ. Một ngày một mũi thuốc do ta tự chế tác. Lâu dần mẹ mày chết với lý do ung thư não do tao tạo ra mà thôi.
Đến lúc này Mặc Khả Niệm đã hoàn toàn suy sụp. Cô thật không thể ngờ, mẹ cô đã chịu nhiều tổn thương như vậy. “Pằng” một viên đạn trực tiếp ghim thẳng trên trán Tạ Phương Trấn. Ông ta cứ vậy mà chết. Ôm chặt Mặc Khả Niệm vào trong lòng, Giang Hạ Thần an ủi cô. Sau đó bế cô rời khỏi đây còn không quên ra hiệu cho đám người ở đó dọn dẹp hiện trường.